Sau khi biết được
Phượng Lại phải tham dự Võ đạo đại hội, Tiểu Tà liền tràn đầy hứng thú
quấn quít lấy daddy để hỏi về sự kiện này.
Trước sự đeo bám của cô bé, Phượng Lại chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Hắn ngồi xuống, giúp Tiểu Tà giải tỏa nỗi tò mò.
“Con muốn biết cái gì?”
“Hì hì, daddy, “võ đạo đại hội” là cái gì vậy?” Phượng Lại Tà mở to mắt
nhìn Phượng Lại, hoàn toàn không che giấu sự hiếu kỳ. Không biết cái sự
kiện này có giống với những cuộc thi đấu võ thuật ở nhân giới hay không?
“Đây là một cuộc so đấu thực lực ở ma giới, tất cả các chủng tộc ở đông tây
phương đều tuyển người tham gia, năm nay, chủ nhà là Đông phương huyết
tộc.” Phượng Lại giải thích đơn giản. Lòng hiếu kỳ của Tiểu Tà quá lớn,
nếu bây giờ hắn không nói thì cô nhóc cũng sẽ bám riết lấy hắn, khiến
cho hắn không thể làm việc mất.
“À, daddy, nghe giọng điệu của
phương tây huyết chủ, vậy lần trước daddy thi đấu đứng hạng mấy?” Nó
thật sự không thể tưởng tượng được việc trên đời này còn có người lợi
hại hơn daddy.
Phượng Lại nhìn vẻ chờ mong của cô bé, khuôn mặt không chút thay đổi mà trả lời: “Thứ ba.”
Bùm…
Phượng Lại Tà cảm thấy có một quả bom vừa nổ trong đầu mình. Có phải tai của
nó có vấn đề hay không? Daddy không chỉ không được hạng nhất, mà đến
hạng thứ hai cũng không được, cuối cùng thì chỉ xếp thứ ba?
Trời ạ, còn có hai người lợi hại hơn daddy của nó, thật là không thể tin nổi.
“Đứng đầu là đại hoàng tử của Đông phương ma tộc, thứ nhì là quốc sư của
Phương tây ma tộc.” Khuôn mặt Phượng Lại vẫn thờ ơ, hắn chỉ đơn giản
thuật lại sự thật.
“Ồ, bọn họ đều lợi hại hơn daddy sao?” Phượng
Lại Tà cau mày. Trên thực tế, nó cũng không rõ lắm thực lực chân chính
của daddy là bao nhiêu, nhưng chỉ với những gì daddy đã thể hiện thì
cũng đủ để nó cảm thấy vô cùng kinh ngạc rồi. Vậy mà có người còn mạnh
hơn daddy một chút…
Trời ạ, bọn họ còn là người sao? A… được rồi, nó phải thừa nhận: vốn dĩ bọn họ cũng chẳng phải là người.
Phượng Lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tiểu Tà, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Sau đó, hắn vươn tay ôm cô bé lên.
“Hôm nay mang con tới khu vực săn bắn để cưỡi ngựa.”
“A… thật không? Daddy vạn tuế.” Phượng Lại Tà lập tức dang hai tay, tung hô vạn tuế.
Phượng Lại đã cất bước rời khỏi, nhưng Già Duệ thì vẫn đứng lặng im trên lầu,
mắt dõi theo bóng dáng của hai người, trong mắt đượm vẻ suy tư.
“Phụ hoàng, cha đang nhìn cái gì?” Li Mạt đi tới, tò mò hỏi.
“Li Mạt, thời gian con ở chung với bá tước Phượng Lại, con thấy thế nào?”
Già Duệ vươn tay ôm Li Mạt vào lòng, trên mặt là nụ cười yêu thương.
“A, chuyện này…” Li Mạt lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Già Duệ. Về căn bản, nó và Phượng Lại bá tước không hề ở chung với
nhau. Khi hắn ở ma giới thì lúc nào nó cũng đeo theo bên người chị Tiểu
Tà. Sau khi chị Tiểu Tà rời khỏi ma giới thì Phượng Lại bá tước cũng đi
theo luôn.
Huống chi, từ đáy lòng, Li Mạt vẫn cảm thấy hơi e ngại Phượng Lại bá tước. Mỗi lần nhìn thấy cặp mắt màu tím của hắn, trong
lòng nó luôn luôn trở nên lạnh lẽo.
“Li Mạt.” Già Duệ phát hiện thái độ tránh né của con gái, giọng nói vì vậy mà trở nên nghiêm khắc hơn.
“A… Cũng không tệ lắm, Phượng Lại bá tước rất tốt.” Nghe thấy tiếng nói uy
nghiêm của phụ hoàng, Li Mạt liền ấp a ấp úng trả lời, hàm răng cắn chặt lấy môi.
Già Duệ nhìn thấy vẻ chột dạ của Li Mạt, trong lòng liền hiểu rõ.
Chỉ sợ rằng đây là một sai lầm lớn.
Lúc này, Già Duệ âm thầm đưa ra một quyết định. Sau đó, hắn ôm Li Mạt rời khỏi.
*****
Khu vực săn bắn.
Phượng Lại thay một bộ đồ màu đen, Phượng Lại Tà cũng thay một bộ đồ màu
trắng. Cả hai cùng ngồi trên con ngựa đen, thu hút ánh mắt người khác.
Phượng Lại Tà vừa đi vào khu vực săn bắn thì đã bị khung cảnh trước mắt hấp
dẫn. Nơi đây cũng không phải chỉ có mình nó và daddy mà rất nhiều người
khác cũng đang giương cung bạt kiếm trên những con ngựa to khỏe chẳng
khác gì xe Mercedes Benz.
“Ồ, daddy, người có ba con mắt đằng kia là ai?” Phượng Lại Tà mở to mắt nhìn một người đàn ông đứng cách đó
không xa. Hắn ta có đến ba con mắt, vậy chẳng lẽ hắn là Nhị lang thần
trong truyền thuyết? Thế thì tại sao lại không thấy Hống thiên khuyển
nhỉ?
“Đó là tộc tam nhãn.” Vì phải chăm sóc cho Tiểu Tà, Phượng
Lại chỉ đi với tốc độ chậm rãi. Vốn dĩ, hắn định để mỗi người cưỡi một
con tuấn mã, nhưng Tiểu Tà lại nhanh nhảu đặt mông ngồi xuống trước
người hắn, ra dáng như phải cùng hắn cưỡi chung một con ngựa. Bất đắc
dĩ, hắn đành tùy ý Tiểu Tà.
“Tộc tam nhãn.” Chẳng biết bọn họ có
họ hàng gần xa gì với Nhị lang thần không? Phượng Lại Tà bỗng nhiên nổi
lên mong muốn được đi tới hỏi xem hắn ta có biết nhân vật nổi tiếng “nhị lang thần” là ai hay không?
“Vì phải tham gia Võ đạo đại hội nên tuyển thủ của các tộc đều tới sớm. Đó là yêu hồ tộc, quỷ tộc…” Phượng
Lại chỉ cho Tiểu Tà thấy những tộc người ở khu vực săn bắn.
“Ha
ha, đây chẳng phải là cô gái nhân loại đi lạc vào khu vực của dị nhân
ngư sao?” Bỗng nhiên, một giọng nói trêu đùa vang lên sau lưng Phượng
Lại Tà. Cô bé quay lại nhìn thì thấy hóa ra là gã vũ linh gặp được ở hồ
nước dị ngân ngư lúc trước.
“A, điểu nhân đại thúc, đã lâu không
gặp.” Phượng Lại Tà vui vẻ giơ tay chào hỏi, nhưng cụm từ “điểu nhân đại thúc” trong miệng thì lại làm cho đối phương đờ người, vẻ mặt nhẫn
nhịn.
“Đã lâu không gặp.” Hắn sai rồi, hắn không nên vì hào hứng
nhất thời mà chạy tới đây chào hỏi, để rồi bây giờ thu hút một đống ánh
mắt nghi hoặc của những người xung quanh. Thật là đáng thương cho danh
tiếng uy nghi của tộc vũ linh bọn họ, chỉ trong chớp mắt đã bị hủy diệt
bởi một câu nói của cô nhóc.
“Điểu nhân đại thúc, bác cũng tới
huyết tộc sao? Bác tới thi đấu à?” Tiểu Tà dường như không nhìn thấy vẻ
bi thảm của vũ linh, tiếp tục cười hỏi.
“Ta tên là Nạp Tuẫn.” Làm ơn đừng gọi hắn là “điểu nhân đại thúc” nữa, ánh mắt mọi người nhìn về
phía hắn đã càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy, có khi hắn sẽ bị
bắt trở về, lấy cái chết để đền tội mất.
“Nạp Tuẫn đại thúc.” Tiểu Tà nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của hắn cho nên “tốt bụng” tha cho hắn một lần.
“Khụ khụ… Ta theo hoàng tử điện hạ tới đây thi đấu.” Thở dài một hơi, Nạp Tuẫn bắt đầu giải thích.
“Hoàng tử?” Tiểu Tà gật gù.
“Vị này là?” Nạp Tuẫn chú ý tới người đàn ông tuấn tú đứng sau lưng Tiểu
Tà. Hắn đã từng nhìn thấy người này lúc ở hồ nước dị nhân ngư: tới và đi chỉ trong một cơn lốc, vô cùng thần bí khó lường. Hắn có dự cảm, lai
lịch của người này tuyệt đối không đơn giản.
“Huyết tộc – Phượng Lại.” Phượng Lại khẽ gật đầu, trả lời một cách thản nhiên.
Gần như ngay lập tức, trên gương mặt của Nạp Tuẫn xuất hiện sự biến đổi, hai mắt mở to vẻ khó tin.
“Ngài là Đông phương huyết tộc – bá tước Phượng Lại.” Giọng nói của Nạp Tuẫn
ra vẻ khẩn trương. Không ngờ cái kẻ huyết tộc trong truyền thuyết kia
lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa, đây đã là lần thứ hai bọn họ gặp
nhau.
Phượng Lại gật đầu, không tỏ thái độ gì trước vẻ kinh ngạc của Nạp Tuẫn.
Nhưng mà, Tiểu Tà ở trong lồng ngực của hắn thì lại vô cùng hiếu kì, không
biết danh tiếng của daddy ở bên ngoài thế nào mà lại làm cho “điểu nhân
đại thúc” có vẻ mặt như thế.
“Nạp Tuẫn.” Đúng lúc này, một tiếng
kêu từ phía xa vang lên kéo tâm trí của Nạp Tuẫn trở lại. Hắn nhìn
Phượng Lại, nói: “Ngài bá tước, hoàng tử điện hạ triệu hồi ta, ta xin đi trước.”
“Mời.” Phượng Lại gật đầu.
Tiểu Tà nhìn về hướng
mà Nạp Tuẫn bay đi, trên lưng mấy con tuấn mã ở nơi đó có vài người
thanh niên tuấn tú, sau lưng mỗi người bọn hắn đều có thêm một đôi cánh
dài, thoạt nhìn hệt như những thiên sứ.
“Daddy, Nạp Tuẫn bác ấy
hình như rất kinh ngạc trước thân phận của người.” Tiểu Tà ngẩng đầu,
cười tủm tỉm, giả vờ như tùy tiện hỏi.
“Vậy sao?” Phượng Lại hiển nhiên không có ý định giúp Phượng Lại Tà giải tỏa nỗi nghi ngờ. Hắn tùy ý mở miệng, rồi giục ngựa tiến lên.
Khi tiến vào khu rừng,
Phượng Lại Tà nghe thấy tiếng lá cây xào xạt đập vào nhau. Cô bé ngẩng
đầu, lại chợt thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua, trong chớp mắt,
ánh mắt của bọn họ giao nhau.
Phượng Lại Tà hơi ngạc nhiên, đó là một đôi mắt màu xanh biếc.
Đối phương cũng sửng sốt trong chốc lát, nhưng rồi liền giang cánh bay đi.
“Daddy, hắn cũng thuộc tộc vũ linh sao?” Phượng Lại Tà quay đầu lại hỏi.
“Ừ.” Phượng Lại nhìn bóng người vừa rời khỏi. Đôi cánh của hắn ta cực kỳ
xinh đẹp, chứng tỏ đẳng cấp của hắn không hề thấp, nhưng vì tốc độ quá
nhanh cho nên Phượng Lại không kịp nhìn kĩ, không thể xác định chính xác thân phận của đối phương.
“Thật là xinh đẹp.” Phượng Lại Tà chớp mắt, mơ màng nói. Cho dù chỉ là thoáng nhìn, nó cũng có thể thấy được
khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, so với những người vũ linh vừa rồi ở cánh
rừng bên kia thì còn đẹp hơn mấy lần. Quả thật là giống hệt một thiên
sứ, xinh đẹp đến mức làm cho người khác không thể hô hấp bình thường.
Chỉ là, so với daddy đại nhân của nó thì còn kém một chút.
*****
“Phi Vũ, em chạy đi đâu vậy, về trễ quá đấy.” Mấy người vũ linh tụ tập cùng một chỗ, cất tiếng trêu đùa.
“Gặp được bạn cũ nên tới chào hỏi một chút thôi.” Phi Vũ vừa cười vừa nói, hai tay chắp sau lưng.
“Có phải lại là tiểu thư, công chúa của bộ tộc nào đó không? Sức quyến rũ
của Tiểu Thất chúng ta rất là lớn nha.” Những người khác tiếp tục cười
nói.
“Nhị ca.” Phi Vũ bất đắc dĩ thở dài.
“Ha ha, Phi Vũ,
em đừng xấu hổ nữa, có ai là không biết thất hoàng tử của tộc vũ linh
chúng ta tuấn mỹ tuyệt trần, khuynh đảo biết bao trái tim thiếu nữ chứ.” Nhị hoàng tử mỉm cười nhìn em trai.
“Đúng đó, chỉ cần Tiểu Thất
vừa xuất hiện, chúng ta liền trở thành tàn hoa bại liễu, chỉ đành chạy
qua một bên đứng ngó, ánh mắt của các vị tiểu thư kia đều tự động chuyển dời tới người Tiểu Thất hết.” Tứ hoàng tử cũng ra sức phụ họa, làm cho
gương mặt của Phi Vũ thoáng đỏ hồng.
“Anh nói này, Tiểu Thất, em
mau xin phụ hoàng tìm cho một đối tượng kết hôn đi, nếu em mà còn chưa
kết hôn, anh thấy tương lai bọn anh đều sẽ không tìm được vợ mất, các cô nàng đều dán mắt lên người em cả rồi.” Nhị hoàng tử cười to.
“Nhị ca, tứ ca, các anh đừng đem em ra mà đùa nữa.” Phi Vũ cười khổ. Bọn họ chọc ghẹo hắn dường như đã thành thói quen rồi.
Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử nhìn nhau, nhún nhún vai, xem như tạm thời tha cho hắn một lần vậy.
“Thất hoàng tử, ngựa của ngài.” Nạp Tuẫn tiến lên một bước, đem tới tuấn mã đã chuẩn bị trước cho Phi Vũ.
Phi Vũ nhận lấy dây cương từ Nạp Tuẫn, nhảy lên ngựa, cánh tay chống xuống
đã có cảm giác đau đớn, trên mặt hắn xuất hiện chút cứng ngắc.
“Thất hoàng tử?” Nạp Tuẫn nhìn thấy vẻ khác thường của Phi Vũ, nghi ngờ hỏi.
“Không sao.” Phi Vũ khôi phục như bình thường rất nhanh.
Sau đó, Phi Vũ cùng những người tộc vũ linh khác liền cưỡi tuấn mã chạy sâu vào trong khu săn bắn. Trước khi đi, Phi Vũ vô thức quay đầu, nhìn về
hướng mà hắn vừa bay qua.
Bỗng nhiên, một đôi mắt màu hổ phách
hiện lên trong đầu hắn. Hắn hơi chau mày, trong lòng không khỏi nghi
ngờ, chủ nhân của đôi mắt kia là ai?