[Đn Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 29

Mấy ngày nay trời vẫn cứ đổ mưa tầm tã mãi chẳng dứt. Mưa lúc to lúc nhỏ, hết cơn này đến cơn khác. Đã lâu lắm rồi người dân chưa được nhìn thấy ánh mặt trời, bầu trời xám xịt mãi chẳng thấy chút ánh sáng nào.

Ngày cũng như đêm.

Levi nghĩ vậy. Anh đứng lặng người bên khung cửa sổ cũng được một lúc lâu rồi. Qua khung cửa kính lăn dài những hàng nước, Levi thấy được cánh đồng bên ngoài mờ mờ trong cơn bão. Bây giờ đã là 9 giờ sáng rồi, nhưng trời tối đen như thể 9 giờ tối vậy. Tiếng mưa rào rào mãi chẳng dứt.

Levi không hề thích mưa, hay nói đúng hơn là anh căm ghét chúng. Kí ức gắn liền với cơn mưa của anh chưa bao giờ là tốt đẹp cả. Vậy nên đâm ra anh cũng ghét cái tiết trời xám xịt chẳng thấy chút ánh sáng nào.

Cơn mưa và bầu trời xám xịt như một điềm gở với Levi. Mẹ anh và Kenny bỏ đi trong những ngày mưa rầm rì. Isabel và Farlan cũng ra đi trong một ngày giông bão. Và anh cũng mất cả cô ấy, trong một ngày mây đen đến ngộp thở.


Cạch. Cửa phòng được mở ra. Levi quay đầu lại, là Mikasa.

-Hanji-san đã trở về rồi.

Levi gật đầu. Bất chợt, có tiếng chớp đùng đoàng vang lên bên ngoài, một tia sét ập xuống, soi sáng cả căn nhà, mọi thứ hình như đều tối đen đi dưới ánh chớp ấy.

Levi liếc mắt nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay có vẻ không phải là một ngày đẹp trời.

...

- Đây là... tranh vẽ? - Eren run run cầm những bức tranh đã hơi ố màu, đôi mắt thảng thốt và không thể tin nổi.

Mà không chỉ riêng cậu ta, tất cả mọi người trong căn phòng này đều có chung biểu cảm như vậy.

Thử nghĩ mà xem? Một bức tranh được vẽ từ năm 844, nhưng nội dung của nó lại là một thứ thuộc về tương lai, đây là một chuyện khó tin đến mức nào?

- Hầu hết tất cả những bức vẽ này đều là vẽ về những người sở hữu năng lực Titan - Armin cầm từng bức tranh lên quan sát :


- Reiner, Annie và Berthold, những bức tranh của họ cũ màu hơn của Eren và Ymir một chút.

- Tôi thật sự rất nghi ngờ thân phận của cái cô Ailynn đó đấy? Năm 844? Lúc đó chắc hẳn bọn Reiner còn chưa tấn công chúng ta, vậy mà cô ta lại có thể vẽ được. Hơn nữa... vấn đề ở đây là... nhìn thế nào cũng thấy những bức tranh này vẽ những người hoá Titan khi đã 15 trở lên? Mà năm 844 họ mới bao nhiêu tuổi cơ chứ? 13-14 là cùng thôi - Jean cười, nụ cười này có hơi pha chút sợ hãi :

- Cái cô Ailynn có phải là con người không thế? Cô ta có thể nhìn thấy tương lai sao?

- Tương lai có thể nhìn thấy hả? - Sasha ngạc nhiên :

- Không thể nào đâu.

- Không thể hay có thể thì những bức tranh này đã xuất hiện rồi - Hanji bước vào phòng, chị ta vừa đi ra ngoài để làm gì đó, nước mưa vương đầy trên người chị ta.


Những tiếng mưa rơi rào rào vọng lại từ bên ngoài cửa, mang theo chút cơn gió lạnh từ bầu trời tối đen ở bên ngoài kia. Hanji đóng cửa lại, ngăn cách tiếng mưa ầm ĩ ở ngoài cánh cửa ấy.

Levi liếc nhìn Hanji một cái rồi lại cúi đầu nhìn bức vẽ trong tay mình.

Hanji ngó đầu vào. Đó là bức vẽ rất khác loài trong số tập tranh họ mang về từ nhà Ailynn. Nó không phải là tranh chân dung của những người hoá Titan, cũng không phải là một bức tranh miêu tả tương lai. Nó rất đơn giản, chỉ là tranh vẽ Levi đang uống trà bằng nét chì than. Levi trong bức tranh trông trẻ hơn bên ngoài một chút, đôi mắt anh ta có ít nếp nhăn hơn hiện tại.

Hanji bỗng vẩn vơ suy nghĩ. Levi luôn trông rất trẻ và đẹp hơn so với tuổi thật của mình nhiều. Nhưng cũng chẳng biết từ lúc bao giờ, đôi mắt của anh ta đã có vết chân chim. Hanji tự hỏi là vào lúc nào nhỉ? À, hình như là từ lúc Ailynn chết đi.
Bức tranh vẽ Levi này được chau chuốt vô cùng cẩn thận, đến từng sợi tóc, nếp gấp quần áo hay khoé môi đều được tô vẽ kĩ càng, đủ để thấy người vẽ bức tranh này đã tốn nhiều tâm tư đến mức nào. Levi trong bức tranh trông vẫn thật lạnh lùng, nhưng không phải là kiểu sắt đá như bình thường, mà là lạnh lùng theo một cách gì đó rất trầm tĩnh, hoàn toàn hoà mình vào cái phông nền mộc mạc và cổ kính của quán trà phía sau. Nhìn bức tranh này, Hanji bỗng tưởng tượng ra cảnh Ailynn ngồi trong một căn phòng đầy nắng, đôi mắt chăm chú và tập trung, đôi tay đưa qua đưa lại trên nền giấy, và những nét vẽ bằng than chì theo mỗi lần đưa tay lại càng nhiều và rõ ràng hơn. Đôi mày cô ấy có lẽ sẽ hơi cau lại một chút, bớt đi cái vẻ thờ ơ bề ngoài, và nhiều hơn trong đó là sự chuyên chú đến lạ kì.
Nhưng Hanji lại thầm nghĩ thật đáng tiếc. Thứ tình cảm mờ ảo ấy của Ailynn và Levi lại vỡ vụn ngay từ khi chưa trở thành một thứ hình thù rõ ràng, cũng giống như bức tranh đã ố vàng và có phần mục nát mà họ đang cầm trên tay.

- "E.I.G" ấy, anh có hiểu nó là gì không? - Hanji hỏi

Levi vẫn im lặng không nói gì. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh. Đó là lần anh và Ailynn đi uống thứ trà hoa cúc thơm dịu trong quán nhỏ ấm cúng ấy. Có lẽ anh nên khâm phục trí nhớ của Ailynn, một bức tranh được vẽ bằng trí nhớ lại có thể chi tiết đến mức này, quả thật là hiếm người làm được.

- Tôi không rõ - Levi đáp, giọng anh đều đều, nghe không ra chút cảm xúc gì trong đó.

Hanji lặng lẽ nhìn Levi một cái rồi thở dài trong lòng, cô vỗ nhẹ lên vai Levi, giống như một động tác an ủi. Ngoài ra thì cô cũng không biết mình phải làm gì hơn, bởi lẽ chính bản thân cô cũng đang rối bời. Những thứ mà Ailynn để lại quả thực là không thể tin nổi, quân Trinh Sát chắc chắn sẽ phải lần mò theo dấu vết còn sót lại về Ailynn. Lần mò mãi, rồi họ cũng sẽ biết được Ailynn là bạn hay là thù.
Hanji mong rằng sẽ là vế trước, dẫu hi vọng ấy thật mong manh làm sao. Nhưng quá khứ và tương lai luôn là một mớ đau thương, nếu không giữ lại chút hi vọng cho tương lai thì ta còn lại gì đây?

- Hanji-san! - Cửa bị mở "rầm" một tiếng thật to, Molbit bước vào với khuôn mặt hơi hoảng loạn.

Tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu lại nhìn anh ta.

- Eshild vượt ngục rồi! - Molbit vừa nói vừa thở hổn hển để lấy lại không khí :

- Cô ta đã gϊếŧ 2 tên lính quân Cảnh và trốn thoát vào đêm qua!

Hanji day day trán. Một ngày tồi tệ, hết tin xấu này đến tin xấu khác.

- Bây giờ chỗ đó sao rồi? - Hanji đẩy gọng kính, đặt bức vẽ của Ailynn lên bàn

- Quân Cảnh Trung Ương đã đến tiếp quản hiện trường rồi. Họ không cho phép chúng ta lại gần ngục giam.

- Quân Cảnh Trung Ương? - Hanji ngạc nhiên :
- Lính của quân Trinh Sát thì liên quan gì đến bọn họ? Tại sao lại cấm?

- Họ nói rằng người bị gϊếŧ là quân Cảnh của họ. Bây giờ đã có 5 tên lính quân Cảnh đến rồi, họ đuổi hết người của ta đi, chúng tôi không tiếp cận được.

- Lạ đấy. - Levi nói, giọng vẫn thờ ơ, nhưng nếu nghe kĩ vẫn có thể thấy sự khinh bỉ trong tông giọng của anh ta :

- Không phải bọn chúng còn đang bận phục vụ đám "quý tộc" và đi cướp đất hả? Vẫn còn thời gian rảnh để quan tâm vụ này cơ à?

Hanji cau mày, chị ta cầm lấy áo choàng của mình :

- Không được, tôi phải đến đó xem.

- Bình tĩnh đi Hanji - Levi nói, quen biết lâu năm, anh nhận ra cảm xúc của Hanji lúc này không được ổn định cho lắm.

Levi đặt bức tranh của Ailynn xuống dưới bàn :

- Ngẫm mà xem, quân Cảnh Trung Ương từ trước đến nay luôn hoạt động tách biệt với quân Cảnh thường, lại còn bận rộn với công việc "cao cả" của chúng, vậy mà lần này lại hạ cố tới tận ngục giam sao? Chỉ vì 2 tên quân Cảnh đã chết? Đừng hành động liều lĩnh khi chưa suy xét rõ ràng.
Hanji cau mày. Tất nhiên là cô hiểu lời Levi nói chứ, cũng hiểu rằng mình cần phải bình tĩnh suy xét tình hình. Nhưng dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, chúng sắp ép cô đến mức không thở nổi rồi. Hanji nghĩ mình sẽ phát điên lên mất.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, những hạt mưa cứ rơi liên miên tạo thành tiếng lộp độp lộp độp khi va phải mái nhà. Mọi âm thanh hình như đều trở nên nhỏ bé hơn trước cái âm thanh ầm ĩ của tiếng mưa ấy.

Hanji hít một hơi thật sâu, đầu óc cô cũng bình tĩnh lại đôi chút. Cô thả chiếc áo choàng lên bàn rồi ngồi xuống, đôi tay cô đan lại vào nhau đặt trước cằm :

- Anh nói đúng. Thái độ của quân Cảnh trong vụ này rất kì lạ. Lần trước đến cả khi chúng ta bắt giam một Titan Eren ở dưới ngục cũng không thấy họ tới. Annie và Eren chiến đấu trong quận Trost họ cũng không xuất hiện. Nhưng lần này chỉ là vì Eshild mà điều động tới 5 người đến đó... quả thật là rất kì lạ - Hanji cau mày :
- Chắc chắn phải có một điều gì đó trong vụ này mới khiến cho họ hành động.

- Vậy thì ta có thể chắc chắn một điều. - Armin đột ngột lên tiếng :

- Chí ít thì quân Cảnh Trung Ương có nhiều thông tin về Eshild hơn chúng ta. Vậy nên trong khi chúng ta còn chưa rõ ràng về Eshild thì họ đã truy đuổi cô ấy. Chắc chắn là Eshild có điều gì đó khiến cho họ không thể không hành động.

- Phải. - Hanji gật đầu :

- Vậy bây giờ chúng ta cần chuyển hướng điều tra về Eshild. Không cần đi tìm các thông tin về xuất thân của Eshild nữa, chúng ta sẽ điều tra trực tiếp từ quân Cảnh Trung Ương.

- Còn những bức vẽ này thì sao ạ? - Jean hỏi, cậu ta giơ tập tranh lên.

- Không cần điều tra về nó nữa, muốn biết tại sao bức tranh ấy tồn tại được thì chỉ có nước hỏi người vẽ ra chúng thôi. Tôi sẽ chuyển nó đến chỗ Erwin, biết đâu anh ta lại mò ra được điều gì đó.
Hanji thu gom đống tranh lại rồi thở dài một hơi, cô vẫy vẫy tay :

- Giải tán, đi nấu cơm trưa đi. Tôi đói lắm rồi.

Tất cả mọi người đều giải tán và đi nấu cơm trưa. Sasha chỉ tay vào cơn mưa bên ngoài qua khung cửa kính rồi nói gì đó với Mikasa, Mikasa lại đáp lời gì đó khiến Sasha nhảy dựng lên đập phải người Connie, rồi Connie lại bị đập vào người Eren. Jean hình như đang cười nhạo Eren khiến cậu ta nổi đoá lên, hai tên nhóc đó lại đấu khẩu như mọi lần, còn Armin thì trông có vẻ đang cố hoà giải.

Lũ nhóc nói gì thế nhỉ? Hanji phát hiện tiếng mưa to quá, cô chẳng thể nghe được bọn chúng nói gì cả.

Cả căn phòng giờ chỉ còn lại Hanji và Levi.

Hanji nhìn Levi, anh ta vẫn đang nhìn những bức tranh ở trên bàn. Khuôn mặt anh ta trông vẫn thật thờ ơ và lạnh lùng, nhưng chẳng hiểu sao Hanji lại thấy chút đau đớn ở trong đấy.
Đau đớn vì điều gì nhỉ? Hanji ngẫm nghĩ. Đau đớn vì tháng ngày hạnh phúc nhỏ nhoi kia không thể quay lại sao? Hay vì anh ta phát hiện hoá ra người mình yêu lại là một người khác hoàn toàn với những gì mà mình biết. Và có khả năng mình sẽ phải đối đầu với cô ấy.

- Levi - Hanji gọi

Levi ngẩng đầu lên.

- Tôi thấy mọi thứ rất kì lạ. Có quá nhiều thứ trùng hợp xảy ra cùng một lúc. Sự đáng nghi của Eshild, sự tồn tại bị phủ định của Ailynn, bức tranh mà ta lấy được từ chỗ mẹ của Ailynn, và giờ thì là Eshild vượt ngục và quân Cảnh lộ đuôi. Có quá nhiều thứ khó tin xảy ra cùng một lúc - Hanji cau mày :

- Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy việc Eshild vượt ngục cứ giống như một tiếng súng nổ bắt đầu vậy. Tôi cảm thấy như tất cả chúng ta đều đang đâm đầu chạy trong một mê cung sau tiếng súng nổ ấy.
Levi không đáp lời Hanji. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cơn mưa vẫn chẳng có dấu hiệu gì là ngớt cả, còn bầu trời thì hình như cứ ngày một tối đen đi, giống như anh lúc này vậy, chẳng khác gì đi bộ trong một cơn mưa bão, tóc, người và quần áo ướt dầm dề trông thật thảm hại.

Đùng đoàng. Lại có tiếng sét đánh.

Thời tiết hôm nay thật tệ hại.

Bình Luận (0)
Comment