Nhìn thấy những thứ này, Khương Thanh Thời không cầm được nước mắt.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Thẩm Ngạn lại không chịu để cô xem bên trong có thứ gì. Bởi vì anh biết, cô sẽ không cầm được nước mắt, sẽ hối hận tại sao bản thân không phát hiện tình cảm của anh sớm hơn.
Thẩm Ngạn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Hứa sẽ cho em xem, không phải vì muốn khiến em khóc.”
Khương Thanh Thời rúc vào trong lòng anh, lí nhí nói: “Em biết.”
Nhưng không thể kiểm soát được.
Cô lặng lẽ khóc trong lòng anh một lúc, không nhịn được gọi: “Thẩm Ngạn.”
“Sao vậy?”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ rồi lại lắc đầu, thật ra cô muốn hỏi anh, Thẩm Ngạn, có phải yêu thầm rất khổ sở không.
Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô lại cảm thấy bản thân đã biết rõ còn cố hỏi.
Yêu thầm sao có thể không khổ sở được? Đặc biệt là với loại tình cảm giấu kín như Thẩm Ngạn, cô không biết anh đã kiên trì như thế nào mới có thể trụ được đến ngày hôm nay.
Có lẽ Thẩm Ngạn đã biết cô muốn nói cái gì, anh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ ôm cô chặt hơn.
Hai người đứng trong phòng làm việc ôm nhau một lúc lâu mới lưu luyến buông đối phương ra. Khương Thanh Thời không muốn Thẩm Ngạn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình, cô im lặng quay đầu đi: “Anh đừng nhìn em.”
Thẩm Ngạn giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, nhẹ giọng nói: “Dáng vẻ của cô Thẩm lúc khóc cũng rất xinh đẹp.”
Khương Thanh Thời: “Thật sao?”
Thẩm Ngạn cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Đương nhiên.”
Lúc này, Khương Thanh Thời lại khóc vì sung sướng.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Khương Thanh Thời lại dang rộng hai tay với anh lần nữa: “Ôm em thêm một lúc nữa đi.”
Thẩm Ngạn đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Tựa vào lòng Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời thì thầm nói: “Khó trách dì Trình không cho em xem.”
Thẩm Ngạn mỉm cười, cố ý trêu chọc cô: “Không phải em nói tự em phát hiện ra sao?”
Khương Thanh Thời: “…”
Cô đánh anh: “Aiza, anh phiền thật đó, đã biết rõ còn hỏi.”
Thẩm Ngạn nhếch môi: “Anh không có bí mật gì với em, em muốn biết chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi anh là được.”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, rầu rĩ nói: “Em biết rồi.”
Cô im lặng một lúc rồi chọc khẽ vào ngực anh: “Anh cũng vậy.”
Cô không muốn Thẩm Ngạn sẽ giấu đi tình cảm của mình vào lòng một lần nữa, cô hy vọng anh sẽ nói ra, nói cho cô biết.
Thẩm Ngạn: “Được.”
Anh nắm lấy những ngón tay đang lộn xộn của cô, thì thầm: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Khương Thanh Thời: “Nhất định phải như vậy.”
Thẩm Ngạn: “Được.”
Hai người lập ra một thỏa thuận đơn giản, Khương Thanh Thời bảo Thẩm Ngạn buông cô ra, nói muốn xem kỹ những bức ảnh anh đã chụp lén lúc trước, cũng như thời gian trên vé máy bay khứ hồi.
Nhìn kỹ hơn, Khương Thanh Thời phát hiện ra rằng trong hai năm đầu tiên Thẩm Ngạn ở New York, anh không hề bay về nước.
Cô tò mò nhìn anh, Thẩm Ngạn đáp: “Thời điểm đó anh nghĩ em và Mạnh Tấn đã ở bên nhau.”
Anh đã định bỏ cuộc.
“…”
Khương Thanh Thời chớp mắt, tò mò hỏi: “Vậy sau này sao anh lại phát hiện ra?”
Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn cô, thành thật nói: “Không nhịn được tìm kiếm những tin tức liên quan đến em.”
Thích một người là không thể khống chế được, cho dù anh đã cố hết sức phớt lờ, cố hết sức quên đi, nhưng thỉnh thoảng sẽ có những lúc không thể nhịn được.
Vì vậy, sau đó có rất nhiều lần không thể kiểm soát được bản thân.
Nghe anh nói như vậy, Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú: “Ông xã.”
Thẩm Ngạn cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e gò má của cô, trầm giọng đáp lại: “Em muốn nói gì?”
Khương Thanh Thời im lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
Cô không có gì muốn nói cả, thời điểm này có nói gì cũng là dư thừa, cô chỉ muốn gần gũi anh, để anh cảm nhận được sự tồn tại của cô, muốn nói với anh rằng sau này anh không còn cần phải làm như vậy nữa.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì anh muốn với cô một cách quang minh chính đại.
Lúc Khương Thanh Thời hôn đó, Thẩm Ngạn rũ mắt mỉm cười, chủ động vòng tay qua eo cô, ôm cô lại gần mình hơn một chút. Anh rất biết cách nắm lấy quyền chủ động, ngậm lấy môi lưỡi của cô, bắt đầu hôn m*t.
……
Ánh sáng trong phòng làm việc rất sáng.
Nơi đứng đắn này giờ đây đã không còn đứng đắn nữa. Nhiệt độ trong phòng tăng cao, tình yêu nở rộ trong đêm tối, không ai có thể kiểm soát được.
Một lúc lâu sau, ánh đèn trong phòng làm việc mới mờ đi. Ngược lại, đèn trong phòng ngủ chính được bật sáng.
Nửa đêm dường như có một cơn mưa nhỏ tích tách rơi xuống, nước mưa rơi trên bậu cửa sổ, rơi xuống những cánh hoa hải đường mới nở, lung lay nghiêng ngả rồi lại rớt xuống đất, giống như pháo hoa nở rộ.
Cơn mưa này kéo dài rất lâu, khó khăn lắm mới dừng lại khi mặt trời nhô lên ở chân trời.
–
Kể từ khi phát hiện ra bí mật nhỏ của Thẩm Ngạn, khi Khương Thanh Thời gửi ảnh chụp cho anh thỉnh thoảng sẽ hỏi có cần phải in chúng ra rồi cho vào cái hộp nhỏ quý giá của anh không.
Câu trả lời của Thẩm Ngạn lần nào cũng là có.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân cất giấu quá nhiều ảnh của Khương Thanh Thời. Đối với anh mà nói, những thứ có liên quan đến Khương Thanh Thời có càng nhiều thì càng tốt.
Vào giữa tháng Tư, Tần Tranh mang chiếc vấy cưới cô ấy thiết kế cho Khương Thanh Thời về nước.
Trước đây mấy người họ đã trao đổi rất nhiều lần về vấn đề thiết kế, bây giờ váy cưới đã làm xong, chỉ cần để Khương Thanh Thời mặc vào, sau đó thực hiện chỉnh sửa một số chi tiết nhỏ là được. Cô ấy là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cho nên tuy có hơi phiền phức nhưng vẫn sẵn lòng vượt ngàn dặm xa xôi để bay về một chuyến.
Sau khi thử xong váy cưới đã được chỉnh sửa lại một lần nữa, hôn lễ của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn ngày càng đến gần hơn.
Cuối tháng Tư, Thẩm Ngạn và mấy người Lục Gia Văn bay đến Ireland trước, Khương Thanh Thời vẫn còn việc phải làm, không thể bay cùng Thẩm Ngạn qua đó trước. Hơn nữa, hôn lễ là do Thẩm Ngạn toàn quyền phụ trách, cô cũng không cần phải đi theo, cho nên cô rất vui vẻ thoải mái.
Vào ngày Một tháng Năm, Khương Thanh Thời cùng Cố Tuệ An, Tư Niệm và các cô gái khác bay đến Ireland.
Tháng Năm ở Ireland, nếu trời không mưa thì nhiệt độ sẽ duy trì ở mức khoảng mười mấy độ C, thời tiết ôn hòa, vô cùng thoải mái.
Khương Thanh Thời đã từng đến Ireland khi còn đi học, thời điểm đó tâm trạng của cô hoàn toàn khác với lúc này.
Phong cảnh ở Ireland đẹp như tranh vẽ, trang viên của tòa lâu đài nơi Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn tổ chức hôn lẽ được bao quanh bởi rừng cây xanh um tươi tốt, có bãi cỏ và hồ nước vây quanh, giống như thiên đường trên mặt đất.
Hôn lễ của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn được tổ chức ở hai nơi, một là trong lâu đài, một là trên bãi cỏ ngoài trời.
Thẩm Ngạn muốn thực hiện tâm nguyện của cô công chúa nhỏ, để cô đội vương miện gả cho anh. Cũng muốn để cô trải nghiệm cảm giác được bao quanh bởi hàng vạn đóa hoa tươi trên bãi cỏ mà cô muốn.
Chỉ cần Khương Thanh Thời muốn, Thẩm Ngạn sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô.
Đến Ireland, Khương Thanh Thời gặp lại Thẩm Ngạn mà cô đã ba ngày không gặp.
Hai người nhìn nhau, Khương Thanh Thời không khỏi bật cười: “Cảm giác ở đây thế nào?”
Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô, nắm lấy tay cô: “Bây giờ là tốt nhất.”
Về phần tại sao bây giờ là tốt nhất, đương nhiên là vì Khương Thanh Thời đã đến đây, cho nên mới trở nên tốt nhất. Khương Thanh Thời hiểu ý của anh, im lặng cong môi cười, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy ngày nay anh mệt lắm đúng không?”
“Vẫn ổn.” Làm chuyện hạnh phúc, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Khương Thanh Thời gật đầu.
Hai người nói chuyện không thèm coi ai ra gì, những người bạn thân xung quanh bị phớt lờ bắt đầu ồn ào: “Đôi vợ chồng trẻ hai người đừng có thì thà thì thầm nữa.”
Cố Tuệ An trêu chọc: “Tổng giám đốc Thẩm, giới thiệu chỗ này với bọn tôi một chút đi chứ?”
Thẩm Ngạn liếc nhìn Khương Thanh Thời, mỉm cười nói: “Mời đi bên này.”
Anh giới thiệu qua với mọi người một lượt.
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, mọi người dùng bữa xong rồi trở về phòng đã được sắp xếp trước để nghỉ ngơi. Sau một chuyến bay dài, cần phải ngủ một giấc thật ngon.
–
Hai ngày tiếp theo, Khương Thanh Thời cũng không để ý nhiều đến chuyện hôn lễ.
Mọi chuyện bố trí liên lạc đều giao cho Thẩm Ngạn, cô và mấy người Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh cùng nhau đi dạo ở khu vực xung quanh, tham quan một số danh lam thắng cảnh.
Đêm trước ngày cưới, nhóm bạn thân tổ chức tiệc trước hôn lễ, mọi người cùng khiêu vũ dưới ánh trăng, trò chuyện vui vẻ, vui chơi tận hưởng dưới bầu trời đầy sao.
Thỉnh thoảng vào những lúc nhàn rỗi, Khương Thanh Thời sẽ đứng sang một bên, nhìn những người thân và bạn bè có mặt ở xung quanh, thầm cảm thấy lúc này mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Lo lắng ngày hôm sau phải dậy sớm, mọi người cùng chơi đến khoảng mười giờ thì giải tán.
Đêm nay, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn phải tách ra.
Mặc dù hai người đã đăng ký kết hôn từ lâu, nhưng tổ chức hôn lễ vẫn cần tuân theo các thủ tục quy định của hôn lễ.
Thẩm Ngạn đưa Khương Thanh Thời về phòng của cô, những cái bóng đèn khác rất biết điều về phòng trước, để dành không gian cho hai người.
Ánh sáng từ hành lang chiếu lên người hai người, bóng của hai người chồng lên nhau.
Khương Thanh Thời mặc một chiếc váy ống dài đầy hoa, dưới màn đêm, cơ thể cô như được bao phủ bởi những bông hoa mãn thiên tinh, tinh nghịch lại duyên dáng.
Khi cô quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ngạn, gương mặt mềm mại, dịu dàng lạ thường.
“Thẩm Ngạn.” Khương Thanh Thời nhẹ nhàng gọi tên anh.
Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Em căng thẳng à?”
Dường như anh biết hết mọi suy nghĩ của cô.
Khương Thanh Thời gật đầu.
Thẩm Ngạn khẽ cười, thấp giọng nói: “Vậy có muốn ôm một lát không?”
“Có.” Khương Thanh Thời vui vẻ đồng ý.
Hai người lặng lẽ ôm nhau ở cửa phòng một lúc, không hiểu sao Khương Thanh Thời lại cảm thấy sự căng thẳng của mình thật sự đã biến mất.
Cô nghĩ, có Thẩm Ngạn ở bên cạnh, cô thật sự không có gì phải lo lắng.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô chợt bình tĩnh trở lại: “Ngày mai mấy giờ anh sẽ tới?”
Thẩm Ngạn cúi đầu: “Em muốn anh tới lúc mấy giờ?”
Khương Thanh Thời: “Không biết.”
Thẩm Ngạn nhếch môi, nhéo ngón tay cô: “Lúc nào dậy anh sẽ tới ngay.”
Khương Thanh Thời chớp mắt: “Vậy nếu anh thức dậy đã mười giờ thì sao?”
“Không đâu.” Thẩm Ngạn nói: “Đồng hồ sinh học của anh luôn rất sớm, em biết mà.”
Huống chi đêm nay không chắc anh có thể ngủ được.
Nghe anh nói như vậy, Khương Thanh Thời ồ lên: “Vậy em chờ anh.”
“Được.” Thẩm Ngạn ngoắc lấy ngón tay út của cô, hứa hẹn: “Anh nhất định sẽ đến thật sớm.”
Anh sẽ đến thật sớm, đợi cô thức dậy, đợi cô gả cho anh.
–
Hai người đứng ở cửa một lúc rồi mới tách ra.
Nhìn thấy Khương Thanh Thời đi về phòng, Thẩm Ngạn mới quay về phòng của mình. Vừa đi tới cửa, anh tình cờ đụng phải Ngụy Minh Khiêm vừa đến tối nay, anh ta mới nói chuyện điện thoại xong.
“Xuống lầu đi dạo nhé?” Thẩm Ngạn hỏi anh ta.
Ngụy Minh Khiêm nhìn lướt qua anh: “Đây không phải lần đầu tiên hai người kết hôn, cậu căng thẳng à?”
Thẩm Ngạn lườm anh ta: “Không giống nhau.”
Hôn lễ lần trước, nói là hôn lễ của hai người, chi bằng nói là một buổi họp mặt bàn công việc làm ăn thì đúng hơn.
Huống chi lần đó Khương Thanh Thời cũng không tình nguyện gả cho anh.
Ngụy Minh Khiêm không nói nên lời, cũng không hỏi anh có gì không giống, xưa nay anh ta không phải người sẽ quá quan tâm đ ến đời sống tình cảm của bạn bè.
“Đi thôi.” Anh ta nói, “Đi dạo.”
Thẩm Ngạn muốn đi để bình tĩnh lại, anh ta sẵn sàng đi cùng.
Hai người đi đến bãi cỏ trong trang viên.
Bên phía Khương Thanh Thời, sau khi tắm rửa xong cô lại bị mấy người Cố Tuệ An và Tư Niệm phỏng vấn tra hỏi, rằng tâm trạng của cô lúc này thế nào. Mấy người họ chen chúc trên giường trò chuyện, nói một lúc, cô cũng dần thả lỏng hơn nhiều.
Mấy người họ cũng không biết mình đi ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết khoảng năm giờ sáng, có người đến gõ cửa đánh thức bọn họ.
Chuyên gia trang điểm đến, Khương Thanh Thời thậm chí còn chưa mở được mắt đã bị chuyên gia trang điểm ấn lên ghế, trang điểm cho cô.
……
Sáng sớm, trong phòng, thậm chí là cả trang viên lại bắt đầu một vòng bận rộn mới.
Sau khi uống xong một ly cà phê, cuối cùng Khương Thanh Thời cũng tỉnh táo lại.
Khi cô thay xong váy cưới bước ra, mấy người Cố Tuệ An đã trang điểm và thay trang phục phù dâu đều kêu lên: “Wow….”
Mọi người nhìn cô chăm chú, khen ngợi: “Rất đẹp, rất đẹp.”
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ cũng gật đầu: “Thiết kế của chị Tần Tranh thật tuyệt.”
“Dáng người của cậu cũng chuẩn chỉnh phết.” Cố Tuệ An thở dài, “Thẩm Ngạn được lợi rồi.”
“…”
Sáng sớm Khương Thanh Thời đã được nhóm bạn thân nhét đầy giá trị tích cực, tâm trạng vui sướng nhìn mình trong gương, sau đó nói: “Tớ cũng cảm thấy không tệ.”
Váy cưới là kiểu hở vai, bộ váy tràn ngập ánh sáng rực rỡ, được đính rất nhiều ngọc trai và kim cương tự nhiên, sang trọng lấp lánh, ánh sáng chói mắt.
“Vương miện và voan đội đầu đâu?” Tần Tranh cũng đến tham dự hôn lễ hỏi.
“Ở bên kia.”
Chờ đến khi Khương Thanh Thời đội vương miện và voan đội đầu lên, trong phòng lại vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc.
Trong lúc Khương Thanh Thời không nhịn được bật cười thì Mạnh Kim Tuyết chạy vào phòng: “Chú rể và những người khác đến rồi.”
“…”
Cố Tuệ An: “Mau mau mau, đóng cửa lại.”
“Không thể để tổng giám đốc Thẩm lấy được vợ dễ dàng như thế.”
“Nhưng cũng đừng quá đáng, nghĩ lại tình cảm bí mật của tổng giám đốc Thẩm, mọi người đối xử nhẹ nhàng với anh ấy chút.”
Khương Thanh Thời bị đặt lên ghế ngồi một lần nữa, những chuyện khác giao lại cho nhóm phù dâu toàn quyền.
Các cô gái muốn chơi vui một chút, cô cũng để họ vui vẻ.
Sau nhiều lần giằng co, mấy phù rể bị mấy phù dâu hành hạ đến thở hổn hển, Trầm Ngạn mới có thể nhìn thấy Khương Thanh Thời bị mọi người che chắn nghiêm ngặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã biết rằng cuộc đời này ngoài cô ra thì không thể là ai khác.
Bị mọi người trêu chọc vài câu, Thẩm Ngạn thành công đón được Khương Thanh Thời, anh bế cô lên, đưa cô đến hiện trường hôn lễ của hai người.
Anh đã thực hiện được lời hứa, đến sớm đón cô.
Không gian hôn lễ được trang trí ấm cúng, tinh tế lại đẹp mắt. Mỗi một chi tiết đều thể hiện tình yêu của hai người.
Nhà thờ trong lâu đài.
Người dẫn chương trình đứng ở phía trước, Thẩm Ngạn ở cách đó không xa, Khương Thanh Thời được bà Từ dắt tay đi về phía anh, từng bước từng bước một, thu hẹp khoảng cách của hai người.
Người thân, bạn bè đến hội trường đều gửi lời chúc phúc chân thành đến hai người.
Lúc Khương Thanh Thời chuẩn bị đi đến trước mặt Thẩm Ngạn, anh lại một lần nữa không kiềm chế được, giống như trước đây, bước về phía cô trước.
Chú ý đến hành động này của anh, người dẫn chương trình trêu chọc: “Chú rể của chúng ta không chờ nổi nữa rồi.”
Bạn bè bên dưới bật cười.
Khương Thanh Thời cũng không nhịn được cười, cô bước nhanh hơn một chút, ba bước cũng trở thành hai bước đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Em đến rồi.”
Thẩm Ngạn khẽ cười: “Ừm.”
Bà Từ nghe thấy màn đối thoại của hai người, cũng không nhịn được. Bà kìm nén cảm xúc của mình, đặt tay Khương Thanh Thời vào tay Thẩm Ngạn, giọng nói khàn đi: “Mẹ giao Thanh Thời cho con, con hãy thay mẹ chăm sóc con bé nhé.”
Thẩm Ngạn trầm giọng: “Mẹ đừng lo lắng ạ.” Anh nói với bà Từ, “Con sẽ yêu cô ấy cả đời.”
Có lời hứa này của anh, bà Từ cảm thấy nhẹ nhõm.
Bà nhìn hai người chăm chú, dặn dò: “Hai đứa phải sống thật tốt.”
Bạn bè ở hiện trường đều chìm trong bầu không khí hiện tại, không nhịn được đỏ bừng hai mắt.
Bọn họ biết, hành trình trong cuộc đời của hai người trên sân khấu không hề dễ dàng như vậy.
Tuy rằng đã trải qua quá trình kết hôn một lần, nhưng lần này cả Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều rất nghiêm túc trải qua nó một lần nữa.
Khi người dẫn chương trình hỏi đến vấn đề rằng anh có sẵn lòng chăm sóc cô ấy cả đời, bất kể sinh lão bệnh tử….. Thẩm Ngạn nhìn Khương Thanh Thời bằng ánh mắt kiên định, trịnh trọng nói ra ba chữ “Tôi đồng ý”, Khương Thanh Thời không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Cô biết, Thẩm Ngạn nhất định sẽ giữ vững mọi lời hứa anh đã hứa với cô.
Nhận ra những giọt nước mắt nóng hổi trong mắt cô, Thẩm Ngạn giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, lặp đi lặp lại: “Anh bằng lòng, anh bằng lòng chăm sóc em, yêu em cả đời.”
Nếu như có thể, kiếp sau cũng hãy để anh được gặp Khương Thanh Thời.
Hỏi Thẩm Ngạn xong, người dẫn chương trình lại hỏi Khương Thanh Thời.
Không đợi người dẫn chương trình hỏi xong, Khương Thanh Thời đã gấp gáp nói: “Tôi cũng đồng ý.” Cô nhìn người đối diện, nhẹ giọng nói: “Vô cùng, vô cùng đồng ý.”
Cô rất vui vì bản thân có thể gả cho Thẩm Ngạn, trở thành bà Thẩm của anh.
Nghe xong câu trả lời của hai người, người dẫn chương trình hiểu ý mỉm cười: “Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Thẩm Ngạn cúi đầu hôn lên môi Khương Thanh Thời trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè.
Đúng lúc này, tiếng chuông chúc phúc vang lên từ cách đó không xa, gửi đến hai người lời chúc phúc độc quyền của Ireland.
Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn cuối cùng cũng đã “kết hôn” rồi.
Trong hôn lễ này, hai người tâm ý tương thông, hai trái tim kề sát vào nhau.
–
Sau nghi thức hôn lễ, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn trở về phòng để thay sang trang phục đi kính rượu.
Nghi thức kính rượu diễn ra sôi nổi trong tiếng reo hò cười đùa của mọi người.
Chơi đùa ồn ào đến tận đêm muộn, hôn lễ này mới thật sự kết thúc.
Ngày hôm nay in đậm trong ký ức của Khương Thanh Thời. Cô đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc nhất có lẽ là khi cô và Thẩm ngạn trở về phòng sau khi bữa tiệc tối kết thúc, trải qua đêm tân hôn chỉ thuộc về hai người.
Đêm nay, Khương Thanh Thời nghe thấy Thẩm Ngạn ghé sát vào tai cô nói rằng anh yêu cô.
Từ rất lâu, rất lâu trước đây, anh đã yêu cô.
Anh rất biết ơn cô, vì đã cho anh cơ hội được yêu cô. Anh muốn yêu cô lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.
Đêm nay, Khương Thanh Thời trải qua vô cùng vui sướng, nhưng cũng có chút giày vò.
Ở trong phòng tắm, cô cảm nhận được tất cả những gì người đàn ông trước mặt trao cho cô, cô cũng đáp lại anh, nói với anh: “Em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu anh.”
Có lẽ vào thời điểm cô còn chưa nhận ra, trong lòng cô đã có anh rồi.
Cô muốn dành quãng đời còn lại của mình với anh, muốn cùng anh trải qua cuộc sống dài lâu trần đày tình yêu.
Khương Thanh Thời yêu Thẩm Ngạn, tình yêu dù đến muộn, nhưng không hề thua kém.