Phượng Lại trở về từ
vương cung, lại không nhìn thấy Tiểu Tà, trong lòng hắn liền có chút
nghi hoặc. Hắn hỏi Hồ Tư, Hồ Tư chỉ nói là không biết. Giữa lúc hắn
chuẩn bị đi tới phòng Tiểu Tà xem xét một chút thì bỗng nhiên nhìn thấy
một thanh niên quần áo lấm lem khập khiễng đi vào phòng khách.
Hơi nheo mắt, Phượng Lại nhận ra đối phương là thuộc hạ của Ly Mạt.
“Chuyện gì xảy ra?” Phượng Lại bình tĩnh hỏi người thanh niên mới tới.
“Bá tước đại nhân, tiểu thư Phượng Lại Tà của quý phủ đánh chúng ta bay ra
ngoài, văng xa tới hơn mười dặm.” Người nọ hít hít mũi, có chút tội
nghiệp nói. Thật là chịu không nổi, hắn cũng là một thanh niên cao lớn
khôi ngô mà lại bị một cô bé chỉ đứng tới ngực hắn đánh bay ra ngoài.
Chuyện này quả thật đã tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của hắn.
“Tiểu Tà…” Phượng Lại nhạy cảm nghe được tiếng thủy tinh bể nát, trong nháy
mắt, hắn đi ra ngoài tòa nhà, ngẩng đầu lên nhìn, một chấm tròn màu
trắng thình lình từ trên trời rơi xuống, vững vàng đứng trên đầu vai
Phượng Lại.
Tiểu tiểu bạch nói nhỏ vào tai Phượng Lại, theo lời nói của nó, ánh mắt Phượng Lại chuyển dần từ nghi hoặc sang bất mãn.
Tiểu tiểu bạch vừa nói xong, Phượng Lại liền phất tay làm nổi lên một trận
gió, mang theo Tiểu tiểu bạch biến mất trong tầm mắt của mọi người.
*****
Hắc Linh Vũ cũng không thể duy trì khối băng được bao lâu. Từ bên trong
khối băng cực lớn đột nhiên xuất hiện một dải sáng rực rỡ chặt nứt khối
băng thành bốn – năm phần. Phượng Lại Tà bước ra với thân thể lạnh cóng, có chút run rẩy vuốt ve mu bàn tay mình. Tia sáng bắn ra khắp bốn phía, ký hiệu ngôi sao năm cánh cực kỳ rõ ràng.
Daddy tìm được nó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt vì lạnh của Phượng Lại Tà hiện ra một nụ
cười, cô bé cố gắng cử động cơ thể để giải tỏa bớt hàn khí trong người.
“Không ổn rồi. Đừng để nó chạy thoát.” Hắc Linh Vũ cảm thấy bất an, chưa nói
tới cái thứ đã cứu Phượng Lại Tà khỏi tình trạng đóng băng là gì, chỉ
riêng nụ cười của Phượng Lại Tà cũng đủ để làm cô có linh cảm mãnh liệt. Nếu như không nắm bắt thời gian thì e rằng không thể tránh khỏi chuyện
ngoài ý muốn.
“Tiểu quỷ, ngươi chết tâm đi, ngày hôm nay ngươi
không thoát khỏi cái chết.” Khắc La Lạp không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ đơn giản hi vọng mình có thể đi trước Hắc Linh Vũ một bước mà giết chết Phượng Lại Tà. Tích tụ ma pháp, trên tay Khắc La Lạp hiện ra một thanh
kiếm ma, cô mỉm cười đắc ý phi thân phóng tới, định thừa dịp Phượng Lại
Tà còn chưa khôi phục như bình thường mà giết chết cô bé.
Thân
thể Phượng Lại Tà còn chậm chạp vì bị đóng băng nhưng vẫn né tránh được
một kiếm trí mạng này, dù vậy, cô bé vẫn ngã nhào xuống đất, bả vai bị
kiếm phong đảo qua để lại một vết cắt.
Máu tươi chảy ra, Phượng
Lại Tà còn chưa kịp thở thì Khắc La Lạp đã lại tiếp tục đánh tới. Nhìn
thấy kiếm ma sắp đánh xuống đầu mình, Phượng Lại Tà cắn răng, bất chấp
cơn đau, ép buộc bàn tay còn chưa khôi phục cảm giác chém ra quang tiên
đang tỏa màu xám.
Khắc La Lạp hoàn toàn không ngờ Phượng Lại Tà
còn có thể cử động, cô không hề đề phòng nên bị quang tiên của Phượng
Lại Tà đánh trúng, nhưng mà…
Điều làm cho người khiếp sợ chính
là: sau khi quang tiên cắt trúng cổ tay Khắc La Lạp thì cô ta như bị
đông cứng lại, mọi động tác đều đình chỉ, sợ hãi trở thành biểu cảm cuối cùng trên khuôn mặt cô ta.
Giây tiếp theo, ngay trước mắt Phượng Lại Tà, Khắc La Lạp hóa thành tượng đá. Một trận gió thổi qua – tượng
đá tan thành tro bụi, theo gió bay đi.
Tro bụi màu xám rơi lả tả trên người Phượng Lại Tà, cô bé lại chỉ có thể mở to mắt nhìn khung cảnh mịt mù phía trước.
Vừa rồi… Chuyện gì đã xảy ra, Khắc La Lạp bị sao vậy?
“A! Ngươi giết cô ta.” Hắc Linh Vũ trợn mắt chứng kiến mọi việc, cái kia
không ngừng đấu tranh với cô – Khắc La Lạp – dưới một đòn đánh của
Phượng Lại Tà liền hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất. Một cảm giác
sợ hãi trước nay chưa từng có sinh ra từ đáy lòng Hắc Linh Vũ. Cô đột
nhiên cảm thấy chân mình mất đi cảm giác, khuỵu xuống ngồi bệt dưới đất.
Không tưởng tượng được, ngàn lần không tưởng tượng được sự việc lại tiến triển thành thế này.
“Ta…” Phượng Lại Tà lúc này cũng hoảng sợ không thua gì Hắc Linh Vũ. Nó chỉ
muốn tự bảo vệ mình, thật lòng không muốn giết chết Khắc La Lạp. Phượng
Lại Tà chuyển ánh mắt về phía quang tiên màu xám trên tay, giật mình
hiểu ra.
“Phá hồn” – Một đòn phá hồn, hồn phi phách tán.
Phượng Lại Tà không khỏi nuốt nước miếng, lập tức quăng quang tiên xuống đất.
Nhớ lại lời căn dặn của sư phụ, cuối cùng thì nó cũng đã hiểu tại sao sư phụ không cho nó tùy tiện sử dụng ba câu khẩu lệnh cuối cùng, thì ra
hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Gió nổi lên, tro bụi bay đi cuồn cuộn.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt Phượng Lại Tà, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng.
“Daddy.” Tiểu Tà ngẩng đầu, nhìn thấy Phượng Lại xuất hiện hệt như một thiên thần, giọng nói của cô bé có chút khàn khàn.
Nó giết người, đối phương là con gái của nam tước.
“Chuyện gì xảy ra?” Lúc ánh mắt Phượng Lại chạm đến cơ thể tràn đầy vết thương
của Phượng Lại Tà, trong lòng hắn liền xuất hiện cảm giác tức giận,
giọng nói cũng nghe ra được vẻ bất mãn.
“Daddy… Mang con về nhà,
con muốn về nhà.” Tiểu Tà nắm áo Phượng Lại, chôn cả khuôn mặt vào đó,
bờ vai hơi run rẩy. Nó thật không có cố ý, nó không cố ý giết Khắc La
Lạp, càng không muốn làm cho cô ta hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội
chuyển kiếp cũng không có.
“Tiểu Tà đừng sợ, có ta ở đây.” Nhìn
vẻ mỏng manh chưa bao giờ biểu lộ của Tiểu Tà, Phượng Lại cũng không hỏi thêm cái gì. Đôi mắt hắn lạnh lùng quét qua Hắc Linh Vũ đang ngồi thất
thần trên mặt đất, trong lòng cũng biết được đôi chút về tình huống hiện tại. Dù thế nào, khi dễ Tiểu Tà của hắn, hắn nhất định sẽ bắt cô ta
phải trả giá xứng đáng, cho dù cô ta có là con gái của công tước cũng
không có ngoại lệ.
Chẳng qua, hiện tại điều quan trọng nhất là quay về chữa trị vết thương của Tiểu Tà.
“A!”
Giữa lúc Phượng Lại chuẩn bị rời khỏi, Ly Mạt nãy giờ vẫn trốn trong xe ngựa cuối cùng cũng phá cửa chạy ra.
“Công chúa?” Phượng Lại nhìn thấy Ly Mạt chật vật chạy đến, đôi mắt của cô bé mang màu hồng, rõ ràng là đã khóc. Hắn thậm chí còn thấy được những
giọt nước mắt còn chưa khô của cô bé.
“Bá… Bá tước…” Ly Mạt nhìn
thấy Phượng Lại giống như là thấy được Chúa cứu thế, vội vội vàng vàng
chạy về phía hắn. Lúc cô bé nhìn thấy Tiểu tiểu bạch trên vai Phượng Lại thì đôi mắt hiện ra chút kinh ngạc.
“Trở về rồi hãy nói.” Phượng Lại nhìn thấy Phượng Lại Tà hôn mê vì mất quá nhiều máu trong lòng
mình, giọng nói trở nên lạnh lẽo. Hắn lập tức làm nổi lên một trận gió,
mấy người liền biến mất trước mặt Hắc Linh Vũ.
Sau khi tất cả đã
đi khỏi, Hắc Linh Vũ run rẩy đứng lên từ mặt đất, lê từng bước chậm chạp đến nơi mà Khắc La Lạp đã biến thành tro bụi. “Xoẹt” một tiếng xé rách
làn váy của mình rồi đặt nó trên mặt đất, cô cẩn thận hốt từng chút tro
bụi để lên trên làn váy đó.
Cúi đầu, trên khuôn mặt tái nhợt của
cô chậm rãi xuất hiện một nụ cười âm hiểm. Nụ cười kia làm cho người
khác không nhịn được mà cảm thấy lạnh cả sống lưng, cảm giác sởn tóc gáy từ trong xương tủy tràn ra.
Đáy mắt của cô lóe lên một kế hoạch mới tinh – một kế hoạch có thể triệt để hủy diệt Phượng Lại Tà.
*****
Phủ bá tước.
Phượng Lại ôm Tiểu Tà đang hôn mê vào phòng, đặt cô bé lên giường rồi hạ lệnh cho tất cả mọi người rời khỏi.
Tiểu tiểu bạch lúc này mới nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
“Ta muốn Tiểu Tà hoàn hảo như lúc đầu.” Nhìn thẳng vào đôi mắt to trong veo kia, Phượng Lại thấp giọng ra lệnh.
Ngay sau mệnh lệnh của Phượng Lại, một quầng sáng màu trắng chói mắt được
phóng ra trước mắt hắn, nhưng vẻ mặt Phượng Lại không hề có chút kinh
ngạc nào mà chỉ tồn tại sự lo lắng.
Hắn nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, vết thương của Tiểu Tà đang từ từ khép lại, lông mày của cô bé cũng dần dần dãn ra.
Phượng Lại bất ngờ có cảm giác như trút được gánh nặng.
Đôi mắt màu tím của hắn hơi lóe ra một thứ ánh sáng phức tạp.