Giữa khu rừng rậm to
lớn, Phượng Lại Tà hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó ngẩng đầu nhìn
Phượng Lại: “Daddy, người có phải là tới săn thú không?”
Phượng Lại nhướn mày, không rõ ý của câu hỏi này.
“Tại sao người không mang cung tiễn vậy?” Phản ứng của nó cũng thật chậm
chạp, tới tận bây giờ mới nhận ra. Các thợ săn thuộc chủng tộc khác đều
đeo sau lưng cung tiễn, còn daddy thì lại chẳng mang gì, không lẽ phải
dùng tay không mà giết thú?
“Con muốn săn thú?” Phượng Lại như cười như không nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiểu Tà, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.
“Hì hì, cái này thì…” Tiểu Tà cong môi nói. Thật ra, nó cũng không có hứng
thú với việc ngược đãi động vật, đặc biệt là đối với mấy con thỏ màu
trắng, mỗi lần nhìn thấy chúng, nó đều vô thức liên tưởng tới Tiểu Tiểu
Bạch đang trị thương ở nhân giới. Cả hai đều có bộ lông màu trắng, thân
thể nhỏ bé, chỉ khác nhau là mấy con thỏ không mập như Tiểu Tiểu Bạch.
“Nếu như con muốn.” Phượng Lại duỗi thẳng cánh tay trái, bàn tay hơi nắm
lại, đôi mắt sáng lên. Ngay sau đó, một cái cung màu tím xuất hiện trong tay hắn.
“Wow! A! A!” Tiểu Tà kinh ngạc kêu to, tại sao nó lại không biết daddy đã từng học qua các phép biến hóa nhỉ?
“Con muốn con mồi gì?” Phượng Lại nhìn thấy phản ứng ngây thơ của Tiểu Tà,
ánh mắt mang theo ý cười, giọng điệu bình thản nhưng cũng để lộ nét ôn
hòa.
“Con không có cần.” Tiểu Tà lắc đầu. Nó không có ý định tổn
thương động vật, tới đây săn bắn chẳng qua là vì thời gian ở chung một
chỗ với daddy mà thôi, những thứ khác không hề quan trọng. Nó không
thích nhìn thấy máu, vô cùng không thích, chỉ có điều, nó hi vọng daddy
không biết được cái ý tưởng này, vì dù sao thì daddy cũng là người huyết tộc, mà huyết tộc thì cả đời đều không thể tách khỏi máu.
“Khốn
kiếp.” Đột nhiên, một tiếng chửi bới vang lên cách đó không xa, giọng
nói có chút quen thuộc làm cho hai tai Phượng Lại Tà dựng thẳng lên, đôi mắt chớp chớp.
“Bỏ đi.” Một giọng nói an ủi khác cũng vang lên.
“Daddy, chúng ta lại đằng kia đi.” Phượng Lại Tà cười hì hì, chỉ về phía phát
ra tiếng nói. Nghe giọng điệu của hai người, chắc hẳn đã phải xảy ra
chuyện gì thú vị rồi. Có trò hay để xem, làm sao lại thiếu nó được chứ.
Phượng Lại không nói gì, chỉ thúc ngựa chạy đi.
Xuyên qua rừng cây, con ngựa của Phượng Lại đột ngột chạm phải đầu một con ngựa khác.
Tiểu Tà vừa nhìn thấy người xuất hiện thì liền cười ra tiếng.
“A ha ha ha ha ha, mèo Ba Tư, mặt của anh bị sao vậy?” Không để ý tới khóe miệng méo mó của đối phương, Tiểu Tà bắt đầu cười lăn lộn.
“Không được gọi ta là ‘mèo Ba Tư’.” Hỏa Đề trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà, tâm
trạng ngạc nhiên và phức tạp đã bị ba chữ “mèo ba tư” cuốn phăng đi mất, chỉ còn lại ý định xông lên bóp chết cô bé. Tốt xấu gì thì màu mắt của
hắn cũng là đặc trưng của hoàng thất ma tộc, vậy mà lại bị so sánh với
lũ mèo ngu ngốc ở nhân giới, quả thật là vô cùng nhục nhã.
“Hu
hu, daddy, hắn hung dữ với con.” Vừa nhìn thấy dáng vẻ tức đến sùi bọt
mép của Hỏa Đề, Tiểu Tà lập tức chuyển sang thái độ sợ sệt, rúc người
vào lòng Phượng Lại, cả cơ thể đều run rẩy, ngón tay nhỏ bé chỉ thẳng
vào Hỏa Đề.
Hỏa Đề trợn tròn mắt, con bé này lại đi tố cáo hắn?
Tiểu Tà cũng chớp mắt, không hề tỏ ra yếu thế. Nhìn cái gì mà nhìn, hôm nay
nó có chỗ dựa, có bản lĩnh thì tới đây cắn đi. Vì vậy, nó kiêu ngạo là
kiêu ngạo nha.
“Khụ khụ, Phượng Lại bá tước.” Thấy Hỏa Đề và
Phượng Lại Tà cứ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Phượng Ca đành lựa chọn làm
lơ hai người, lên tiếng chào hỏi Phượng Lại.
“Hoàng tử điện hạ.” Phượng Lại gật đầu theo lễ nghi, cũng không có thêm động tác gì.
“Phượng Ca, chị Phượng Tê nhà em đâu rồi? Tại sao không thấy đi cùng với các
anh?” Tiểu Tà không thấy người nào đứng sau Phượng Ca và Hỏa Đề, thắc
mắc hỏi. Chẳng lẽ công chúa không thể tới khu vực săn bắn sao? Từ khi
rời khỏi hoàng cung, nó cũng chưa gặp lại Phượng Tê lần nào. Chẳng biết
hắn ta ở nhà làm cái chuyện gì mà không thèm quan tâm tới nó. Lần gặp
mặt tới, nhất định phải “bồi dưỡng tình cảm” mới được.
Vừa nghe
tới tên của Phượng Tê, ánh mắt của Hỏa Đề và Phượng Ca đều trở nên kì
quái, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, cho nên Phượng Lại Tà
cũng không phát hiện được.
“Nó có việc phải đi ra ngoài, một thời gian ngắn sau mới trở về được. Thế nào, em nhớ nó?” Phượng Ca cười hỏi.
“Ừ.” Phượng Lại Tà gật đầu lia lịa, nó muốn nhanh chóng gặp được Phượng Tê
để hỏi xem làm cách nào mà nó rời khỏi hoàng cung được? Đối với chuyện
này, một chút ký ức nó đều không có. Hỏi daddy không ra được kết quả,
vật thì đi hỏi Phượng Tê, chắc là sẽ biết được chút gì đó.
“Chờ nó trở lại, anh sẽ báo với nó.” Phượng Ca vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng thì âm thầm thở dài.
Ánh mắt của Tiểu Tà lại trở lại trên mặt Hỏa Đề, ba vết sướt trên mặt hắn làm cho nó rất tò mò nha.
“Mèo… Anh Hỏa Đề, vết thương trên mặt anh là bị sao vậy?” Ba chữ “mèo Ba Tư”
chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị cái nhìn chằm chằm của Hỏa Đề đẩy trở
vào. Nó hoàn toàn tin tưởng, nếu còn gọi hắn ta như vậy nữa, hắn sẽ
không thèm để ý tới sự hiện diện của daddy và Phượng Ca mà nhào lên bóp
chết nó mất.
Hỏa Đề vừa nghe thấy câu hỏi của Tiểu Tà thì mặt mũi liền tối sầm xuống, hắn đưa tay lên sờ vào vết thương còn đang chảy máu của mình.
Phượng Ca đứng một bên, nhịn không được nên bật cười thành tiếng, sau đó rất “thẳng thắn” thuật lại tình hình.
“Nói tới cái này thì rất dài dòng, đại khái là anh Hỏa Đề của em đi ra ngoài hẹn hò khắp nơi, sau này lại bội tình bạc nghĩa với người ta, cho nên
người ta cực kỳ tức giận, lúc này mới chạy tới náo loạn với anh Hỏa Đề
của em một hồi. Vết sướt trên mặt hắn chính là do đối phương để lại.”
“Phượng Ca, da của ngươi ngứa lắm đúng không?” Hỏa Đề lập tức liếc mắt cảnh cáo Phượng Ca.
“À, thì ra anh Hỏa Đề là công tử đào hoa, sát thủ tình trường, lãng tử
phong lưu, thủ đoạn độc ác bội tình bạc nghĩa.” Phượng Lại Tà gật đầu
như vừa ở trong mộng mới tỉnh, rất ra dáng “hóa ra là thế”.
“’Thì ra’ cái gì chứ, em đừng có nghe hắn nói nhảm.” Hỏa Đề vội vàng giải
thích, còn không quên ném cho Phượng Ca một cái liếc mắt đầy ác ý. Hắn
quả thật đã quá sai lầm mới đi làm bạn bè với cái tên hoàng tử lông bông này. Bây giờ ngẫm lại, hắn thật có cảm giác như mình đã đi lầm đường
lạc lối.
“Ta nói nhảm hồi nào? Ngươi nói xem có phải tự ngươi có ý tưởng mờ ám với người ta trước, cho nên mới bị người ta vừa đánh vừa
giết cho tới bây giờ?” Phượng Ca phản kích. Thật ra thì hắn rất thật
thà, chuyện có đâu nói đó mà thôi.
“Hái hoa đạo tặc.” Tiểu Tà một bên gật đầu, một bên nhìn Hỏa Đề bằng ánh mắt khinh bỉ, cơ thể cũng vô
thức chui sâu vào lòng Phượng Lại.
“Phỉ báng, các ngươi ở đây là
phỉ báng.” Hỏa Đề bắt đầu phát điên. Nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Tà, hắn
chỉ hận không thể kêu rên thành tiếng. Phượng Ca đứng một bên thì lại
rất phấn khởi, dường như chẳng có chuyện gì liên can tới hắn.
Có
trời biết, sự việc căn bản không phải như lời Phượng Ca, nhưng mà thật
ra thì cũng chẳng khác gì mấy, chuyện này làm cho Hỏa Đề muốn giải thích cũng không xong, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Daddy, chúng
ta đi mau đi, nơi này có người xấu.” Phượng Lại Tà hối thúc daddy rời
khỏi chỗ thị phi này. Theo như nó thấy, sức chịu đựng của Hỏa Đề sắp hết rồi, nếu như còn ở lại, không biết hắn có thể làm ra chuyện kinh thiên
động địa gì nữa.
Phượng Lại gật đầu với Phượng Ca, sau đó thúc ngựa, mang theo Tiểu Tà biến mất trong rừng rậm.
“Nhìn cái gì mà nhìn, người cũng đã đi xa rồi.” Phượng Ca bất đắc dĩ nhìn về
phía mà Phượng Lại Tà đã biến mất, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ai nói ta đang nhìn Phượng Lại Tà.” Hỏa Đề lập tức đứng thẳng người, xem thường hừ một tiếng.
“Ta nói.” Phượng Ca bĩu môi.
“Nói cái gì?” Hỏa Đề liếc mắt nhìn hắn.
“Ta cũng chưa nói là ngươi đang nhìn ai, ngươi cần gì chưa đánh đã khai
chứ.” Bất đắc dĩ, quả là bất đắc dĩ, bây giờ hắn có muốn giả vờ không
biết cũng chẳng được. Đầu óc của Hỏa Đề gần đây có vấn đề gì không biết, kể từ cái ngày mặt mũi tái nhợt trở lại phòng thì lúc nào cũng kì kì
quái quái.
“Ta…” Khuôn mặt của Hỏa Đề đột nhiên đỏ lên. Hắn trừng mắt nhìn Phượng Ca, sau đó bướng bỉnh xoay người, giả vờ nói lớn: “Ta
muốn đi khu khác để săn tuần lộc.” Nói xong, hắn thúc ngựa rời khỏi.
Phượng Ca đứng lại chỗ cũ, lắc đầu thở dài, tính cách của Hỏa Đề vẫn cứ trẻ
con như vậy. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, cảm thấy cũng đã đến
lúc, liền chậm rãi rời khỏi khu săn bắn, trở lại hoàng cung.
Xuyên qua tầng tầng địa lao, hắn đi tới trước cổng một nhà tù. Gã thị vệ cung kính cúi chào, rồi mở cổng nhà tù để cho hắn đi vào.
Vừa bước
vào, Phượng Ca đã nhìn thấy Phượng Tê bị cột vào tường như một người đã
chết, trang phục rách nát để lộ những vết roi, mái tóc buông xõa che lại gương mặt xinh đẹp.
“Anh tới rồi.” Phượng Tê cảm nhận được hơi thở của Phượng Ca, cất tiếng nói khàn khàn.
“Phụ vương bảo anh tới.” Phượng Ca than nhẹ, tháo chiếc áo choàng trên người xuống, khoác lên cơ thể Phượng Tê.
“Phụ vương.” Phượng Tê ngẩng đầu, trên gương mặt không có bất kỳ vết thương
nào. Phượng Ca thấy vậy, trong lòng thầm cảm thán. Phụ vương vẫn rất chu đáo, vết thương trên mặt chậm khép lại, nếu để người khác nhìn thấy thì rất dễ sinh ra nghi ngờ, cho nên trong khoảng thời gian trừng phạt,
người vẫn tránh không gây tổn hại tới gương mặt Phượng Tê.
“Võ đạo đại hội sắp tới rồi, phụ vương bảo anh thả em ra ngoài.” Phượng Ca kềm chế xúc động, bình tĩnh nói.