Hai ngày sau hôn lễ, những vị khách khác lần lượt từ Ireland về nước.
Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn ở lại Ireland thêm vài ngày, sau đó bay đến thành phố Edinburgh, rồi đến Berlin, Zurich và các thành phố khác.
Hai người đã đi rất nhiều nơi trong chuyến du lịch tuần trăng mật, Thẩm Ngạn cố ý dành ra một tháng để đi cùng cô, đi đến những thành phố mà Khương Thanh Thời nhớ mãi không quên muốn đi đến nhất.
Tuần trăng mật kết thúc, hai người bay về Bắc Thành.
Tháng đầu tiên sau khi trở lại Bắc Thành, Thẩm Ngạn bận đến mức Khương Thanh Thời còn không gặp được bóng của anh, nếu không phải mỗi buổi sáng thức dậy, bên giường vẫn còn vươn chút hơi ấm, thậm chí cô sẽ nghi ngờ chồng cô đi vắng cả đêm không về.
Thời gian hạnh phúc thoải mái trôi qua nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, sinh nhật của Thẩm Ngạn lại sắp đến, một năm này lại sắp kết thúc.
Sinh nhật của Thẩm Ngạn năm nay, nhóm bạn thân bọn họ lại tụ tập cùng nhau như năm ngoái.
Một nhóm người tụ tập ở hoa viên Hải Đường, vô cùng náo nhiệt.
Khương Thanh Thời bận rộn tới lui một lúc thì bị Tư Niệm kéo sang một bên ngồi xuống: “Giao những chuyện này cho đàn ông, cậu nghỉ ngơi đi.”
“…”
Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ấy, nhướng mày nói: “Giáo sư Chu đang xỏ xiên nướng trong bếp, cậu có muốn đi giúp đỡ không?”
Giáo sư Chu là Chu Hạc Thư, bạn trai của Tư Niệm.
Tư Niệm: “…Một mình anh ấy?”
Cô ấy lập tức đứng dậy khỏi ghế, trọng sắc kinh bạn: “Tớ đi xem thử.”
“…”
Nhìn cô ấy rời đi, những người khác ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên lời.
Người đã nói giao những việc vặt vãnh linh tinh lại cho đàn ông đâu rồi?
Bữa tối, mọi người cùng nhau đốt lửa nướng thịt trong sân, đàn ông phụ trách nướng thịt, các cô gái phụ trách ăn.
Gió trong sân có hơi lớn, ngồi một lúc, mọi người lần lượt đi vào nhà.
Ngày hôm nay trôi qua vừa náo nhiệt lại yên bình.
Chờ đến khi Thẩm Ngạn ước nguyện và cắt bánh xong, nhóm bạn lần lượt ra về. Trong phút chốc, căn nhà rộng lớn trở nên yên tĩnh, Khương Thanh Thời quay đầu nhìn người đàn ông vừa đi ra từ phòng bếp, ngoắc tay với anh.
Thẩm Ngạn cụp mắt cười, đi đến gần cô: “Sao vậy?”
Khương Thanh Thời ngẩng đầu nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Ngạn nhếch môi cười, giơ tay nhéo má cô: “Được.”
Anh cũng không nhắc nhở Khương Thanh Thời rằng cô đã nói những lời này với anh từ lúc sáng sớm rồi.
Thẩm Ngạn cúi đầu hôn lên khóe môi cô, khàn giọng nói: “Em có mệt không?”
“?”
Khương Thanh Thời do dự hai giây: “Vẫn ổn.” Cô chủ động giơ tay vòng qua cổ anh, ánh mắt sáng ngời, “Tổng giám đốc Thẩm thì sao?”
Thẩm Ngạn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn dáng vẻ xảo quyệt của cô: “Không mệt.”
Anh giơ tay vuốt v e gò má của cô, khép mi lại, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hơi thở ấm áp của anh phả vào má Khương Thanh Thời làm trái tim cô nóng lên, môi khẽ mấp máy: “Vậy… chúng ta…”
Nhìn thấy dáng vẻ khó mở miệng của cô, Thẩm Ngạn ngước mắt lên hỏi: “Em muốn nói gì?”
Khương Thanh Thời nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, chớp mắt nói: “Anh đã ba mươi rồi.”
“?”
Thẩm Ngạn hơi nhướng mày, mặt không biến sắc nhéo má cô: “Rồi sao?” Anh cọ lên chóp mũi cô một cách thân mật, cười nói, “Em muốn nhắc nhở anh là anh không còn trẻ nữa phải không?”
Khương Thanh Thời bày ra vẻ mặt vô tội: “Anh thật sự không còn trẻ nữa.”
Thẩm Ngạn: “…”
Anh ra vẻ nghiêm túc, giả vờ tức giận: “Thanh Thời, em có biết tuổi tác của mỗi người đàn ông….”
Anh còn chưa nói xong đã bị Khương Thanh Thời cắt ngang: “Cho nên chúng ta có con đi?”
Thẩm Ngạn khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô: “Em nói cái gì?”
Khương Thanh Thời: “Em nói, chúng ta có con đi.”
Cô nhìn anh với đôi mắt lấp lánh, cố ý hỏi: “Anh không muốn sao? Hay là…..”
Thẩm Ngạn không cho Khương Thanh Thời cơ hội nói hết câu, lập tức chặn môi cô lại.
Anh hôn cô thật sâu.
Lúc nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển.
Không đợi Khương Thanh Thời lấy lại phản ứng, anh đã dùng hai tay vuốt v e gò má của cô, khàn giọng nói: “Được.”
Thẩm Ngạn là người thuộc phái hành động, nói là làm liền.
Đương nhiên trước khi thực hiện, anh cần phải xác nhận với Khương Thanh Thời trước, cô muốn có con không phải là xúc động nhất thời mà là cô thật sự đã suy nghĩ kỹ, muốn có đứa con thuộc về hai người.
Đêm nay, cũng không biết vì Thẩm Ngạn muốn chứng minh bản thân ba mươi tuổi vẫn còn trẻ trung, hay là anh thật sự nóng lòng muốn có con mà ‘làm việc’ vô cùng năng nổ.
Đến khi kết thúc, Khương Thanh Thời đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Đáng lẽ cô không nên nhượng bộ, cuối cùng người phải chịu “vất vả” lại chính là cô.
–
Sau ngày hôm đó, Thẩm Ngạn càng nhiệt tình với quá tình tìm kiếm con cái hơn bình thường.
Có đôi khi Khương Thanh Thời còn hoài nghi, liệu có phải thể chất của anh khi bước sang tuổi ba mươi càng trở nên mạnh mẽ hơn không.
Quá trình tìm kiếm con cái của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn diễn ra suôn sẻ hơn hai người mong đợi rất nhiều.
Trước khi quyết định có con, Khương Thanh Thời đã nghe rất nhiều bạn bè nói rằng nếu thật sự muốn có con thì phải điều dưỡng cơ thể thật tốt các kiểu, có đôi khi càng muốn thì con cái càng không đến.
Lúc ban đầu, cô và Thẩm Ngạn cũng không có quá nhiều hy vọng, hai người chỉ nghĩ không sử dụng biện pháp tránh thai, khi nào con đến cũng được.
Hai tháng sau, kỳ kinh nguyệt của Khương Thanh Thời bị chậm.
Lúc ban đầu, cô còn cho rằng do gần đây công việc của cô quá áp lực, cho nên mới bị như vậy. Dù sao trước đây cô cũng chưa từng trải qua tình huống tương tự, sau khi Mạnh Kim Tuyết biết kỳ kinh nguyệt của cô bị chậm thì lơ đãng hỏi một câu: “Không phải em và tổng giám đốc Thẩm muốn có con sao?”
Hai người đang ngồi ăn cơm trong văn phòng, cô ấy quay sang hỏi cô: “Có khi nào có thai rồi không? Em đã thử chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của Mạnh Kim Tuyết, Khương Thanh Thời sửng sốt: “Cái gì?”
Mạnh Kim Tuyết: “Tạm thời đừng cái gì nữa.” Nhìn vẻ mặt của Khương Thanh Thời, cô ấy biết chắc chắn cô chưa làm xét nghiệm, vội vàng nói, “Ăn cơm trước đi, sau đó tôi đi với cô ra hiệu thuốc mua que thử thai, hay là trực tiếp đến bệnh viện?”
Sau vài giây bế tắc, Khương Thanh Thời ngập ngừng: “Đi mua que thử thai trước đi.”
Nếu như trực tiếp đến bệnh viện, lỡ như không có thai, tâm lý của cô sẽ xảy ra chênh lệch rất lớn.
Mạnh Kim Tuyết gật đầu: “Được.”
Ăn cơm xong, hai người đi bộ đến hiệu thuốc gần đó.
Biết người trong cuộc sẽ xấu hổ, Mạnh Kim Tuyết bảo cô đợi ngoài cửa, cô ấy đi vào trong mua que thử thai cho cô. Để đề phòng, cô ấy mua luôn vài cái.
Mua xong, hai người vội vàng quay trở lại phòng làm việc.
Một lúc sau, Khương Thanh Thời vừa đi vào nhà vệ sinh mở cửa ra, ngước mắt nhìn Mạnh Kim Tuyết đang đợi ở cửa, nghi ngờ hỏi: “Hai vạch một đậm một nhạt có nghĩa là gì?”
“?”
Mạnh Kim Tuyết: “Vậy thì có thể có thai rồi đấy.”
Cô ấy biết nhiều hơn Khương Thanh Thời một chút, vừa rồi cô ấy đã hỏi bác sĩ ở hiệu thuốc: “Hay là đổi một cái khác thử lại đi?”
Khương Thanh Thời: “Được.”
Khương Thanh Thời cố gắng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh, cô kiểm tra lại một lần nữa.
Kết quả kiểm tra vẫn như cũ.
Hai người nhìn nhau một lúc, Mạnh Kim Tuyết đề nghị: “Chúng ta đến bệnh viện thử xem?”
Mang thai là chuyện lớn, không thể xem nhẹ được.
Khương Thanh Thời gật đầu.
Mạnh Kim Tuyết hắng giọng, hỏi cô: “Cô có muốn báo trước cho tổng giám đốc Thẩm một tiếng không?”
“Không cần đâu.” Khương Thanh Thời sợ anh mong đợi rồi sẽ thất vọng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi sau khi xác định rồi hãy gọi cho anh ấy.”
Mạnh Kim Tuyết: “Được.”
Để đề phòng, Khương Thanh Thời gọi điện thoại cho Nguyễn Huỳnh, nhờ cô ấy hỏi bác sĩ Lục của cô ấy xem có quen người bạn bác sĩ nào chuyên phụ khoa hoặc ở khoa phụ sản hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết đến bệnh viện gần đó.
Về phần tại sao không đến bệnh viên tư nhân mà Khương Thanh Thời quen thuộc, đơn giản là vì cô không muốn bà Từ và Thẩm Ngạn biết chuyện cô vẫn chưa xác định, chưa có kết quả trước cô một bước.
Hai người đến bệnh viên làm thủ tục rồi làm kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, người bạn bác sĩ của bác sĩ Lục đến gặp Khương Thanh Thời, nói kết quả cho cô biết.
“Cô Khương.” Nữ bác sĩ cầm phiếu xét nghiệm của cô, trên mặt lộ ra nụ cười: “Chúc mừng cô, cô có thai rồi.”
Giây phút này, Khương Thanh Thời sững sờ tại chỗ, không dám tin nói: “Cô nói cái gì?”
Bác sĩ đã gặp qua nhiều cô gái mang thai có phản ứng giống cô, cô ấy đưa kết quả xét nghiệm cho cô: “Cô có thai rồi, sắp làm mẹ rồi.”
Khương Thanh Thời nhận lấy, cúi đầu nhìn số liệu trên bảng kết quả xét nghiệm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Kim Tuyết: “Tôi thật sự….” Cô đột nhiên nói năng lộn xộn: “Thật sự có thai rồi ao?”
Mạnh Kim Tuyết vui mừng thay cô, vui đến mức rơi nước mắt, cô ấy gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, cô có thai rồi.”
Cô ấy đưa tay ôm lấy Khương Thanh Thời, hưng phấn không thôi: “Chúc mừng cô, Thanh Thời.”
Khương Thanh Thời cố gắng kiềm chế để khóe môi của mình không nhếch lên quá rõ ràng, cô ngước mắt nhìn về phía bác sĩ kia: “Vậy…. tôi có cần phải chú ý gì không?”
Bác sĩ mỉm cười gật đầu: “Có, tôi sẽ nói với cô những chỗ quan trọng.”
Khương Thanh Thời: “Được.”
Sau khi nghe lời dặn dò của bác sĩ, Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết bước ra khỏi bệnh viện như đang nằm mơ.
Ngồi trên xe, hai người nhìn nhau, Mạnh Kim Tuyết biết cô vẫn đang ở trong trạng thái bối rối, không khỏi cười hỏi: “Tôi đưa cô đến trụ sở công ty của tổng giám đốc Thẩm nhé?”
Khương Thanh Thời: “Được.”
Cô muốn đích thân báo tin vui này cho Thẩm Ngạn biết đầu tiên.
Cô biết anh nhất định sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ rất kích động.
Trên đường đi, Khương Thanh Thời báo tin tốt này cho mấy người bạn thân Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm trước.
Vừa mới nói xong một lúc, mấy người họ liền hẹn nhau đến nhà thăm cô, quan tâm tình trạng hiện tại của cô, hỏi cô có cảm thấy khó chịu không.
Khương Thanh Thời dở khóc dở cười, nói với mấy người họ: [Tạm thời không có, tạm thời mọi thứ đều ổn.]
Trước mắt cô không có cảm giác gì cả.
Trò chuyện với bạn bè một lúc, xe của Mạnh Kim Tuyết cũng dừng lại trước cổng công ty của Thẩm Ngạn.
“Có muốn tôi đưa cô lên không?” Mạnh Kim Tuyết hỏi.
Khương Thanh Thời lắc đầu: “Nếu chị đưa tôi lên, nói không chừng Thẩm Ngạn sẽ cho rằng tôi đang xảy ra chuyện gì đó.”
Mạnh Kim Tuyết khẽ cười: “Vậy cô cẩn thận một chút, chú ý sàn nhà trơn.”
Khương Thanh Thời dẩu môi: “Tôi biết rồi, chị lái xe cẩn thận nhé, về đến phòng làm việc thì báo cho tôi biết.”
Mạnh Kim Tuyết: “Yên tâm.”
–
Thẩm Ngạn cũng có chút kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Khương Thanh Thời.
Vừa nhận được tin báo, anh liền bước ra khỏi văn phòng.
Cửa thang máy mở ra, Khương Thanh Thời nhìn thấy anh đang đứng bên ngoài, cô không khỏi suy nghĩ – không phải anh đã biết rồi chứ?
Vợ chồng hai người nhìn nhau, Thẩm Ngạn rũ mắt xuống quan sát cô.
Khương Thanh Thời bối rối, có chút chột dạ sờ lên hai má: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Thẩm Ngạn hơi nhíu mày, vẫn chăm chú nhìn cô: “Hôm nay vẽ tranh không thuận lợi à?”
“?”
Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Đâu có.”
Thẩm Ngạn ngước mắt lên, lại hỏi: “Gặp chuyện không vui ở phòng làm việc sao?”
Bằng không sao cô lại đến công ty tìm anh vào lúc này?
“…”
Nghe thấy Thẩm Ngạn hỏi như vậy, Khương Thanh Thời nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
Chẳng lẽ trước đây những lúc cô vui vẻ thì sẽ không đến tìm Thẩm Ngạn trong giờ làm việc? Rốt cuộc cô đã để lại ấn tượng gì trong lòng Thẩm Ngạn chứ?
Khương Thanh Thời im lặng bước vào văn phòng của anh.
Thẩm Ngạn đóng cửa văn phòng lại, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh dịu dàng nói: “Em nói ra đi, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Khương Thanh Thời nhất thời nghẹn lời, sau đó cô lặng lẽ thở dài: “Quả thật đã xảy ra chuyện lớn.”
Thẩm Ngạn căng thẳng: “Chuyện gì?”
Khương Thanh Thời lấy kết quả xét nghiệm của bệnh viện trong túi xách ra đưa cho anh, nói: “Anh sắp không còn là người mà em yêu nhất nữa rồi.”
“…”