Tháng 10, mùa mưa bắt đầu.
Nagini nhàn nhã ngồi trên sofa trong phòng luyện đàn của Imicus, ngoài cửa sổ, những hạt mưa tí tách vươn mình chạm đất, trong phòng, Imicus duyên dáng đàn khúc ‘Whisper of the Autumn Wind"(1).
(1)
Bừa đó, nhớ thử xem có đúng không nhé!www.youtube.com/watch?v=UzcbR9pvv_c
Trong quá trình Imicus và Lockhart liên hợp thử và Nagini đáp trả khách sáo, nhạy bén, sự hiểu biết song phương được nâng cao đáng kể. Đến khi Imicus và Nagini trả lời nhau đầy ẩn ý và phát hiện mục đích của đôi bên khá giống nhau, những chỗ khác biệt cũng không nảy sinh mâu thuẫn thì quan hệ tiến triển tới mức hòa bình chưa từng có.
“Naomi,” Imicus dừng đánh đàn, đột nhiên nói: “Hình như có cái gì đó trong thành Hogwarts, tôi nghe thấy vài tiếng vang kì quái trong vách tường, lúc cô về thì nhớ cẩn thận.”
Nagini sửng sốt, tiếng vang trong vách tường? Năm học thứ hai, chẳng phải là xà quái và hóa đá sao? Chỉ là dựa theo chỉ số thông minh của Basilish, cô không thể tưởng tượng được sao ông ấy lại đi công kích học sinh Hogwarts. Cho nên, cô mới lười không đi theo dõi Ginny. Chẳng lẽ, uy lực của kịch bản nguyên tác lại lớn như vậy? Hay là cô nên tò mò về phương pháp để Basilisk nghe lệnh?
“Tôi biết, cảm ơn!” Nagini cười cười, sau đó lại nói thêm: “Tôi nghĩ, tôi biết đó là gì, nếu có thể tôi hy vọng cô tránh xa nó, hơn nữa xin đừng chủ động làm nó bị thương.” Imicus dù sao cũng là thành viên cao cấp của Thánh đồ, am hiểu pháp thuật Hắc ám, hơn nữa lại mang huyết thống của Huyết tinh linh, huyết thống một khi tức giận sẽ trở nên cực kì khát máu, cô sợ nhất thời vô ý mà Basilisk sẽ gặp chuyện rắc rối với Imicus.
Imicus dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Nagini chăm chú, sau đó dùng bộ dáng ‘tôi hiểu rõ, tôu tuyệt đối sẽ không gây chuyện’, gật gật đầu, “Cô đã có lời nhờ vả thì tôi đương nhiên sẽ không gây ra chuyện làm cản trở kế hoạch của cô, đương nhiên Lockhart cũng thế!”
Nagini không đáp, đó không phải kế hoạch của cô, cô chỉ muốn gây rắc rối cho Dumbledore thuận tiện giáo huấn Tom vì dám làm Trường sinh linh giá lung tung mà thôi, dù sao hiện giờ chủ hồn Voldy quá suy yếu, Veronica đã dạy dỗ rồi, cô cũng không nỡ giáo huấn thêm…
Buổi tối, khi đi khỏi phòng Imicus, Nagini đang lo lắng xem có nên dành thời gian đến mật thất một chút không thì liền va phải Nick đang nói chuyện với Harry ở hành lang. Sau đó, tất nhiên là vô cùng uyển chuyển cự tuyệt lời mời đến tiệc tối của Nick.
Sau khi tạm biệt Harry, Nagini trở lại phòng ngủ, đặt báo thức vào lúc 11 giờ, dự tính ngủ một lát rồi mới đến mật thất thông qua cửa bí mật ở phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.
Đến khi Nagini rời khỏi phòng ngủ, đến phòng sinh hoạt chung mới phát hiện trong bóng tối, có một bóng ngồi đang ngồi xổm trước vách tường khắc ‘Quy định’ của nhà Slytherin, dường như đang nghiên cứu cái gì đó nên bên chân của cậu còn có một quyển bút kí đang mở.
“Ansel?” Nagini nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt nhìn được trong bóng đêm cũng giúp đỡ Nagini không ít.
Ansel nghe tiếng liền lập tức quay đầu, “Nagini? Cô còn chưa ngủ, định đi chơi đêm sao?”
“Ừ, ” Nagini gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Ansel làm gì vậy, những thứ kia thì xem ban ngày cũng được! Sao lại chọn lúc đêm khuya thế này vậy?”
“Đây là một loại văn tự cổ xưa!” Ansel cầm quyển bút kí, đứng lên, đưa cho Nagini xem, nhỏ giọng nói: “Người biết xà ngữ dùng nó viết thành văn tự, người thường chỉ xem nó là những đường hoa văn kì lạ, mẹ nói, huyết thống của cháu chưa đủ thuần khiết, phải tự học tập để hoàn toàn nắm giữ nó, nếu không sau này chỉ có thể nhận thấy một chút khác thường nhưng lại không thể sử dụng! Còn một lí do nữa, đó là loại văn tự này được áp dụng rất nhiều trong những ma pháp trận.”
Nagini nhìn bản bút kí của Ansel, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, chữ viết trên đó chính là loại chữ vô cùng sặc sỡ, mượt mà đến mức như không có nét ngắt!
“Đúng rồi, cô cũng biết chúng phải không!” Ansel đột nhiên nói, “Mẹ từng nói với cháu, cô là huyết mạch La Famille Royale thuần khiết!”
Nagini gật gật đầu, “Ừ, cô đều biết, hơn nữa, mấy chữ này,” chỉ chỉ mấy chữ của Ansel, “Còn cả này,” lại chỉ chỉ mấy chữ trên vách tường,”Cô đều hiểu, hơn nữa, thoạt nhìn thì hình như là chữ viết của một người! Nói cách khác, cô cũng không phân biệt được là ai viết chúng nữa.”
“Thật sao!” Ansel hưng phấn, “Vậy về sau nếu có gì không hiểu cháu sẽ trực tiếp hỏi cô nhé, loại chữ viết này thực sự rất khó nhớ, cháu học đã lâu mà chỉ nhớ mấy cái chữ này thôi!” Chỉ chỉ quyển sách, “Nhưng, mẹ nói là cháu đã học nhanh rồi, nếu là người thường, chỉ sợ ngay cả việc ghi nhớ cũng khó khăn!”
“Được rồi, Nagini, những lời này, cháu chỉ hiểu phần đầu, ‘Bởi vì ta là——‘!” Ansel vô cùng hiếu học chỉ những chữ nhỏ ẩn nấp trên vách tường.
Khóe miệng hơi run rẩy, tự dưng cô rất bội phục kĩ năng quan sát của Ansel, năm đó nếu cô không nằm ở góc tường có lẽ vĩnh viễn không thể phát hiện ra mấy chữ này, [Bởi vì ta là Slytherin!]. Vừa dứt lời, vách tường lập tức di chuyển, lộ ra thang lầu thông xuống phía dưới.
Ansel không kinh ngạc nhìn xuống phía dưới mà xoay đầu nhìn Nagini.
“Cửa vào mật thất nhà Slytherin, muốn cùng đi không?” Nagini mời. Dù sao, Ansel cũng là người biết xà ngữ lại có thể chất giống Salazar Slytherin, đã không có chướng ngại ngôn ngữ, mọi người liền có thể nói chuyện với nhau.
“Vâng!” Ansel dứt khoát gật đầu, lấy lại quyển sách từ chỗ Nagini, cấp tốc viết lời chú giải cho câu nói vừa rồi, rồi mới theo Nagini đi xuống câu thang. May mắn, bọn họ đều có đôi mắt nhìn được trong bóng tối.
Dù sao cũng đã từng đi qua một lần, tuy đã qua rất lâu rồi nhưng Nagini vẫn nhớ rất rõ ràng, duy nhất là cảm giác con đường mình từng đi thật lâu ngày trước mới hết giờ chỉ mất có vài phút khiến Nagini cảm thấy khá kì lạ, cứ như mình chưa tới đúng mục tiêu vậy.
[Salazar Slytherin.] Rất nhanh đã đến chỗ cánh cửa đầu tiên, Nagini nghĩ nghĩ, nhớ khẩu lệnh bên trong đều là tên, khẩu lệnh chỗ này chắc là Salazar Slytherin.
Odense, con rắn luyện kim màu bạc, biến ra, nhìn cô gái và cậu bé trước mặt, hơi sững sờ, không tự giác lẩm bẩm: [Em song sinh của bé Tom đến! Thật tốt!] Khóe miệng không kìm được run run một chút, Ansel có nghe không có biết thì lại nghi hoặc chớp chớp mắt, rất nhanh, Odense hồi phục tinh thần liền vừa kinh ngạc vừa hưng phấn kêu lên: [Không! Là hơi thở La Famille Royale quen thuộc! Công chúa nhỏ Nagini! Công chúa nhỏ có thể biến thành hình người! Merlin! Đây thật là chuyện đáng chúc mừng, công chúa nhỏ Nagini tôn quý, thật vui khi có thể gặp lại người!]
[Tôi cũng rất vui khi được gặp lại ông, Odense thân ái!] Nagini dịu dàng cười, ánh mắt màu rượu đỏ tràn ngập nụ cười khi nhìn thấy Odense kích động biến thân thể của mình thành một cái nơ con bướm.
Cuối cùng đợi đến lúc Odense thành công tháo gỡ cái nơ con bướm kia, mới chú ý đến cậu bé tóc màu bạc yên tĩnh đứng cạnh Nagini, tò mò hỏi: [Vị này là —–] Nói được một nửa, Odense lại kích động chuyển động, cả người không vững, liền rơi khỏi tay nắm của, Nagini và Ansel chưa kịp phản ứng thì Odense đã ‘bộp’ một cái, vọt đến chỗ ống quần Ansel, huyết mạch Viễn cổ vũ xà mới thuần túy làm sao! Merlin! Ôi, những chú chuột trắng nhỏ trong lồng của Merlin! Giống huyết mạch của Salazar Slytherin làm sao! [Hoàng tử nhỏ, có thể gặp được người, tôi rất hưng phấn, rất hạnh phúc, vị mẫu thân hoặc phụ thân mang huyết mạch Viễn cổ vũ xà của người, tôi cầu mong cho người đó được hạnh phúc mãi mãi!!!]
[A, vâng, cám ơn, còn có tên của tôi là Ansel!] Ansel ngồi xổm xuống để thuận tiện nói chuyện với Odense, Nagini cũng vậy.
Nagini tới chơi làm cho Odense thích náo nhiệt rất vui vẻ, hơn nữa còn có thêm cả một người mang huyết thống Viễn cổ vũ xà ở đây, làm cho Odense rất hưng phấn, cứ như đang ngâm mình trong nồi thuốc Hạnh phúc vậy.
[Phải rồi, hoàng tử nhỏ, họ của ngài là Slytherin sao?] Odense tiếp tục hưng phấn truy hỏi.
[Hả? Không, họ của tôi là Black,] Ansel trả lời, [Cha tôi là gia chủ gia tộc Black.]
[Black vĩnh viễn thuần khiết, cũng là một gia tộc có lịch sư lâu đời!] Odense gật gật đầu, lại có chút tiếc nuối, [Hoàng tử nhỏ đáng yêu, nếu ngài cũng họ Slytherin thì thật tốt biết bao…]
Ansel và Nagini bị ánh mắt chân thành kia của Odense kia làm cho kinh sợ một lát, sau đó lại tiếp tục hàn huyên vui vẻ, đợi đến khi Odense trở lại trên chỗ tay nắm cửa, Nagini và Ansel mới chào từ biệt, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đến chỗ rẽ thì chọn lối phía bên trái, sau đó chào hỏi con rắn trong bức họa, Nagini giới thiệu Ansel với nó, tùy tiện nói chuyện vào câu liền đi vào thông đạo mà cô ngất xỉu lần trước, may mà có nó hỗ trợ gọi Basilisk đến giúp!
Tiếp tục đi, sau đó lại rẽ trái, cuối cùng cũng sắp xuống cầu thang, Nagini và Ansel cũng đã thấp thoáng thấy thân hình khổng lồ màu xanh của Basilisk.
Nhưng, đứng ở đầu cầu thang, đại sảnh bên dưới nhẹ nhàng truyền đến vài tiếng ‘tê tê’, có nhắc đến tên Nagini, làm cho hai người đồng thời dừng lại, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó, ăn ý mười phần yên lặng đứng đó, cẩn thận nghe âm thanh được truyền đến từ phía dưới.
[Không sao đâu, Tom,] Basilisk đã hơn một ngàn tuổi, giọng nói cũng dịu dàng ấm áp ngoài ý muốn, [Công chúa nhỏ là huyết mạch La Famille Royale thuần khiết nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, đứa nhỏ ngoan, đừng lo lắng.] Basilisk nhẹ nhàng an ủi bóng người trong suốt đang dựa vào người mình, nhìn hình dáng, hình như là một thiếu niên 15, 16 tuổi.
Ở gần đuôi xà quái, có một cô bé tóc đỏ đang nằm im bất động.