Một hoa viên cực lớn
tràn ngập những đóa hồng nở rộ, xinh đẹp rực rỡ khiến cho người khác
không nỡ rời mắt. Toàn bộ hoa viên đều dùng để trồng hoa hồng với hai
màu đỏ và trắng, nhiều đến lóa cả mắt.
“Đẹp quá.” Phượng Lại Tà
nhìn khu vườn hoa hồng trước mắt, nhớ lại lúc mình còn nhỏ, xung quanh
nhà cũng trồng đầy hoa hồng rực rỡ giống như vậy, bởi vì đây là loài hoa mà mama yêu thích nhất.
Chỉ có điều, mama chỉ yêu hoa hồng
trắng, mama nói rằng hoa hồng trắng đại diện cho tình yêu thuần khiết,
vĩnh hằng. Hoa hồng đỏ lại đại diện cho tình cảm nồng nàn mãnh liệt,
giống như một ngọn lửa cháy bỏng: đẹp, nhưng lại tổn thương người khác.
“Thích không?” Phượng Ngâm nhìn nụ cười trên khuôn mặt Phượng Lại Tà, đáy mắt cũng nổi lên nét cười.
“Đẹp quá, nhưng mà, tại sao lại chỉ có hoa hồng?” Phượng Lại Tà bước trên
con đường nhỏ giữa một rừng hoa, có chút tò mò: trên đời này có rất
nhiều loài hoa, tại sao ở đây lại chỉ trồng mỗi hoa hồng?
“Hoa
hồng là tộc hoa của huyết tộc.” Phượng Ngâm khom người hái một đóa hồng
đỏ, đặt lên mái tóc của Phượng Lại Tà. Nhìn đóa hoa nở rộ giữa suối tóc
đen nhánh xinh đẹp, hắn cười nhạt.
Phượng Lại Tà gật đầu, sau đó
đưa tay gỡ đóa hoa xuống, cầm trên tay thưởng thức. Nhìn tới màu đỏ của
hoa hồng, nó lại nhớ tới hình ảnh mama ở trong vũng máu, không khỏi cảm
thấy lạnh cả người. Nó thề: nó tuyệt đối không có ý kì thị, chỉ là thẩm
mỹ của mỗi người khác nhau mà thôi.
“Ha ha.” Phượng Lại Tà bước
tới một góc hoa viên có đầy bươm bướm đang đậu. Những con bướm bị quấy
nhiễu, xòe cánh bay khỏi, khiến cho khung cảnh trông giống như những
cánh hoa đang rơi lả tả trong không trung, trên cánh bướm dường như còn
phản xạ một chút ánh sáng, như những viên hột xoàn đẹp đến rung động
lòng người.
Phượng Lại Tà nheo mắt nhìn đám bướm đang bay lượn
bên cạnh mình, nhất thời cảm thấy thích thú nên cũng kéo váy nhún nhảy
theo. Bóng dáng uyển chuyển của cô bé chập chờn giữa hoa viên, làn váy
nhẹ nhàng uốn lượn, giống như một thiên sứ đi lạc vào cõi trần, càng làm cho lòng người rung động so với một rừng hoa bướm bên cạnh.
“Cẩn thận.” Nhìn thấy Phượng Lại Tà nghiêng người, ý thức của Phượng Ngâm
đột ngột trở lại, trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện phía sau lưng cô bé,
vững vàng ôm cả cơ thể mềm mại sắp ngã của cô bé vào lòng.
“A.” Phượng Lại Tà lắc lắc đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Phượng Ngâm.
Phượng Ngâm quả thật rất tuấn tú, sắc sảo hơn so với Phượng Tê, nho nhã hơn so với Phượng Ca. Khuôn mặt còn trẻ khiến cho người khác không thể đoán
được tuổi tác của hắn, nếu như ở nhân giới, ngoại hình này chỉ sợ sẽ làm điên đảo vô số mỹ nữ.
Có điều, Phượng Lại Tà đột nhiên nghĩ đến
một vấn đề: không biết huyết tộc có dựa vào ngoại hình để phân chia đẳng cấp hay không, tại sao chức tước càng lớn thì ngoại hình lại càng đẹp?
Ngoại trừ daddy, Phượng Ngâm chính là người xinh đẹp nhất mà nó nhìn
thấy ở Huyết tộc.
“Huyết chủ đại nhân, đã có ai nói là người rất đẹp chưa?” Phượng Lại Tà thẳng thắn nói.
“Không có.” Phượng Ngâm lắc đầu, nhìn ra được vẻ mờ mịt của Phượng Lại Tà, có
điều, bộ dạng ngây thơ ấy vẫn khiến cho người khác cảm thấy khả ái.
“Ngoại hình của người thật sự rất đẹp, so với daddy thì chỉ kém một chút.”
Phượng Lại Tà đưa tay giải thích cho hắn “một chút” là bao nhiêu.
“Phượng Lại bá tước là người tuấn tú nhất tại Đông phương huyết tộc.” Phượng Ngâm gật đầu nói.
“Ừ, daddy cũng là người đẹp nhất mà con từng thấy.” Ở trong trường học, nó
là minh tinh xinh đẹp nổi bật, nhưng trước mặt daddy, nó lại cảm thấy
mình giống như một con vịt xấu xí vậy.
“Con cũng rất khả ái.” Phượng Ngâm cười an ủi.
“Khả ái làm sao bằng vẻ đẹp của Phượng Tê với Phượng Ca chớ.” Tuy rằng rất
phiền muộn, nhưng nó cũng phải thừa nhận rằng sự tự tin về ngoại hình
của nó đã bị một đả kích cực kỳ trầm trọng sau khi đến huyết tộc, đặc
biệt là sau khi gặp một đám người họ “Phượng” – một người lại đẹp hơn
một người. Rõ ràng là nam nhi thân cao bảy thước, vậy mà khuôn mặt lại
đẹp đến mức làm cho toàn bộ phái đẹp phải ước ao ghen tị.
“Không phải, con rất đẹp.” Giọng nói của Phượng Ngâm hơi khàn khàn, đôi mắt vẫn không rời Phượng Lại Tà, đầu từ từ cúi xuống.
“Phụ vương.” Đột nhiên, một giọng nói cắt đứt động tác của Phượng Ngâm,
Phượng Tê không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Phượng Tê.” Phượng Ngâm nhìn thấy con gái mình bỗng nhiên xuất hiện, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng, chẳng qua, nét bất mãn ấy biến mất quá
nhanh cho nên không ai phát hiện được.
“Chuyện ta giao cho con thế nào rồi.”
“Tất cả đều đã ổn thỏa.” Phượng Tê thuận theo gật đầu, nhưng sau đó liền
phát hiện Phượng Lại Tà đã nhảy ra khỏi vòng ôm của Phượng Ngâm mà chạy
tới phía hắn, chui vào lòng hắn, ôm lấy cổ của hắn.
“A ha, chị
Phượng Tê, nửa ngày không gặp, em nhớ chị quá.” Thật lòng mà nói, nó
thích cảm giác ở chung một chỗ với Phượng Tê hơn. Tuy rằng huyết chủ đối xử với nó rất thân thiết, nó cũng không ghét huyết chủ, thế nhưng nó
vẫn có cái cảm giác không được tự nhiên, chỉ là nhất thời cũng chưa biết nguyên nhân tại sao.
“Tiểu Tà.” Phượng Tê kéo cánh tay đang ôm lấy cổ hắn xuống, liếc mắt quan sát phản ứng của Phượng Ngâm.
“Huyết chủ đại nhân, con có thể đi chơi với chị Phượng Tê không?” Chớp chớp
mắt đầy vẻ chờ mong, Phượng Lại Tà tin rằng dù có là thánh cũng không
thể làm lơ thỉnh cầu của nó.
Phượng Ngâm gật đầu. Ngay lập tức,
Phượng Lại Tà hài lòng kéo tay Phượng Tê rời khỏi hoa viên. Sau khi cô
bé đi ngang qua người Phượng Ngâm, vẻ ôn hòa trên mặt hắn cũng biến mất, thay vào đó là một nụ cười yếu ớt.
*****
“Thật đáng sợ.” Dựa cả người vào vách tường, Phượng Lại Tà thở hổn hển.
Phượng Tê nhìn hành động quái dị của Phượng Lại Tà, trong bụng cảm thấy khó
hiểu. Tại sao vừa trở lại hành lang thì biểu hiện của cô bé lại kỳ quái
như vậy?
“Cũng may là anh tới kịp lúc.” Phượng Lại Tà hít vào một hơi thật sâu. Nó có dự cảm: nếu như Phượng Tê không xuất hiện, vậy thì… Vô thức đưa tay vuốt lên làn môi vẫn còn run rẩy của mình, cảm giác
khẩn trương trong lòng Phượng Lại Tà vẫn chưa thể biến mất.
“Em nhận ra à?” Phượng Tê hiểu ra ý của Phượng Lại Tà, thái độ có chút bất đắc dĩ. Hắn dựa vào tường, ngồi xuống.
“Em không phải đứa ngốc, làm sao mà không nhận ra được chứ.” Phượng Lại Tà
cũng ngồi xuống theo, tựa vào người Phượng Tê, cố gắng đè xuống sự run
rẩy trên người.
Nó sợ hãi, đúng vậy, nó thật sự đang sợ hãi.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Phượng Tê cảm nhận được sự run rẩy yếu ớt trên
người Phượng Lại Tà, do dự một chút rồi vươn hai tay ôm cô bé vào lòng,
hi vọng mình có thể làm cho cô bé bình tĩnh lại.
“Đừng để em một
mình ở trong cái hoàng cung này.” Vô thức ôm lấy Phượng Tê, giọng nói
của Phượng Lại Tà có chút yếu ớt. Ở đây, nó chỉ có thể dựa vào Phượng
Tê, bởi vì daddy đã nói là Phượng Tê có thể tin tưởng được. Hoàng cung
này bề ngoài thì có vẻ rất yên ổn, an bình, thật ra khắp nơi đều là nguy hiểm.
Phượng Tê không nói gì, bởi vì hắn không thể quyết định
liệu mình có thể ở bên cạnh mà bảo vệ cô bé được bao lâu, cũng như sáng
sớm ngày hôm nay, vừa thức dậy đã bị phái ra ngoài, nếu không hắn cũng
sẽ không để cô bé ở lại đây một mình.
Có điều, dáng vẻ sợ hãi của cô bé vào lúc này khiến cho trái tim của hắn cảm thấy đau nhói. Dù sao, Phượng Lại Tà cũng chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, không bằng cả một
phần mười số tuổi của hắn, có thể được như bây giờ đã là ngoài dự kiến
của mọi người.
“Nếu anh không có ở đây, em đi tìm Phượng Ca.” Phượng Tê nhẹ giọng nói.
Phượng Lại Tà vừa nghe được, kinh ngạc ngẩng đầu, kêu nó đi tìm cái người vừa
gặp nó đã đòi ăn sống nuốt tươi chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?
“Phượng Ca sẽ không thật sự tổn thương em. Tuy rằng chúng ta không phải là cùng một mẹ sinh ra, nhưng đối với Phượng Ca, anh cũng hiểu rõ được một
phần. Nếu anh lại bị phái ra ngoài, em phải đi tìm hắn.” Phượng Tê bất
đắc dĩ mở miệng, bất kể ở chung một chỗ với ai cũng tốt, chỉ cần đừng để cô bé đơn độc một mình, như vậy thì nguy hiểm sẽ giảm bớt rất nhiều.
“Lúc nào thì em có thể rời khỏi đây?” Phượng Lại Tà hỏi. Nó muốn rời khỏi,
chỉ mới một ngày ở đây thôi mà nó đã thấy khó chịu rồi, nếu tiếp tục như vậy một thời gian nữa, nó không dám tưởng tượng được tình huống ngày
hôm nay sẽ phát triển đến mức nào, dù sao thì đâu phải mỗi một lần,
Phượng Tê đều đúng dịp xuất hiện như vậy được.
Phượng Tê lắc đầu, tất cả phải tùy thuộc vào phụ vương. Chỉ là, theo như tình huống ngày
hôm nay, khả năng phụ vương thả Tiểu Tà ra chỉ sợ là…
“Không cần
lo lắng, chỉ cần em làm theo lời anh nói thì sẽ không có việc gì cả.”
Không muốn cô bé càng thêm lo sợ, Phượng Tê mở miệng an ủi.
“Được rồi, nhưng mà nếu như tên anh trai hay gây sự của anh muốn ăn em, em sẽ nhổ hết răng của hắn xuống để làm vật kỷ niệm.” Phượng Lại Tà chu miệng nói, nó cũng không muốn biến thành món ngon cho người khác ăn.
“Ha ha.” Phượng Tê bật cười, đồng thời âm thầm cầu khẩn cho Phượng Ca, mong là hắn đừng làm ra chuyện gì khiến cho Tiểu Tà hiểu lầm, bằng không, cô bé có lẽ sẽ nhổ răng của hắn thật.
Thời tiết ấm áp, Phượng Lại
Tà ngồi trên hành lang, dựa vào người Phượng Tê nhìn bầu trời quang
đãng, bên dưới là một biển hoa hồng thật dài. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vô số cánh hồng đỏ và trắng bay lượn giữa không trung.
Phượng Lại Tà nheo mắt nhìn cánh hoa bay tán loạn, chậm rãi nhắm mắt lại, yên
lặng ngủ. Phượng Tê ôm Phượng Lại Tà, trong mắt xuất hiện chút ấm áp. Ý
cười yếu ớt cũng nở rộ bên môi hắn.