Đây là lần đầu tiên
Phượng Lại Tà nhìn thấy năm tuyển thủ của huyết tộc tề tụ cùng nhau. Bởi vì đã gần tới ngày thi đấu, cả năm người đều tụ họp tại phủ bá tước của Phượng Lại. Vì vậy, cô bé mới có dịp nhìn thấy hai tuyển thủ còn lại,
ngoài Phượng Ca và Phượng Tê. Bọn họ là công tước Nạp Hạ cùng đội trưởng đội kỵ binh Phi Mặc.
Nạp Hạ có một mái tóc màu vàng cùng đôi mắt màu xanh, trông giống như một vị quý tộc thời kỳ trước công nguyên. Phi Mặc lại có mái tóc nâu và đôi mắt màu đỏ đậm. Có lẽ do hắn là đội
trưởng đội kị binh cho nên hắn có vẻ trầm mặc và nghiêm khắc.
“Daddy, còn hai người nữa vẫn chưa tuyển ra sao?” Phượng Lại Tà tựa vào người
Tiểu Bạch nhìn năm vị tuấn nam “mỹ nữ” trước mặt mình. Nhìn sơ qua cũng
đã thấy đội hình này rất là đẹp mắt, trông giống như một cuộc thi sắc
đẹp ở nhân giới vậy, ai nấy đều xinh đẹp mỹ miều làm cho nó rất là hưng
phấn.
“Có bốn người được đề cử, thế nhưng cũng không thật sự lý
tưởng.” Phượng Lại lắc đầu, hắn là chủ khảo trong cuộc tuyển chọn này,
nhưng quả thật hắn không mấy hài lòng với cả bốn ứng viên kia.
“Ủa, vì sao? Huyết tộc chẳng phải có rất nhiều người à?” Đông người thì cao
thủ cũng phải đông thôi, vậy thì tại sao chỉ tuyển ra có bảy người mà
cũng không được?
“Bởi vì lần này chúng ta là chủ nhà, trong số
bảy tuyển thủ, ít nhất phải có bốn người lọt vào tốp mười lăm, còn không thì sẽ rất mất mặt.” Phượng Tê giải thích cho Phượng Lại Tà. Nếu như
đấu ở một tộc khác thì hai người còn lại là ai đều không thành vấn đề,
thế nhưng tình hình hiện tại là đặc biệt. Thân là chủ nhà, bọn họ cần
phải tuyển ra một đội ngũ tài năng thì mới có thể chứng tỏ được thực lực của mình.
“Bốn người à?” Tiểu Tà gật đầu. Theo cảm giác của nó,
daddy nhất định là ổn rồi, Phượng Tê và Phượng Ca là hoàng tộc, thực lực chắc chắn không hề kém, vậy thì trong số những người còn lại, chỉ cần
thêm một người lọt vào tốp mười lăm thì cũng đâu phải là quá khó.
“Không chỉ vậy, ngay cả ba người còn lại cũng không được lọt ra ngoài tốp hai mươi ba.” Phượng Tê tiếp tục giải thích.
“Vậy đúng là trách nhiệm to lớn đó.” Tiểu Tà gật đầu, chỗ hiểu chỗ không. Nói tóm lại, đây là một việc vô cùng nhức đầu.
“Phượng Tê, trước hết để cho bốn người kia đấu với nhau, hai người chiến thắng
tới gặp chúng ta.” Phượng Ca thở dài, hắn cũng chỉ còn có cách này. Võ
đạo đại hội không phải là chuyện đùa, các tuyển thủ tham dự toàn bộ đều
là tinh anh. Cho nên, mặc dù bốn người này cũng là cao thủ ở huyết tộc,
nhưng vẫn còn thua kém nhiều so với những tuyển thủ khác.
“Ừ.” Phượng Tê gật đầu rồi đi ra ngoài truyền lời.
Bốn người còn lại cùng với Phượng Lại Tà và Tiểu Bạch đành phải ngồi chờ.
Trong khoảng thời gian này, Phượng Lại phân tích ngắn gọn thực lực của
các tộc khác cho Phượng Ca, Nạp Hạ và Phi Mặc. Những cái tên chủng tộc
xa lạ làm cho Phượng Lại Tà cảm thấy đầu óc trở nên mụ mẫm, cho nên cô
bé nhanh chóng quyết định bỏ qua buổi “hội thảo” này và dẫn Tiểu Bạch ra hoa viên dạo chơi.
Võ đạo đại hội càng đến gần, Phượng Lại Tà
càng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương xung quanh. Hôm nay, Già
Duệ cũng đã mang theo những tuyển thủ của mình đi nơi khác, Li Mạt vì
vậy cũng đi theo. Khu vực săn bắn cũng đã đóng cửa, làm cho kế hoạch lẻn trốn đi tới đó của Phượng Lại Tà bị phá sản. Các tuyển thủ đều đang
tranh thủ khoảng thời gian nước rút này để tập luyện với hi vọng sẽ đoạt được giải nhất.
“Nhàm chán chết đi được.” Phượng Lại Tà nhịn
không được ngáp một cái, ngửa đầu nhìn trời. Bỗng nhiên, cô bé thấy được có mấy điểm đen đang rơi từ trên trời xuống, đồng thời nhanh chóng
phóng đại.
“A…” Phượng Lại Tà và Tiểu Bạch đều có phản ứng. Cả
hai nhảy mấy bước qua nơi khác. Ngay khi vừa đi, những bóng đen vừa rồi
lập tức bắn trúng vị trí mà bọn họ đã đứng, tựa như những tia chớp.
“Khụ khụ.” Cú va chạm bất ngờ làm cho bụi đất trên sàn nhà bay tung tóe, Phượng Lại Tà ho khan không ngừng.
“Chi chi! Chi chi!” Tiếng kêu quen thuộc vang lên, ngay sau đó, một quả cầu đầy lông màu tuyết trắng bay về phía Phượng Lại Tà.
“Tiểu Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch nằm trong lòng mình, cảm giác ngổn ngang trăm mối.
Tiểu Tiểu Bạch của nó đã khỏe rồi, nó đã trở về.
Tâm trạng kích động làm cho Phượng Lại Tà thét to một tiếng, sau đó ôm chầm lấy Tiểu Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng cảm thấy kinh ngạc, gương mặt cũng biểu lộ chút vui mừng,
nhưng khi tầm mắt của nó chuyển qua nơi khác, nó phát hiện nơi đó vẫn
còn có hai người nữa, trong lòng lập tức kích động.
“Hống.” Tiếng kêu của Tiểu Bạch thu hút sự chú ý của Phượng Lại Tà.
“A… Sư phụ, Tiểu Ngôn.” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn hai người vừa xuất
hiện cùng với Tiểu Tiểu Bạch –sư phụ Sóc Li của nó và người mà lúc trước còn hôn mê – Sóc Ngôn.
“Sao hai người lại tới đây?” Phượng Lại Tà mừng rỡ chạy tới cạnh bọn họ, miệng cười tủm tỉm.
“Ta tới thăm con cùng Sóc Ẩn.” Sóc Li sờ đầu Phượng Lại Tà, mỉm cười nhìn Sóc Ẩn.
“Thật không? Người ta rất cảm động đó.” Phượng Lại Tà cọ cọ vào người Tiểu
Tiểu Bạch, rồi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô bé liền kéo hai chân
trước của Tiểu Tiểu Bạch ra, ánh mắt săm soi dò xét như tia X quang, lần lượt chiếu từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Thấy vậy, Tiểu Tiểu
Bạch lập tức co người lại, hai mắt ai oán nhìn Phượng Lại Tà.
“Hì hì, không tệ, hồi phục tốt đó.” Nhìn thấy vị trí bị trường kiếm đâm
xuyên qua vào lúc trước bây giờ đã kéo da non, Phượng Lại Tà thỏa mãn
gật đầu. Xem ra khả năng khôi phục của Tiểu Tiểu Bạch nhà nó thiệt là
mạnh mẽ đó.
“Chi chi! Chi chi!” Tiểu Tiểu Bạch ra sức giãy giụa, trong lòng tràn đầy ai oán. Vì sao vừa thấy mặt thì lại khi dễ nó rồi?
“Nhóc con, có nhớ ta không? Dám lắc đầu, ta sẽ lột da ngươi đem đi chơi.”
Phượng Lại Tà cười tà ác, một bên dụ dỗ, một bên uy hiếp. Tiểu Tiểu Bạch nghẹn ngào, đôi mắt như đã chực khóc, cực kỳ đáng thương. Dưới sự đe
dọa của Phượng Lại Tà, nó đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà.
“Ngoan.” Phượng Lại Tà thỏa mãn nhéo hai má của nó, một lần nữa đem nó đặt lên
vai mình. Tiểu Tiểu Bạch rất nhanh đã an vị, đồng thời cũng huơ huơ móng vuốt chào hỏi Tiểu Bạch.
Chỉ là, Sóc Ngôn đứng một bên lại không vui vẻ thoải mái được như vậy. Hắn lặng người, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm bạch lang.
“Hống.” Tiểu Bạch cảm thụ được sự trầm mặc của Sóc Ngôn nên chủ động đi tới
cạnh hắn, dùng cái đầu sói to lớn của mình đẩy tay Sóc Ngôn. Nó cảm thấy tay của Sóc Ngôn khẽ run lên nhè nhẹ.
“Ngôn, đã lâu không gặp.”
Lời nói của Tiểu Bạch truyền vào đầu Phượng Lại Tà. Cô bé mỉm cười, nói: “Tiểu Bạch nói: Ngôn, đã lâu không gặp.”
“Tiểu Bạch là?” Sóc Ngôn hơi chấn động, hết nhìn Phượng Lại Tà lại nhìn bạch lang.
“Tiểu Bạch chính là Sóc Ẩn.” Sóc Li mở miệng giải thích. Khi Sóc Li gặp lại
Sóc Ẩn thì Sóc Ngôn đang hôn mê. Về sau này, Sóc Ẩn lại đi theo Phượng
Lại Tà về ma giới cho nên không có cơ hội gặp mặt Sóc Ngôn.
“Ngôn, sao em vẫn cứ như thế, không trưởng thành được chút nào.”
“Ngôn, sao em vẫn cứ như thế, không trưởng thành được chút nào.” Phượng Lại Tà lặp lại từng chữ. Cô bé cảm thấy Tiểu Bạch đang rất xúc động vì vui
mừng, cho nên cũng mỉm cười.
“Ẩn.” Hàm răng cắn chặt của Sóc Ngôn cuối cùng cũng nhả ra, hắn vội vã ngồi xuống ôm lấy cái đầu sói thật
lớn của Tiểu Bạch, đồng thời chôn đầu mình trên bộ lông của nó.
“Xin lỗi, đều tại em không tốt.” Hắn liên tục lặp lại, lời nói này chôn giấu ở trong lòng hắn đã bấy lâu nay, cuối cùng cũng có dịp nói ra. Ban đầu, nếu như không vì hắn thì Sóc Ẩn đã không rơi vào bẫy của Mục Đồ, càng
không rơi vào tình trạng không thể biến thân như bây giờ. Tất cả những
việc này đều là do hắn hại.
“Đừng nói nhảm nữa, đâu có ai trách
em, ba anh em chúng ta có thể gặp lại nhau là tốt rồi.” Phượng Lại Tà
mỉm cười tươi tắn, hai tay khoanh trước ngực, chăm chú quan sát tình
cảnh ấm áp trước mắt. Tuy rằng nó rất ngạc nhiên, không biết lúc trước
Sóc Ngôn đã làm chuyện gì mà phải xin lỗi Tiểu Bạch? Nhưng hiển nhiên,
bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hỏi chuyện.
Sóc Ngôn lặng lẽ ôm Tiểu Bạch mà khóc, bờ vai hơi run rẩy. Sóc Li nhìn hai người em của mình, gương mặt cũng giãn ra, tràn đầy vẻ dịu dàng cùng cảm
động.
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng bước chân đang tới gần. Quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một đôi mắt tuyệt đẹp.
Đẹp quá – Sóc Li lập tức trở nên ngây dại.
Phượng Lại Tà cũng chú ý tới phản ứng của hắn, vừa nhìn lại thì phát hiện hóa
ra là Phượng Tê, phía sau còn có hai người đàn ông tướng tá cao to đi
cùng.
“Tiểu Tà, em ở đây làm gì? Hai người này là…” Phượng Tê bất ngờ gặp được Phượng Lại Tà, nhưng rồi lại lập tức cảnh giác khi phát
hiện sự xuất hiện đột xuất của hai người lạ. Tuy nhiên, khi hắn nhìn
thấy một trong hai người đang ôm bạch lang của Phượng Lại Tà mà khóc thì sự cảnh giác cũng giảm đi. Nếu vậy, đối phương hẳn không phải là kẻ
địch.
“Phượng Tê, em giới thiệu cho anh, đây chính là sư phụ của
em – hoàng tử của Đông phương lang tộc – Sóc Li, còn kia là em trai của
sư phụ, Sóc Ngôn, bọn họ là anh em của Tiểu Bạch đó nha.” Phượng Lại Tà
nhiệt tình giới thiệu.
“Hóa ra là hai vị hoàng tử, lần đầu gặp
mặt, xin chỉ giáo nhiều.” Phượng Tê chào hỏi một cách ưu nhã, làm cho
Sóc Li có chút hốt hoảng.
“Sư phụ, Phượng Tê là công chúa của
Đông phương huyết tộc, cũng là người mà con tin tưởng nhất ở đây.”
Phượng Lại Tà chạy tới cạnh Phượng Tê, kéo tay hắn, giới thiệu giản
lược.
Đúng vậy, tại ma giới, ngoại trừ daddy ra thì chỉ có Phượng Tê là người mà nó hoàn toàn tin tưởng.
“Người mà con tin tưởng nhất” – lời nói của Phượng Lại Tà giống như một viên đá làm gợn sóng tâm hồn của Phượng Tê.
“Công chúa Phượng Tê.” Sóc Li thì thào lặp lại, trong mắt mang theo ý cười.