Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 96

“Phượng Tê, bọn họ là ai?” Phượng Lại Tà chú ý tới hai gã đàn ông sau lưng Phượng Tê, bèn hiếu kỳ chớp mắt hỏi.

“Bọn họ là hai người chiến thắng trong số bốn vị được đề cử, hiện tại chị dẫn họ tới gặp bá tước đại nhân.” Phượng Tê trả lời.

“À, bọn họ là hai tuyển thủ cuối cùng của huyết tộc để dự võ đạo đại hội?” Phượng Lại Tà chăm chú nhìn đối phương. Tuy rằng khí thế của họ không hề kém cỏi, thế nhưng khi đứng bên cạnh Phượng Tê thì rõ ràng thua sút một bậc. Tuy rằng chưa tận mắt nhìn thấy bọn họ thể hiện, nhưng theo cảm giác thì nó cũng hiểu được phần nào nguyên nhân làm daddy phiền lòng rồi.

“Ừ.” Phượng Tê gật đầu. Khi nhìn thấy vẻ mặt không chút thiện cảm của Phượng Lại Tà, hắn không khỏi cười khẽ. Cô bé đúng là không biết che giấu cảm xúc, nghĩ gì thì đều để lộ ra mặt hết cả.

“Xin đợi một lát, ta muốn gặp Phượng Lại bá tước trước đã.” Sóc Li tỏ ra hơi căng thẳng.

“Sư phụ, người tìm daddy để làm gì?” Phượng Lại Tà kinh ngạc hỏi.

“Ta có chuyện muốn thương lượng với Phượng Lại bá tước. Tiểu Tà, con có thể đưa ta đi gặp hắn không?” Sóc Li nói với Phượng Lại Tà.

“Nếu như ngài muốn gặp Phượng Lại bá tước thì đi theo ta.” Phượng Tê hảo tâm nói. Sự thân thiện của hắn xuất phát từ việc đối phương là sư phụ của Tiểu Tà.

“Ừ, thật sự làm phiền cô quá.” Sóc Li hơi sửng sốt. Hắn không nghĩ rằng vị công chúa xinh đẹp tuyệt trần này lại chủ động giúp đỡ mình.

“Em cũng muốn đi.” Phượng Lại Tà ôm lấy cánh tay Phượng Tê làm nũng.

“Chuyện này…” Ánh mắt của Phượng Tê hơi chùng xuống. Hắn nhìn vào thiếu niên đang ôm lấy bạch lang.

“Tiểu Bạch, Tiểu Ngôn, ta biết hai ngươi đang rất kích động, nhưng ta muốn biết là các ngươi muốn ở lại đây hay là đi chung với chúng ta?” Phượng Lại Tà biết được ý nghĩ của Phượng Tê, lập tức quay qua nói với vẻ rất kiêu kì.

“Hống.” Người chờ chúng ta một lát – Tiểu Bạch cảm thấy đại ca của nó tới ma giới không chỉ đơn giản là để gặp nó. Quả nhiên, đại ca đã đưa ra yêu cầu gặp Phượng Lại bá tước, tuy rằng nó không biết nguyên nhân, nhưng nó cũng có chút bất an.

“Hống.” Tiểu Bạch dường như đang an ủi Sóc Ngôn đừng khóc. Sóc Ngôn ngẩng đầu lên, hắn hiểu rõ ý tứ của Tiểu Bạch, liền xoa xoa mũi, đứng lên nói với Sóc Li: “Bọn em đi với anh.”

Sóc Li gật đầu, đưa tay xoa đầu hai đứa em.

Phượng Tê cúi đầu nhìn Phượng Lại Tà, khóe miệng hơi mỉm cười.

Nhờ sự dẫn đường của Phượng Tê, đám người bọn họ nhanh chóng tới được phòng khách. Khi nhìn thấy họ, vẻ mặt của Phượng Lại có hơi thay đổi. Cũng vào lúc đó, Phượng Lại Tà thật tự nhiên buông tay Phượng Tê để nhào vào lòng Phượng Lại.

“Daddy, sư phụ với Tiểu Ngôn tới đó, còn nữa, Tiểu Tiểu Bạch thật sự khỏe lại rồi.” Phượng Lại Tà vội vã đem tin tốt nói cho daddy, một tay kéo Tiểu Tiểu Bạch xuống đặt trước mặt daddy.

Khi Phượng Lại nhìn tới Tiểu Tiểu Bạch, ánh mắt của hắn đột ngột hiện lên chút gì đó.

“Daddy, sư phụ nói người có chuyện muốn thương lượng với daddy.” Tiểu Tà ghé sát vào tai Phượng Lại, nói nhỏ.

Phượng Lại nhìn sang Sóc Li, sau đó đặt Tiểu Tà qua một bên rồi hỏi: “Hoàng tử Sóc Li có chuyện gì không?”

Sóc Li vừa bước vào phòng khách thì đã giật mình bởi bốn người có mặt ở đây. Không kể Phượng Lại đã gặp gỡ từ trước, ba người còn lại, một người có vẻ ngả ngớn tùy tiện, một người cao nhã quý phái, còn một người trầm tĩnh nghiêm túc. Có thể nói, bọn họ đều là những nhân vật không đơn giản.

“Phượng Lại bá tước, ta muốn nhờ vả ngài một việc.” Sóc Li hít vào một hơi, kiên quyết nói ra.

“Chuyện gì?” Phượng Lại chống cằm hỏi hắn.

“Xin cho ta lấy thân phận tuyển thủ của huyết tộc để tham gia lần đại hội này.” Sóc Li dứt khoát nói rõ mục đích của mình. Quả nhiên, lời vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều tỏ vẻ kinh ngạc – một người ngoại tộc mà lại khẩn cầu được vào đội tuyển của huyết tộc, chuyện này, bất kể giải thích thế nào, cũng đều rất vô lý.

“Nguyên nhân?” Nhưng mà, Phượng Lại cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, hắn trầm tĩnh mở miệng hỏi.

“Ta cần một cơ hội để đấu một chọi một với Mục Đồ. Ta thu được tin rằng hắn đại diện Đông phương lang tộc xuất chiến. Ta xin ngươi hãy thêm ta vào đội ngũ, để cho ta quyết đấu với hắn ở võ đạo đại hội.” Sóc Li nhìn Phượng Lại với ánh mắt kiên nghị. Hắn cần cơ hội này, nếu không, tìm một cơ hội khác để diệt trừ Mục Đồ sẽ không đơn giản được như vậy. Hắn đã từng nghĩ rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi Mục Đồ, thế nhưng, chẳng bao lâu sau thì chỗ ẩn thân của bọn họ đã bị đốt thành tro tàn, ngay cả Sóc Ngôn thiếu chút nữa cũng phải chịu chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn bị nguy hiểm bao vây, chứ chưa nói tới báo thù rửa hận cho vương phụ và vương mẫu.

“Vấn đề là: tại sao ta phải cho ngươi cơ hội này?” Phượng Lại lạnh lùng lên tiếng, cũng không vì đối phương là sư phụ của Tiểu Tà mà dao động.

“Các ngươi không phải còn thiếu hai người hay sao? Ta tin tưởng thực lực của ta tuyệt đối có thể chiến thắng bọn họ.” Sóc Li tự tin ưỡn ngực. Tuy rằng hắn không có được khả năng đáng sợ như Phượng Lại, thế nhưng hắn cũng không phải là một kẻ tầm thường.

“Vậy sao?” Phượng Lại nheo mắt lại, nhìn gã hoàng tử tuy đã thất thế nhưng vẫn ngông nghênh như trước. Bỗng nhiên, hắn cảm giác được một đôi tay nhỏ bé đang kéo tay mình. Hắn nhìn qua, lại thấy được đôi mắt màu hổ phách của Tiểu Tà đang mở to với vẻ cầu xin.

Phượng Lại hơi nhíu mày, thở dài một hơi. Hắn nghiêm mặt nói: “Như vậy, ta cho ngươi một cơ hội. Đánh bại hai người phía sau Phượng Tê, ta sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi.” Hắn cho Sóc Li cơ hội chứng minh thực lực, còn được hay không thì phải xem khả năng của chính hắn.

“Cảm ơn.” Sóc Li gật đầu, xoay người nhìn Sóc Ngôn và Tiểu Bạch để trấn an. Sau đó, hắn nhìn về phía Phượng Tê. Khi chạm vào đôi mắt lạnh lùng của Phượng Tê, hắn mỉm cười, rồi mới nói với hai người đứng đằng sau.

“Ai trước?” Sóc Li hít vào một hơi, đồng thời, một dòng áp khí tràn ra từ người hắn.

Đứng một bên, Phượng Tê hơi hơi kinh ngạc. Ban đầu, hắn còn chưa cảm thụ được khí phách quá lớn trên người Sóc Li, nhưng hiện tại lại cảm nhận rõ ràng áp lực như lửa cháy đang tràn ra. Hắn không khỏi âm thầm tán thưởng Sóc Li, rồi lặng yên lui ra một bên.

“Cùng nhau.” Bỗng nhiên, giọng nói của Phượng Lại vang lên sau lưng Sóc Li làm cho hắn quay đầu lại. Cùng nhau cái gì? Hắn không thể hiểu được ý của Phượng Lại.

“Bọn họ cùng nhau tiến lên, ngươi đồng thời đánh bại hai người bọn họ mới có đủ tư cách tham gia.” Phượng Lại lạnh lùng giải thích.

Nghe thấy vậy, Sóc Ngôn liền mở to mắt ngạc nhiên. Hắn cảm thấy rất không công bằng. Đều là ứng viên, tại sao đại ca của hắn lại phải đánh bại cả hai người cùng một lúc thì mới đạt được cơ hội chứ? Gã bá tước này rõ ràng là cố tình gây khó.

Phượng Lại Tà cũng mở to mắt nhìn daddy. Điều kiện của daddy quả là rất hà khắc nha.

“Được.” Sóc Li dứt khoát đồng ý. Bất kể điều kiện là gì, hắn cũng sẽ chấp nhận. Cơ hội này – hắn nhất định phải giành lấy.

“Đắc tội.” Sóc Li nghiêm túc nhìn hai người kia.

Đương nhiên, đối phương cũng rất khao khát cơ hội này. Có thể đại diện tộc của mình tham dự võ đạo đại hội là một niềm vinh dự không gì sánh được. Cho dù không đạt được thứ hạng gì thì chỉ riêng việc được tuyển chọn vào đội ngũ cũng là đủ để bọn họ ngẩng cao đầu. Nhìn lại hành trình phía trước, bọn họ đã phải đại chiến với mấy trăm người được đề cử, trổ hết tài năng mới có thể đi được tới vòng này. Bây giờ, mục tiêu đã gần kề trước mắt, nửa đường lại xuất hiện một gã Trình Giảo Kim [1], bọn họ dĩ nhiên không thể chấp nhận được.

Hai người họ nhìn nhau, sau đó gật đầu hạ quyết tâm, tạm thời quên đi những tranh chấp hơn thua trước đó để chuyên tâm đối phó cái tên gây rối vừa xuất hiện này. Nếu bá tước đại nhân đã cho bọn họ cùng xông lên thì có nghĩa là có ý thiên vị bọn họ. Như vậy, bọn họ cũng chẳng cần phải khách khí làm gì. Ngay lập tức, cả hai người đồng thời đánh về phía Sóc Li.

Nhìn thấy một màn chiến đấu kích động sắp bắt đầu, Phượng Ca mang theo vẻ mặt thú vị ngồi im theo dõi, Nạp Hạ cầm tách trà nhâm nhi, Phi Mặc tạm thời cúi đầu đứng một bên. Chỉ có Phượng Tê là chăm chú quan sát bọn họ, đôi mắt như một cái camera quay lại cảnh chiến đấu rồi lưu vào não bộ.

Tiểu Tà ngồi trên đùi Phượng Lại, hai tay ôm cổ hắn, rất ra dáng một người vợ nhỏ bé. Cô bé nhìn thấy Sóc Ngôn đang nắm chặt tay lại, dường như đang lo lắng cho Sóc Li, còn Tiểu Bạch thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Phượng Lại Tà cũng cảm nhận được nội tâm của Tiểu Bạch tràn đầy tự tin, xem ra nó quả thật rất tin tưởng vào khả năng của sư phụ.

Quyền cước đan vào nhau, những tia sáng lóe lên. Hai chiến sĩ của huyết tộc liên thủ công kích, gây ra rất nhiều khó khăn cho Sóc Li. Mới ban đầu, lấy hai chọi một, Sóc Li rơi vào thế yếu, nhưng hắn rất cố gắng để kéo thế trận trở lại mốc cân bằng. Dần về sau, hai gã huyết tộc rõ ràng đuối sức, ngày càng lực bất tòng tâm, nên từ từ bị dồn ép. Mồ hôi không ngừng chảy ra từ trên trán bọn họ, so với một Sóc Li vẫn đang hùng dũng dứt khoát, hai người họ rõ ràng chậm chạp hơn nhiều.

Tiểu Tà trợn to mắt nhìn màn chiến đấu vô cùng đặc sắc trước mắt. Ánh sáng lóe ra cùng những tiếng va chạm của binh khí khiến cho cô bé cảm thấy rất phấn khích, thiếu chút nữa đã đứng lên vỗ tay khen hay. Cho dù cách chiến trường một khoảng nhất định, Phượng Lại Tà vẫn có thể cảm nhận được không khí mãnh liệt ở đó, những cơn gió mạnh không ngừng thổi bay mái tóc của cô bé.

“Sư phụ thật mạnh.” Phượng Lại Tà kinh ngạc lầm bầm. Nó chưa bao giờ biết rằng Sóc Li còn có mặt anh dũng, mạnh mẽ như vậy. Nó rất ít khi được nhìn thấy Sóc Li thật sự ra tay, lần trước ở Ma lang bảo, sư phụ còn vướng bận cứu nó, cho nên không thể rảnh tay mà phát huy hết thực lực. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên thân thủ của người rất cao siêu, làm cho nó càng thêm sùng bái.

Ánh mắt của Phượng Lại dần dần tỏ ra thỏa mãn, hắn chăm chú quan sát Sóc Li, rồi khẽ gật đầu.

Sau một lúc lâu, thể lực của hai chiến sĩ huyết tộc không thể chống đỡ nổi nữa, họ thua trận, nằm sấp trên mặt đất không thể đứng dậy nổi. Lúc này, Sóc Li mới thở hổn hển quay lại nhìn Phượng Lại.

“Ta đủ tư cách không?” Cho dù đã kiệt sức, sự kiên định trên mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, hắn nhìn thẳng vào Phượng Lại, chờ đợi đáp án.

“Ngươi đủ tư cách.” Phượng Lại thản nhiên trả lời. Sau khi hắn vừa nói dứt câu, Sóc Li cũng cạn kiệt thể lực, ngồi bệt xuống đất, hai tay không ngừng run rẩy. Đối thủ của hắn vốn cũng là cao thủ, cùng một lúc phải dồn sức để thắng được bọn họ không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, đối phương cũng hạ quyết tâm nhất định phải thắng, mỗi chiêu mỗi thức đều rất tàn nhẫn, muốn dồn hắn vào chỗ chết. Chỉ có điều, hắn đã tới đây thì nhất định không thể để vuột mất cơ hội, bằng không, bên ngoài sân đấu của võ đạo đại hội đều có tràn ngập binh lính bảo vệ cho Mục Đồ, đến lúc đó, muốn giết chết hắn ta quả thật là khó hơn lên trời.

“Kể từ hôm nay, ngươi chính là tuyển thủ thứ bảy của huyết tộc, danh hiệu “Linh”.” Phượng Lại lạnh lùng nói, sau đó ném một chiếc mặt nạ xuống chỗ Sóc Li. Sóc Li đưa tay nắm chặt nó, dứt khoát đeo lên mặt. Từ giờ cho tới cuối võ đạo đại hội, hắn là một tuyển thủ huyết tộc mang mặt nạ.

“Như vậy, bá tước đại nhân, còn một vị tuyển thủ nữa thì sao?” Phượng Tê nhìn hai bại tướng nằm rạp trên mặt đất. Xem tình trạng hiện tại của bọn họ thì chẳng còn cách nào có thể tham dự võ đạo đại hội nữa rồi.

Phượng Lại ôm Tiểu Tà đứng lên: “Không cần phải lo lắng chuyện này. Bảy người đã định, đêm nay bắt đầu đặc huấn.”

“Bảy người đã định”? Bốn chữ đơn giản lại làm tất cả mọi người kinh ngạc, nếu Sóc Li đã lấp một chỗ trống, vậy thì vị trí còn lại là của ai?

Không để tâm tới thắc mắc của mọi người, Phượng Lại ôm Tiểu Tà rời khỏi nơi đó. Vừa rồi, hắn cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của cô bé lên cao khác thường, mà khuôn mặt của Tiểu Tà bây giờ cũng đã đỏ ửng. Những dấu hiệu này không khỏi làm cho hắn lo lắng.
Bình Luận (0)
Comment