Suốt một ngày, Tiểu
Tà ở trong trạng thái hôn mê, Phượng Lại ngồi bên giường cô bé, nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt. Hắn đưa tay lau đi vài giọt mồ hôi
trên trán Tiểu Tà, trong lòng cảm thấy bất an.
“Tiểu Tà tiểu thư
mất máu quá nhiều.” Tiểu tiểu bạch nằm gần Phượng Lại Tà, miệng lại phát ra tiếng nói loài người. Nét trẻ con trong đôi mắt của nó hoàn toàn
biến mất, chỉ còn lại vẻ lo lắng. Vì giúp Phượng Lại Tà chữa trị hai vết thương sâu có thể nhìn thấy cốt, nó đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí,
bây giờ chỉ có thể nằm úp sấp nghỉ ngơi.
Phượng Lại nhìn hai mắt
nhắm chặt của Tiểu Tà, đột nhiên kéo tay áo lên, cắn vào cổ tay của mình dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Tiểu tiểu bạch.
“Chủ nhân!
Không thể!” Tiểu tiểu bạch lập tức hiểu rõ ý định của Phượng Lại, khẩn
trương muốn đứng dậy ngăn cản nhưng vì cơ thể chưa khôi phục nên nó chỉ
cảm thấy một cơn hoa mắt chóng mặt, yếu ớt ngã xuống giường. Tiểu tiểu
bạch chỉ có thể mở to mắt nhìn Phượng Lại tự hút máu của mình.
Rất nhanh, Phượng Lại buông tay ra, hai lỗ nhỏ trên cổ tay vẫn còn chảy máu.
Đưa tay nâng đầu Phượng Lại Tà lên, Phượng Lại cúi người xuống, tách đôi
môi tái nhợt của Tiểu Tà ra, từ từ nhả máu của mình vào trong cơ thể
Tiểu Tà.
Đôi mắt màu tím của Phượng Lại một giây cũng không rời
khỏi hai mắt nhắm chặt của Tiểu Tà. Sau khi truyền hết lượng máu, Phượng Lại nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Tà, làm cho đôi môi tái nhợt của cô bé
bị một lớp máu đỏ tươi phủ lên.
“Tiểu Tà, mau tỉnh lại.” Thứ hắn
cần là đôi mắt tinh ranh kia, hắn muốn gặp là dáng vẻ thông minh lanh
lợi kia, chứ không phải là con người nằm im không nhúc nhích như bây
giờ.
“Chủ nhân, Hội trưởng lão phái người tìm đến ngài.” Bên
ngoài phòng, giọng nói của Hồ Tư vang lên. Phượng Lại thở dài, đưa tay
mơn trớn khuôn mặt Tiểu Tà, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng. Trước khi
đóng cửa lại, hắn dặn dò Tiểu tiểu bạch: “Chăm sóc Tiểu Tà thật tốt.”
“Vâng.”
Phượng Lại vừa đi đến phòng khách thì đã nhìn thấy đội sứ giả mà Hội trưởng
lão phái tới. Bọn họ đứng ở đại sảnh với vẻ mặt ngoan cố làm cho hắn có
cảm giác không ổn.
“Phượng Lại đại nhân.” Người đứng đầu nhìn
thấy Phượng Lại bước xuống liền chào hỏi theo lễ nghi, nhưng vẻ mặt của
hắn thì vẫn đông cứng như trước, chẳng khác gì một người máy.
Phượng Lại gật đầu, hắn đã quen với bộ mặt lạnh lùng của những người dưới tay
Hội trưởng lão. Hắn ngồi thẳng trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, ngón
tay đan vào nhau, ưu nhã nhìn về phía mọi người.
“Không biết Hội
trưởng lão làm như vậy là có ý gì?” Phái thuộc hạ là sứ giả chấp pháp
đến bá tước phủ của hắn, hắn không nhớ hắn đã làm chuyện gì để “kinh
động” đến Hội trưởng lão như vậy, cư nhiên phái đi sứ giả chấp pháp.
Giọng điệu thản nhiên của Phượng Lại lại làm cho mọi người ở đây cảm thấy một áp lực vô hình.
Có điều, sứ giả chấp pháp dù sao cũng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, bất kể tình huống gì, cho dù là thân phận đặc biệt như bá tước Phượng Lại,
bọn họ vẫn không tỏ ra e ngại.
“Phượng Lại đại nhân, mời ngài
giao Phượng Lại Tà của quý phủ ra đây.” Sứ giả chấp pháp không quanh co
lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.
Lời nói vừa dứt, sứ giả chấp
pháp liền cảm thấy ánh mắt của Phượng Lại khi nhìn về phía hắn giống như băng hàn ngàn năm, khiến cho hắn không thể nhúc nhích, trên trán không
khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần
nữa.” Phượng Lại nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói. Có điều, thanh âm nhẹ
nhàng như không của hắn lại làm cho toàn bộ sứ giả chấp pháp ở đây cảm
thấy sợ hãi mà không hiểu tại sao, dường như bên dưới bộ mặt trầm tĩnh
của Phượng Lại cất dấu một sự kinh khủng tàn ác.
“Mời ngài giao
Phượng Lại Tà của quý phủ ra đây. Đây là quyết định của các vị trưởng
lão.” Người đứng đầu hắng giọng một cái, kiên trì lặp lại lần nữa. Có
trời biết, đối thoại với Phượng Lại, hắn đã cảm thấy da đầu tê dại rồi.
Bất kể thế nào hắn cũng không thể hiểu được tại sao một bá tước nho nhỏ
lại có thể mang tới cho hắn cảm giác áp bách đáng sợ như vậy.
“Vì sao?” Giao ra Tiểu Tà? Phượng Lại thật sự muốn tách đầu tay sứ giả trước mắt này ra để xem bên trong chứa đựng những thứ gì.
Sứ giả hít vào một hơi thật sâu, ép buộc bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt
Phượng Lại, nghiến răng nói: “Bởi vì Phượng Lại Tà giết con gái của Nam
tước đại nhân – Khắc La Lạp, đồng thời còn đánh cho hồn phi phách tán,
cho nên các vị trưởng lão quyết định mang Phượng Lại Tà về Hội trưởng
lão để thẩm vấn.”
Trong mắt Phượng Lại xuất hiện một tia kinh
ngạc, hắn thật không ngờ sự việc lại là thế này. Hôm qua, lúc hắn nhìn
thấy Hắc Linh Vũ, thái độ của cô ta tuy rằng kỳ quái nhưng hắn cũng
không tra hỏi vì còn bận lo lắng cho Tiểu Tà. Bây giờ nghĩ lại, hành
động kỳ quái của Tiểu Tà ngày hôm qua…
Phượng Lại lúc này đã hiểu rõ bảy tám phần, nhưng mà…
Giết con gái Nam tước, còn đánh cho hồn phi phách tán. Lấy hai tội danh này
mà xử, hắn có thể tưởng tượng được cái đám hồ đồ ở Hội trưởng lão sẽ
phán quyết như thế nào. Có điều, đây là chuyện mà hắn không cho phép xảy ra.
“Vậy à? Chỉ là như thế thôi? Nếu như ta không muốn giao
người thì sao?” Phượng Lại ưu nhã nhấc ly trà mà Hồ Tư vừa mang đến,
chậm rãi thưởng thức.
Sứ giả chấp pháp hiển nhiên cũng không ngờ
Phượng Lại sẽ trả lời như thế. Hắn sửng sốt trong phút chốc, sau đó lập
tức phục hồi tinh thần, sắc mặt lạnh lẽo, giọng điệu cũng trở nên cứng
rắn.
“Mời Phượng Lại đại nhân vâng theo lời của Hội trưởng lão,
nếu không, thuộc hạ đành phải vô lễ với Phượng Lại đại nhân.” Tại Huyết
tộc, hoàng quyền và Hội trưởng lão phân chia quyền hành, đối với việc
thẩm lý và phán quyết những vấn đề về quý tộc, quyết định của Hội trưởng lão là tối cao, không có quý tộc nào được phép phản kháng, bởi vì quyết định đó cũng có quyền uy tương tự như của Huyết chủ.
“Vô lễ?”
Phượng Lại giương mắt lên, ánh mắt xem thường quét qua người từng sứ giả chấp pháp. Chỉ cần hắn động thủ một chút, tất cả bọn họ đều sẽ đi gặp
thượng đế, làm cách nào vô lễ với hắn?
“Phượng Lại đại nhân, mong ngài không nên cãi lại mệnh lệnh của Hội trưởng lão. Nếu ngài thật sự
muốn che chở Phượng Lại Tà, Hội trưởng lão sẽ phán ngài tội bao che và
sẽ hạ lệnh bắt ngài.” Ánh mắt của Phượng Lại làm cho bọn họ cảm thấy
lạnh lẽo, thế nhưng thân phận là sứ giả chấp pháp bắt buộc bọn họ phải
ép sự sợ hãi trong lòng xuống mà mở miệng uy hiếp.
Mặc dù Phượng
Lại có thân phận đặc biệt, nhưng uy nghiêm của Hội trưởng lão không cho
phép bị xâm phạm. Ở thời điểm cần thiết, bọn họ sẽ ra tay.
“Vậy
bây giờ ngươi nên đi xin lệnh bắt ta.” Phượng Lại cười khẽ, lắc đầu. Hắn không tin đám người ở Hội trưởng lão dám động đến một ngón tay của hắn, đó là nói nếu như bọn họ có đủ bản lĩnh.
“Phượng Lại đại nhân,
lẽ nào ngươi thật sự muốn đối nghịch với Hội trưởng lão chỉ vì một thiếu nữ nhân loại?” Giọng điệu của Phượng Lại đã lộ rõ ý định không giao
người, điều này làm cho sứ giả chấp pháp hoàn toàn không giải thích
được. Phượng Lại bá tước – người trước nay luôn được các trưởng lão
Huyết tộc yêu mến, tại sao lại vì một kẻ chỉ đáng làm “thức ăn” cho mình mà không tiếc phải xung đột với Hội trưởng lão.
“Đúng như vậy
thì đã sao?” Trong đầu hiện ra khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Tà, Phượng
Lại càng cảm thấy lo lắng, đem cô bé giao cho đám người không có nhân
tính trong Hội trưởng lão thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Trước đôi mắt màu tím quỷ dị của Phượng Lại, sứ giả chấp pháp cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có. Trong Huyết tộc hoàn toàn không có người thứ
hai sở hữu đôi mắt màu tím như thế này, nó đại diện cho địa vị đặc biệt
của Phượng Lại, bọn họ không thể đối đãi hắn ta giống như các vị quý tộc khác. Tất cả những vấn đề chấp pháp liên quan đến Phượng Lại đều phải
thông qua sự cho phép của Hội trưởng lão cùng với Huyết chủ thì mới có
thể thực hiện được.
“Vậy thì thuộc hạ chỉ có thể đem việc này giao lại cho Huyết chủ và Hội trưởng lão quyết định.”
“Không tiễn.” Phượng Lại nhún vai, hoàn toàn không để tâm.
Sứ giả chấp pháp sắp rời khỏi thì một giọng nói đột nhiên vang lên ngăn cản bước chân của bọn họ.
“Xin chờ một chút!” Phượng Lại Tà không biết khi nào đã tỉnh lại, xuất hiện ở trên cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn còn tái nhợt trông có vẻ đặc biệt
mỏng manh. Cô bé mặc một chiếc váy trắng, bước từng bước xuống lầu.
“Tiểu Tà!” Phượng Lại nhìn thấy Tiểu Tà đã tỉnh lại từ cơn hôn mê, trong lòng thầm cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi, hắn lại tức giận đến tái mặt vì cô
bé vừa tỉnh mà đã tự ý đi xuống giường. Trong nháy mắt, hắn đã đi tới
bên cạnh Phượng Lại Tà, đưa tay ôm lấy cô bé.
“Cơ thể của con còn chưa khỏe, không được đi lại tùy tiện.” Tiểu Tà mất máu quá nhiều, nếu
không phải hắn đem máu của mình rót vào cơ thể của cô bé, chỉ sợ bây giờ cô bé đã chết vì mất máu rồi. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy máu trong
người mình còn có ích lợi khác.
“Daddy, con không sao.” Phượng
Lại Tà lắc đầu. Nó đã sớm tỉnh lại, đồng thời ở trên lầu nghe không sót
một chữ những gì Daddy và những kẻ mới tới đối thoại với nhau, lúc này
mới vội vàng chạy xuống giữ người lại.
“Ngươi chính là Phượng Lại Tà?” Sứ giả chấp pháp nhìn Phượng Lại Tà, cô bé trông giống như một
thiếu nữ nhân loại nhu nhược, làn da tái nhợt, đôi mắt trong sáng làm
cho người ta vô thức cảm thấy yêu thương vô hạn.
Một người mỏng
manh như vậy thì làm thế nào có thể giết được huyết tộc thuần huyết? Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể giải thích được, chuyện này có thể nói là
không thể xảy ra.
“Đúng vậy. Xin ngài bỏ qua cho Daddy, em tình
nguyện đi với các người, đi tới cái chỗ Hội trưởng lão gì đó.” Tiểu Tà
gật đầu yếu ớt, lời nói ra làm cho người khác hết sức bất ngờ.
“Tiểu Tà, con…” Phượng Lại không ngờ Tiểu Tà lại nói thế, từ lúc cô bé giữ
người lại, hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thật không ngờ cô
bé lại ngốc như vậy.
“Daddy, con không muốn liên lụy người.” Giết chết Khắc La Lạp là ngoài ý muốn, nó không hề cố tình làm vậy, nhưng sự thật thì lại không giống như mong muốn của con người.
“Daddy,
người có thể bảo vệ con nhất thời, không thể bảo vệ con cả đời, lẽ nào
thật sự phải đợi tới lúc Hội trưởng lão hạ lệnh bắt người gì đó, bắt cả
hai người đi sao?” Thân phận của Daddy là bá tước, dĩ nhiên phải bị pháp luật Huyết tộc hạn chế.
Phượng Lại than nhẹ một tiếng, đáy mắt lộ vẻ u ám.
“Đại ca ca, các anh mang em đi thôi, em tự nguyện đi với các anh.” Tiểu Tà nhoẻn miệng cười, nhìn sứ giả chấp pháp.
“Phượng Lại đại nhân.” Sứ giả chấp pháp nhìn ra vẻ suy yếu của Phượng Lại Tà,
có thể là do nể thân phận của Phượng Lại, cũng có thể là do nụ cười hồn
nhiên của cô bé đã khiến cho một người trước nay luôn thiết diện vô tư
như hắn lại ma xui quỷ khiến thế nào mà chủ động đi tới trước mặt Phượng Lại, dang hai tay ra, ý muốn đỡ Phượng Lại Tà đi.
“Chờ ta.” Nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Tà, Phượng Lại hứa hẹn với âm lượng chỉ có hai người nghe thấy.
“Con tin tưởng Daddy, vĩnh viễn tin tưởng.” Tiểu Tà chuyển sang vòng tay của sứ giả, cố gắng nở một nụ cười tuy yếu ớt nhưng vẫn rực rỡ như trước.
Nó vĩnh viễn tin tưởng Daddy, tin rằng Daddy sẽ mang nó trở về bên cạnh Daddy, bất kể nó đang ở vực sâu hay biển lửa.
Nhìn sứ giả chấp pháp mang Phượng Lại Tà rời khỏi, Phượng Lại trong lơ đãng đã bóp nát chỗ gác tay của cái ghế.
Hai mắt nheo lại, sự khẩn cấp bao phủ lấy trái tim từ lâu đã không còn đập của hắn.