Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 44

Hôm sau Phượng Lại Tà tỉnh dậy, lại phát hiện vết thương trên chân đã khép lại một cách kì diệu. Ngay lập tức, cô bé nghĩ tới khả năng thần kì của Tiểu Tiểu Bạch, liền vui vẻ ôm lấy cục bông đang ngủ say kế bên quay một vòng.

Có trời biết, việc hoạt động bất tiện đã làm cho nó mất đi ít nhiều cơ hội “thể hiện bản lĩnh” ở Ma giới.

Tiểu Tiểu Bạch đang mơ mơ màng màng lại bị nhấc cả người lên quay vòng thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ngay cả khi Phượng Lại Tà đã dừng lại mà đầu óc của nó vẫn cứ tiếp tục quay mòng mòng.

Ôm Tiểu Tiểu Bạch, Phượng Lại Tà chạy ào xuống lầu. Kết quả vừa đi tới phòng khách đã thấy Ly Mạt đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha uống trà, phía sau đứng đầy người hầu, rất giống phong thái của một thiên kim đại tiểu thư, người nào không biết còn tưởng là cô nhóc này đang đóng phim.

Phượng Lại Tà giả vờ như không nhìn thấy ai, tự nhiên ngồi xuống sô pha. Tiểu Tiểu Bạch ngượng ngùng cọ cọ trong lòng Phượng Lại Tà, còn thè lưỡi ra liếm liếm tay cô bé.

Một bên ánh nắng tươi sáng, một bên mây đen rậm rạp.

Ly Mạt nhìn cảnh tượng một người một thú chơi đùa vui vẻ, trong bụng cảm thấy chua xót. Vẻ bình tĩnh và coi thường trên mặt cũng không thể duy trì được nữa, cô bé nhích từng chút từng chút lại gần Phượng Lại Tà.

Gần một chút… Lại gần một chút nữa…

Ly Mạt thầm nghĩ, đợi tới lúc lại gần mục tiêu, nó sẽ sờ một chút, một chút là được rồi.

“A, ông Hồ Tư, ông có biết Tiểu Tiểu Bạch ăn gì không?” Phượng Lại Tà nhìn sơ qua cũng thấy được hành động mờ ám của “búp bê”, ngay lúc cô nhóc vừa đưa tay ra định sờ vào Tiểu Tiểu Bạch thì nó “đúng lúc” đứng dậy hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Mạt trong nháy mắt xụ xuống.

Hồ Tư nhìn về phía Tiểu Tiểu Bạch trong lòng Phượng Lại Tà, trong mắt là vẻ phức tạp.

“Ông nghĩ cái gì nó cũng ăn được.” Từ đầu tới giờ cũng chưa từng có ý định sẽ thật sự giúp tiểu thư tìm nó về, không ngờ đánh bậy đánh bạ thế nào mà nó lại bị công chúa Ly Mạt mang tới đây.

“Vậy làm phiền ông giúp con chuẩn bị một chút.” Phượng Lại Tà đưa tay sờ sờ cằm của Tiểu Tiểu Bạch làm nó kêu từng tiếng thoải mái đáng yêu. Ly Mạt ngồi trên sô pha nhìn thấy mà chảy cả nước miếng, cảm thấy cực kì hâm mộ.

Sau khi Hồ Tư mang đĩa bò bít tết tới, Phượng Lại Tà đặt Tiểu Tiểu Bạch trên mặt bàn, sau đó ngồi nhìn nó ăn. Nhưng Tiểu Tiểu Bạch rõ ràng có cái gì đó không được bình thường, nó hết nhìn Phượng Lại Tà lại nhìn đĩa bò bít tết, có khi lại cúi đầu ngắm móng vuốt của mình, thỉnh thoảng lại âm thầm bắn một cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Hồ Tư.

“Tiểu Tiểu Bạch, không phải là ngươi muốn ta đút cho ngươi ăn đó chứ?” Nhìn con vật nhỏ nhắn này chậm chạp không chịu mở miệng, Phượng Lại Tà đưa tay đâm đâm vào cái mũi mềm nhũn của nó.

Wow! Cảm giác rất là tốt đó nha.

Kết quả, không ngờ Tiểu Tiểu Bạch lại đặt mông ngồi xuống bàn, dùng vẻ mặt rất ai oán rất đáng thương nhìn Phượng Lại Tà.

Á, có phải là nó nên lý giải bộ mặt này là chờ mong hy vọng hay không? Phượng Lại Tà cười hì hì, tự mình cắt miếng bò bít tết thành nhiều miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng Tiểu Tiểu Bạch.

Lần này, Tiểu Tiểu Bạch rất tự giác, há mồm nuốt miếng thịt một cách hùng dũng, ăn liên tục như hổ đói, bộ dạng cực kì giống dân chạy nạn đã đói bụng hồi lâu. Nhìn dáng vẻ ngây thơ khi ăn uống của Tiểu Tiểu Bạch, tâm trạng của Phượng Lại Tà cũng trở nên vui vẻ, thoải mái.

Bọn người hầu của Ly Mạt đang đứng phía sau đều nhìn chăm chú vào vị công chúa ưu nhã cao ngạo của bọn họ – lúc này đang dùng ánh mắt thèm thuồng khát vọng nhìn chằm chặp vào cảnh một người một thú. Nếu như bọn họ không nhìn lầm thì công chúa đang nhích từng chút từng chút một lại gần cái bàn kia, bên khóe miệng thậm chí còn xuất hiện một chút…

A, không phải. Bọn họ thề, bọn họ tuyệt đối không biết cái kia là nước bọt.

“Ai da! Ngươi ăn bò bít tết là đủ rồi nha, không được cắn ngón tay của ta.” Phượng Lại Tà híp mắt cảnh cáo. Tiểu Tiểu Bạch đã cắn ngón tay của nó nhiều lần lắm rồi, chắc là do đói bụng quá, ăn bò bít tết còn chưa thấy no nên tự động cho rằng ngón tay của mình là chân giò hun khói mà vừa liếm vừa cắn. Cũng may, bé con còn có chút lí trí, có cắn cũng chỉ nhè nhẹ lướt qua chứ không thật sự dùng sức.

Tiểu Tiểu Bạch ngước đầu lên, dùng cặp mắt to ngập nước nhìn vẻ mặt giả vờ tức giận của Phượng Lại Tà. Bộ dáng khả ái lúc này của nó làm cho Phượng Lại Tà thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Không được, mức độ đáng yêu của bé con này đã đạt tới trình độ trời đất căm phẫn.

“Cái kia… Em có thể cho nó ăn một chút không?” Một giọng nói có chút cứng nhắc, có chút yếu ớt vang lên phía sau Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà quay đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn “mẹ kế tương lai”.

“Em… rất thích nó, em đường đường là một công chúa mà cũng chưa bao giờ cho nó ăn cái gì được.” Hít một hơi thật sâu, Ly Mạt cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng mà đôi mắt lại không dám nhìn về phía Phượng Lại Tà.

Nó biết việc nó dung túng cho thuộc hạ đã làm cho Phượng Lại Tà hết sức bất mãn. Nhưng mà đó là do từ trước tới nay chưa từng có ai dám cãi lời nó, bây giờ tiểu động vật đáng yêu này lại một mực không thèm để ý tới nó, cho nên nó chỉ có cách dùng sức mạnh bắt lại.

Nhưng hôm nay thấy Phượng Lại Tà hòa hợp với bé con như vậy, nó thật sự cảm thấy ghen tỵ.

A… Hình như nó ngửi thấy mùi ghen tỵ đâu đây nha. Phượng Lại Tà nhìn tiểu công chúa đang bối rối, trong lòng cười thầm tà ác. Thấy không, Tiểu Tiểu Bạch nhà nó có sức quyến rũ rất lớn nha, đến tiểu công chúa cũng vì nó mà ghen. Chuyện này quả nhiên rất thú vị.

“Tiểu Tiểu Bạch, có người cũng muốn đút ngươi ăn kìa.” Sờ sờ hai má của Tiểu Tiểu Bạch, Phượng Lại Tà đem quyền quyết định trao lại cho nó.

Vừa ăn thức ăn ngon, vừa rúc vào tay Phượng Lại Tà, Tiểu Tiểu Bạch giương hai mắt sợ hãi nhìn Ly Mạt.

Ly Mạt tuy rằng kiêu căng nhưng không phải ngốc nghếch. Nhìn hành động của Tiểu Tiểu Bạch, cô bé dường như bị đả kích mạnh, hốc mắt bắt đầu biến thành màu hồng, trên khuôn mặt trẻ con hiện lên nét buồn bã.

Đứa nhóc này không phải là muốn… Phượng Lại Tà còn chưa đoán xong thì đã trông thấy một giọt nước mắt đậu trên khóe mắt Ly Mạt. Kinh ngạc hơn chính là tiểu công chúa tùy hứng này không giống những cô bé khác thích khóc la om sòm mà chỉ kiên cường mở to mắt, cắn chặt môi, không cho nước mắt tràn ra.

Vì vậy, Ly Mạt khóc nhưng quân đoàn người hầu đứng phía sau cô bé cũng không hề phát hiện.

“Nè, ngươi chọc người ta khóc rồi.” Phượng Lại Tà đẩy đẩy bé con đang làm nũng trong lòng bàn tay mình. Tốt xấu gì thì Tiểu Tiểu Bạch cũng là giống đực, chọc một cô bé khóc luôn luôn là hành động không tốt. Nếu như tiểu công chúa ồn ào khóc nháo thì nó cũng không ngại chỉnh sửa một chút tính tình tùy hứng của tiểu quỷ, nhưng bất ngờ là Ly Mạt lại lộ ra bộ mặt ẩn nhẫn kiên cường.

Điều này đã khiến cho cái nhìn của Phượng Lại Tà đối với tiểu công chúa này khác đi đôi chút.

“Chi chi!” Tiểu Tiểu Bạch lên tiếng phản đối việc mình bị đẩy khỏi lòng bàn tay Phượng Lại Tà. Nó liếc mắt nhìn Ly Mạt một chút nhưng rồi vẫn tiếp tục đưa lưng về phía cô bé.

“Keo kiệt quá nha, dù sao ngươi cũng là giống đực mà.” Phượng Lại Tà cười hì hì, không ngờ nhóc con này lại thù dai như vậy. Sau đó, Phượng Lại Tà lật ngửa Tiểu Tiểu Bạch ra, để lộ cái bụng tròn tròn của nó, cùng với…

“Chi chi! Chi chi!” Tiểu Tiểu Bạch vội vàng đứng dậy, quơ chân trước phản đối. Bộ lông của nó xù lên nói cho Phượng Lại Tà biết là nó rất tức giận nha, đừng có rình coi “bộ phận bí ẩn” của nó chứ.

“Cũng đâu phải là chưa từng thấy, giận như vậy làm cái gì.” Ngón tay Phượng Lại Tà nhẹ nhàng búng khiến cho Tiểu Tiểu Bạch lăn về phía sau mấy vòng, “binh” một tiếng va vào cái đĩa trên bàn, cực kì mất hình tượng.

“Ha ha.” Ly Mạt nhìn thấy hình ảnh khôi hài trước mắt, cuối cùng cũng bật cười, thế nhưng khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt của cô bé làm cho nụ cười này có chút kì dị.

“Được rồi, tiểu mỹ nữ mà khóc là rất xấu xí nha.” Phượng Lại Tà đưa tay lau nước mắt cho Ly Mạt. Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, lại càng không chấp một đứa trẻ. Tiểu công chúa này coi bộ cũng là do bị cưng chiều từ nhỏ, lớn lên mới ngang ngược như vậy mà thôi. Có điều, theo tình huống hôm nay mà nói thì bản tính của cô nhóc cũng không xấu, ít ra là tốt hơn hai “ứng cử viên” làm vợ daddy kia.

“Em không có xấu xí.” Ly Mạt lau nước mắt nói.

Chớp chớp mắt, Phượng Lại Tà thật sự muốn cất tiếng cười to. Nữ giới quả nhiên ai cũng muốn mình đẹp, bất kể tuổi tác cao hay thấp, thuộc chủng tộc gì, thiên tính này đều không giảm sút một chút nào.

“Nè, em tới đút nó ăn đi.” Phượng Lại Tà cắt một khối thịt bò đưa cho Ly Mạt, cổ vũ nói.

“Thật sự được sao?” Ly Mạt nháy mắt mấy cái, hỏi một cách không chắc chắn.

Phượng Lại Tà gật đầu, sau đó ném ánh mắt ra lệnh về phía Tiểu Tiểu Bạch lúc này vẫn đang nằm giả chết. Thấy vậy, Tiểu Tiểu Bạch mới cực kỳ bất đắc dĩ đứng lên, dùng tốc độ có thể sánh ngang với rùa mà lết từng bước đến trước mặt Ly Mạt, rồi tự giác mở miệng ra.

Lúc Ly Mạt cầm miếng thịt bò trong tay đút cho Tiểu Tiểu Bạch, sau đó nhìn nó nuốt vào, Phượng Lại Tà rõ ràng trông thấy ánh mắt của cô nhóc hiện lên vẻ vui sướng và ngây thơ.

Mê hoặc “búp bê” – bước đầu tiên: thành công.

Ha ha, đầu óc của nó là cỡ nào thông minh, dĩ nhiên với tình huống đặc biệt thì sẽ có biện pháp xử lý đặc biệt. Chẳng qua là một đứa trẻ mà thôi, nó sẽ có cách làm cho cô nhóc này ngoan ngoãn ung dung bước vào trong cạm bẫy của nó. Không bao lâu sau, nó tin tưởng tiểu công chúa Ly Mạt sẽ là đồng minh thứ hai của nó, sau Phượng Tê.

Nụ cười tà ác xuất hiện bên môi Phượng Lại Tà, nhưng Ly Mạt vẫn đang mải mê quan tâm Tiểu Tiểu Bạch nên hoàn toàn không hề chú ý tới. Vào thời điểm này, trong cảm nhận của cô bé, hình tượng của Phượng Lại Tà bất giác đã bay lên.
Bình Luận (0)
Comment