Phượng Lại Tà kinh ngạc khi nhìn thấy cặp mắt màu sắc kì lạ kia, cho nên vẫn cứ đứng cứng ngắc tại chỗ, không có phản ứng gì.
“Ngươi nhìn cái gì đó?” Giọng điệu có vẻ khó chịu, rõ ràng là chủ nhân đôi mắt kia cũng không thoải mái khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt
Phượng Lại Tà. Hắn đưa tay kiềm chặt cằm cô bé, nguy hiểm nheo mắt lại.
“Đau.” Phượng Lại Tà cảm thấy đau vì động tác thô lỗ của hắn, đôi lông mày nhăn lại, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.
“Hống.” Tiếng kêu của sói vang vọng trong đại sảnh, một cái bóng màu trắng đột
nhiên xuất hiện, phóng thẳng về phía chủ nhân của đôi mắt kì dị kia. Đối phương nhẹ nhàng lùi lại né tránh, trong mắt hiện lên một tia sáng: một con bạch lang thật xinh đẹp nha.
“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà vẫn
bị hắn ta giữ chặt, quay lại gọi Tiểu Bạch, đồng thời cố gắng giãy giụa
hết sức nhưng vẫn không thoát ra được.
“Hống.” Buông cô ấy ra. Trong mắt Tiểu Bạch tràn ngập cảnh cáo.
“Thật là có linh tính nha.” Đối phương có vẻ kinh ngạc, chẳng những không sợ
hãi trước sự cảnh cáo của bạch lang, trái lại còn cảm thấy hứng thú.
“Mèo mặt tịt đại ca, không nên có ý với thú cưng nhà em nha.” Phượng Lại Tà
nhạy cảm nhận ra hắn có hứng thú với Tiểu Bạch. Ánh mắt hưng phấn đó, nó đâu có xa lạ gì, lần đầu tiên gặp Tiểu Bạch, phỏng chừng ánh mắt của nó cũng giống như vậy thôi.
“Mèo mặt tịt? Đại ca?” Hắn ta hơi nhướn mày, nhìn lại cô nhóc đang giãy giụa trên cánh tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn có thể cắt đứt cổ của cô nhóc chỉ vì câu nói vừa rồi.
“Hỏa Đề, ngươi không nên hù dọa tiểu điểm tâm của ta.” Một trận gió đảo qua, trong tay hắn ta đã trống trơn, Phượng Lại Tà đột nhiên rơi vào vòng
tay của Phượng Ca.
“Tiểu điểm tâm?” Cảm thấy lời nói có chút quen thuộc, Hỏa Đề híp mắt lại, nhớ tới chuyện săn bắn ngày hôm qua, lúc này mới gật đầu: “Hóa ra là cô ta, nhưng mà, cô nhóc này tay chân đều nhỏ,
nhìn sơ qua thì cũng đâu có gì đáng để ăn.”
“Cái gì gọi là “tay
chân đều nhỏ” chứ? Đây gọi là “yểu điệu”, “yểu điệu”, ngươi có biết
không hả?” Phượng Lại Tà đẩy tay Phượng Ca ra, nhảy tới trước mặt Hỏa
Đề. Trình độ thưởng thức cái đẹp của tên này quá kém, chẳng lẽ hắn không biết là nhân giới lấy ốm làm chuẩn cho cái đẹp hay sao chứ? Vậy mà hắn
ta dám nói nó là “tay chân đều nhỏ” cho nên không thể ăn, mặc dù nó cũng không mong bị ăn luôn, nhưng mà nó vẫn muốn chứng minh: nó phải là “ăn
thật ngon” mới đúng.
“Tiểu Bạch, cắn hắn.” Phượng Lại Tà ra lệnh
cho Tiểu Bạch “giáo huấn” gã này một chút. Lần này, Tiểu Bạch rất nghe
lời, lập tức xông tới, nhưng Hỏa Đề lại tránh né một cách dễ dàng, vẻ
hưng phấn trong mắt càng lúc càng nhiều.
“Phượng Ca, sau khi
ngươi ăn tiểu điểm tâm của ngươi rồi, con bạch lang này có thể để lại
cho ta không?” Lần trước bỏ lỡ một con trân thú, còn tổn thất một cây
thực nhân hoa ngàn năm, hắn đã cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu bây giờ
bắt được con bạch lang này về thì sự khó chịu đó cũng có thể giảm đi đôi chút.
“Hỏa Đề, chuyện này ta không thể làm chủ.” Phượng Ca nhún vai, làm lơ ánh nhìn khinh bỉ của Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà âm thầm cắn môi, mắt dõi theo trận đánh giữa Tiểu Bạch với Hỏa
Đề, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Tiểu Bạch công kích rất dũng
mãnh nhưng xem chừng vẫn không phải là đối thủ của người kia.
Rồi đột nhiên, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Phượng Lại Tà, cổ tay của cô bé cũng đột ngột chuyển động.
Kể từ ngày rời khỏi Hội trưởng lão, Phượng Lại Tà cũng đã lấy quang tiên trở về.
“Phá phong.” Một cơn gió mạnh thổi ra từ vòng tay của cô bé, đánh thẳng về
phía Hỏa Đề. Hỏa Đề cảm thấy kinh ngạc, chưa kịp trở tay thì đã bị đánh
văng vào vách tường.
“Cái quái gì đó?” Hỏa Đề trợn tròn mắt nhìn vòng tay của Phượng Lại Tà, kinh ngạc hỏi.
“Mèo mặt tịt đại ca, không ai dạy anh cách viết hai chữ “lễ phép” sao?”
Phượng Lại Tà ngước mặt nhìn Hỏa Đề, vừa cười vừa nói. Người kia thật sự rất vô lễ nha: đầu tiên là thô bạo bắt nạt nó, sau đó lại muốn bắt Tiểu Bạch của nó. Nó mà không ra tay thì hắn ta sẽ coi nó như là mèo bệnh
mất. Đường tưởng rằng hai con mắt của hắn ta mang hai màu khác nhau thì
có gì đặc biệt hơn người, đôi mắt daddy của nó còn có thể đổi màu nha.
“Không được gọi ta là mèo mặt tịt.” Hỏa Đề bất mãn, trợn to mắt.
“Dạ, mèo mặt tịt đại ca.” Phượng Lại Tà giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có
điều thái độ không có lấy một chút thành ý, lời nói ra lại làm cho
Phượng Ca che miệng cười thầm.
“Trong tay ngươi là cái gì đó?”
Tiểu Bạch bỗng nhiên có thái độ khác thường, nhảy tới bên cạnh Phượng
Lại Tà, mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng tay của cô bé.
“Vũ khí của
ta.” Phượng Lại Tà giơ tay lên, chẳng thấy có cái gì không đúng, nhưng
mà sau đó liền nhớ lại: lúc vừa có được vòng tay thì nó liền chạy tới Ma giới, khi Tiểu Bạch tới đây thì vòng tay lại bị tịch thu, cho nên cũng
không thể trách Tiểu Bạch chưa từng thấy qua vật này.
“Ngươi lấy nó từ đâu?” Giọng điệu của Tiểu Bạch rất khẩn trương và nghiêm túc, làm cho Phượng Lại Tà cau mày lại.
“Ngươi làm sao vậy? Tiểu Bạch?” Bộ dạng của nó rất là kì quái nha, vòng tay này có cái gì đặc biệt sao?
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Hỏa Đề nhìn thấy Phượng Lại Tà đang lầm bầm nói nhỏ với bạch lang, liền lên tiếng hỏi.
“Nói chuyện với Tiểu Bạch đó.” Phượng Lại Tà ném cho Hỏa Đề một cái nhìn kiểu “ngươi rất ngu”.
“Ngươi làm sao có thể nói chuyện với nó được?” Hỏa Đề kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
“Chủ nhân với khế ước thú không phải có thể nói chuyện với nhau sao?” Phượng Lại Tà nghiêng đầu, nhìn bộ mặt đang đờ ra của Hỏa Đề. Thật đáng tiếc
nha, hắn ta tuấn tú như vậy, hóa ra lại là một tên ngốc.
“Khế ước thú?” Phượng Lại Tà vừa nói xong, sắc mặt của Hỏa Đề cùng Phượng Ca
liền biến đổi. Bọn họ nhạc nhiên nhìn nhau, trong ánh mắt có chút kì
quái.
Phượng Lại Tà đúng thật là nhân loại, từ mùi hương trên
người cô bé có thể biết được. Nhưng mà, nhân loại không có cách nào giao tiếp được với khế ước thú, bởi vì để nói chuyện cùng khế ước thú cần
phải có một lực tinh thần cực lớn, còn lực tinh thần của nhân loại lại
hết sức mỏng manh, nếu cố gắng làm điều này thì chắc chắn sẽ trở thành
điên loạn.
Vậy mà Phượng Lại Tà lại có thể nói chuyện với bạch lang một cách thản nhiên như vậy, việc này quả thật là quá sức quỷ dị.
“Phượng Ca.” Phượng Ngâm đột nhiên bước tới trong lúc mọi người đang trầm tư,
trên khuôn mặt là vẻ xa cách chứ không còn ý cười cùng sự thân thiết như khi ở cạnh Phượng Lại Tà ban nãy.
“Phụ vương.” Phượng Ca quỳ xuống hành lễ.
“Huyết chủ.” Hỏa Đề cũng ôm quyền hành lễ, toàn bộ vẻ đùa vợt trên mặt đều biến mất.
“Hỏa Đề, phụ vương của con vẫn khỏe chứ?” Huyết chủ gật đầu, nhẹ nhàng hỏi.
“Phụ vương của con rất khỏe, đa tạ huyết chủ quan tâm.” Hỏa Đề trả lời.
“Ừ, nếu đã tới huyết tộc thì ở lại hoàng cung chơi vài ngày, để Phượng Ca
cùng Phượng Tê đưa con đi du ngoạn trong lúc đợi võ đạo đại hội khai
mạc.”
“Tạ ơn huyết chủ, võ đạo đại hội năm nay có nhiều chuyện
còn phải làm phiền ngài.” Võ đạo đại hội được tổ chức mỗi trăm năm một
lần, mỗi lần là do một tộc khác nhau làm chủ nhà, năm nay đã tới phiên
huyết tộc.
“Không cần khách khí, ta rất mong chờ các dũng sĩ của
Ma tộc tới tham gia võ đạo đại hội năm nay.” Phượng Ngâm cười nói, ánh
mắt khi rơi vào người Phượng Lại Tà thì trở nên mềm mại.
“Tiểu Tà, con biết đây là ai không?” Phượng Ngâm nhìn ra sự mất hứng của Phượng Lại Tà. Hắn cười nhạt, bước đến cạnh cô bé.
“Họ hàng của mèo mặt tịt.” Phượng Lại Tà chu miệng nói.
Quả nhiên, hai mắt của Hỏa Đề lập tức trợn to, nếu không có Phượng Ngâm ở
đây, phỏng chừng hắn sẽ thật sự tiến lên giáo huấn cái con nhóc không
biết tốt xấu này.
“Ha ha, hắn là nhị hoàng tử của ma tộc, màu mắt này là đặc thù của hoàng tộc ma tộc.” Phượng Ngâm bật cười, vỗ đầu
Phượng Lại Tà.
Nhị hoàng tử của ma tộc? Phượng Lại Tà nheo một
mắt lại, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Hỏa Đề. Nhị hoàng tử cái gì
chứ, nó thấy rõ ràng hắn ta là quỷ hẹp hòi, không độ lượng. Nghĩ vậy,
Phượng Lại Tà liền quay sang hướng Hỏa Đề, le lưỡi làm mặt quỷ.
Con nhóc này thật sự không sợ chết? Hỏa Đề cau mày nhìn cô bé, có điều, nể mặt huyết chủ, hắn sẽ không so đo cùng một đứa nhóc.
“Phượng Ca, con đưa Hỏa Đề tới phòng nghỉ ngơi đi. Tối hôm nay ta sẽ thiết yến tẩy trần vì Hỏa Đề.” Phượng Ngâm gật đầu nói.
“Dạ.” Nói xong, Phượng Ca liền đưa Hỏa Đề rời khỏi. Lúc Hỏa Đề đi ngang qua
người Phượng Lại Tà, hắn trừng mắt lên nhìn cô bé và nhận lại một cái
mặt quỷ thật to, tệ hơn nữa chính là: cô nhóc còn dám cả gan giơ nắm đấm lên huơ huơ trước mặt hắn.
Hỏa Đề bước đi được một đoạn dài, đột nhiên nhìn thấy làn váy của Phượng Lại Tà bị gió thổi bay lên, cảnh
tượng này làm hắn bỗng dưng nhớ lại…
Không thể tin được đầu sỏ phạm tội mà mình vẫn tìm kiếm bấy lâu nay giờ gần ngay trước mắt.
“Chuyện gì vậy?” Cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ, Phượng Ca quay đầu hỏi Hỏa Đề.
“Phượng Ca, ta cảm thấy, quyết định tới huyết tộc lần này của ta là lựa chọn
sáng suốt nhất.” Khóe miệng nhếch lên, một nụ cười tà ác xẹt qua trên
khuôn mặt Hỏa Đề. Nhân dịp ở hoàng cung mấy ngày, hắn nhất định phải
“cảm ơn” tiểu thư kia đã “ban ân” mới được.
Phượng Ca nhìn thấy
nụ cười quỷ dị trên mặt Hỏa Đề, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Tên
này bị sao vậy, tự nhiên lại cười đến mức làm cho người khác phải sợ
hãi.
Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua
lưng mình, quay đầu lại, nhìn về phía hai bóng người đã đi xa. Cô bé
định cúi đầu nói chuyện với Tiểu Bạch, lại thấy Tiểu Bạch cũng có thái
độ khác thường.
“Ngươi làm sao vậy?” Không phải là món thịt ngày
hôm qua làm cho Tiểu Bạch bị tiêu chảy đó chứ? Hay là tên Phượng Ca kia
quả thật hạ độc bảo bối của nó?
“Ta về phòng trước, đợi lát nữa,
ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Tiểu Bạch nói xong liền chạy đi, để lại
Phượng Lại Tà ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Tiểu Tà, ta dẫn con đi chơi hoa viên.” Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi, Phượng Ngâm cúi đầu xuống, hiền lành hỏi.
“Được.” Coi như giết thời gian cũng tốt. Thái độ kì quặc của Tiểu Bạch làm cho
Phượng Lại Tà có chút lo lắng, quyết định lát nữa về phòng phải quan tâm nó nhiều nhiều mới được.
Phượng Ngâm cười, dẫn Phượng Lại Tà về
phía hoa viên. Phượng Tê làm xong việc được giao, trở về hoàng cung,
đúng lúc nhìn thấy Phượng Ngâm đi cùng Phượng Lại Tà, trong lòng hắn
bỗng nhiên cảm thấy bất an.