Bách Lý Quyết Minh đến quậy một trận, đám người tiên môn hoàn toàn không còn tâm trạng nào mà ăn tiệc, bèn lục tục đến nói với Mục Tri Thâm: “Trong nhà còn có việc, đi trước nhé.” Bách Lý Quyết Minh vừa mới đi, sân nhà Mục gia đã gần như trống không, ai nấy thiếu điều phóng như bay, chỉ sợ Bách Lý Quyết Minh đổi ý quay lại chặn đường bọn họ. Bàn ghế tán loạn khắp sân, trên bàn tiệc toàn là cơm thừa canh cặn. Trong sân chỉ còn lại mỗi Dụ Phù Xuân không chịu đi, tên nhóc này vừa lôi kéo tay Dụ Thính Thu vừa khóc hu hu, van nài nàng về nhà với cậu.
Dụ Thính Thu vừa trợn mắt vừa gỡ bàn tay mập mạp của hắn ra, giơ chân đá văng hắn vào ngực người hầu: “Phiền nhất là đàn ông khóc lóc! Về nhà nhanh đi, ở ngoài bất ổn, lo nhà cửa cho tốt, không có việc gì thì đừng có lang thang bên ngoài.”
Dụ Phù Xuân khóc nức nở nói: “Huynh còn muốn gặp Tầm Vi muội muội mà…”
“Gặp cái rắm, người ta vốn dĩ có muốn gặp huynh đâu.” Dụ Thính Thu lại đá cậu, “Về Cô Tô đi!”
Dụ Phù Xuân vừa đi vừa lưu luyến từng bước chân. Đám tiên môn bách gia toàn lang sói vây quanh rình rập, duy chỉ mỗi Dụ Phù Xuân là con cừu béo đơn thuần. Dụ gia rơi vào tay chủ quân nhu nhược như thế, suy tàn chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng Cô Tô Dụ gia có như thế nào đi nữa thì cũng đã không còn liên quan đến Dụ Thính Thu. Xem trò vui xong rồi, Dụ Thính Thu đang định về núi bế quan, liếc mắt lại nhìn thấy từ xa xa Mục Tri Thâm đang đứng dưới hiên nhìn nàng.
Chàng trai cao gầy như thế, người khác muốn nhìn hắn chỉ có thể ngẩng đầu. Vốn là vóc người vô cùng xuất chúng, nhưng hắn lại không thích nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng đó, tựa như một hạt bụi thấp kém, không ai để ý đến. Không biết hắn đã đứng đó tự bao giờ, càng không biết hắn đã nhìn nàng bao lâu, có thấy nàng giơ chân đá Dụ Phù Xuân không. Dụ Thính Thu cảm thấy không sao cả, dù sao thì danh tiếng con chằn tinh của nàng sớm đã truyền khắp Giang Tả này rồi.
Nhưng Dụ Thính Thu bỗng dưng nhớ ra việc nàng phải yêu đương với hắn, nên cần phải rụt rè một chút.
“Nhị cô nương.” Hắn gọi nàng một tiếng.
“Mục sư huynh.” Nàng đáp lại.
Bọn họ đều thuộc Tông môn, tiên môn Giang Tả xưa nay gắn bó chung chí hướng, nàng cũng có thể coi như là sư muội của hắn.
Nàng đợi hắn cất lời, song hắn chỉ im lặng. Đình viện lâm vào sự im lặng xấu hổ, những chiếc lá bạch quả vàng tươi lặng lẽ rơi xuống. Thật ra thì hai người bọn họ vẫn chưa thân thiết với nhau mấy, tuy rằng đã có hôn ước từ sớm, tuy rằng từng kề vai chiến đấu ở Mười tám tầng ngục và Mục Gia Bảo. Nhưng nếu thật sự tính từ lúc hai người biết tên họ đối phương thì chẳng tới một tháng.
“Thương thế ở chân sao rồi?” Cuối cùng Mục Tri Thâm lên tiếng.
Sự im lặng bị phá vỡ, Dụ Thính Thu như được đại xá, nhanh chóng đáp lời: “Đã khỏi từ sớm, thương thế của ngươi thì sao?”
“Cũng ổn.”
Mục Tri Thâm lại không nói chuyện. Thôi xong, lại bắt đầu xấu hổ rồi! Dụ Thính Thu gào thét trong lòng, nàng rất muốn biết bình thường Tạ Tầm Vi nói chuyện với hắn như thế nào. Dụ Thính Thu giữ nụ cười khéo léo, cố gắng bắt chước độ cong môi khi cười của Tạ Tầm Vi, đồng thời trong lòng vò đầu bứt tai suy nghĩ chủ đề trò chuyện. Nhưng rõ ràng nàng cũng không phải là một người thú vị, hai người im lặng rất lâu.
“Nhị cô nương.” Cuối cùng Mục Tri Thâm cũng lên tiếng lần nữa.
“Ôi! Có chuyện gì thì cứ nói đi, không cần phải câu nệ với ta!” Dụ Thính Thu nhanh chóng trả lời.
Mục Tri Thâm nhẹ giọng nói: “Tạ Tầm Vi nói cô không về nhà, cô có nơi để dừng chân chưa?”
Đương nhiên là có, bây giờ nàng đang làm thuộc hạ dưới trướng Tạ Tầm Vi, ít gì thì Tạ Tầm Vi cũng phải lo cho nàng được cái giường ngủ chứ.
Nàng đang định trả lời, Mục Tri Thâm lại nói trước: “Nếu như chưa, có thể đến đây ở.” Hắn nghiêng người, “Có muốn xem thử không?”
Nàng hơi hoang mang, đây là muốn chuẩn bị phòng ở cho nàng sao? Nàng theo hắn băng qua sân nhỏ, hắn đi trước dẫn đường, nàng theo sát phía sau. Người đàn ông này cứ như có gắn mắt sau đầu vậy, luôn luôn duy trì khoảng cách hai bước với nàng, không xa không gần, cẩn trọng vừa phải. Sau khi qua một cửa hông, Mục Tri Thâm dẫn nàng vào một tiểu viện yên tĩnh, bên tường có trồng hai cây hoa quế, dưới hiên treo lồng đèn bát giác vẽ tranh mỹ nữ. Không hiểu sao, nàng lại cảm thấy khung cảnh này có hơi quen thuộc, cho đến khi Mục Tri Thâm dẫn nàng lên bậc thềm, đẩy cánh cửa hoa văn sơn đỏ ra.
Nàng giật mình nhận ra rằng gian tiểu viện này giống với khuê phòng của nàng ở Dụ gia y như đúc.
Hộp trang điểm sơn son thếp vàng đặt trên bàn, chiếu trúc vẽ những gợn sóng biển. Lia ánh mắt về phía giường, trên giường bạt bộ thậm chí còn đặt một ngăn kéo nhỏ bằng gỗ đàn hương để đựng đồ ăn vặt. Khi còn bé nàng rất thích nằm trên giường vừa ăn kẹo vừa xem tiểu thuyết. Mục Tri Thâm mở tủ ra, bên trong là quần áo của nàng được xếp rất gọn gàng. Tất cả đều là mới may, nhưng kiểu dáng vẫn giống như xưa, nàng lấy một chiếc váy lụa màu đỏ ra ướm thử, vòng eo không rộng chút nào.
“Ta đã phái người đến Cô Tô để phỏng vẽ lại tiểu viện của cô, rồi sắp xếp nơi này y như vậy,” Mục Tri Thâm giúp nàng cất váy vào tủ, “Có chỗ nào không giống không?”
“Không có,” Dụ Thính Thu quan sát khắp nơi, ngạc nhiên vô cùng, “Quần áo thì sao? Sao ngươi biết cỡ eo của ta.”
Mục Tri Thâm nói: “Nhìn ra được.”
Lúc hắn nói lời này, Dụ Thính Thu không phát hiện bên tai hắn có hơi ửng đỏ.
“Nếu thích thì có thể ở lại đây.” Mục Tri Thâm nói, “Bế quan cũng được, mỗi ngày ta sẽ sai người đưa đồ ăn đến cho cô.”
Điều kiện này thật sự không tệ, có chỗ ăn chỗ ở miễn phí, Dụ Thính Thu rất vừa lòng, quan trọng nhất là mỗi ngày nàng có thể gặp Mục Tri Thâm, tiện cho bọn họ lâu ngày sinh tình.
“Mấy ngày nay bế quan tiến triển thế nào rồi?” Mục Tri Thâm hỏi nàng.
Nói đến chuyện này là Dụ Thính Thu lại nhức đầu. Từ cái ngày rời khỏi Mục Gia Bảo, nàng đã đạt được kha khá, cứ tưởng rằng có thể lĩnh hội được cảnh giới kiếm pháp mới, nhưng tu hành lâu ngày mà tiến độ vẫn rất chậm chạp, không có triển vọng. Tạ Tầm Vi nói không sai, “Kiếm Vô Tình” quan trọng ở chỗ “Tình”, nàng chưa bao giờ tự mình hiểu rõ tình là gì, thì sao mà biết quên tình? Nếu không quên được thì làm sao có thể vô tình đây?
Nàng lục lọi tìm kiếm sử truyền của đạo môn, tổ tiên Dụ gia đạt thành kiếm Vô Tình có tất cả năm người, không ai mà không phải bỏ vợ bỏ con, phương chứng đại đạo
(làm chứng cho đại nghiệp to lớn). Cũng bởi vì biện pháp tu hành này quá mức cực đoan, gần trăm năm qua, Dụ thị không có lấy một người đạt được kiếm Vô Tình.
Nàng muốn luyện thành kiếm Vô Tình, nhất định phải đi trên con đường này.
Ôi… Phiền phức quá đi… Lúc trước vì Tạ Tầm Vi muốn cảnh giới kiếm pháp của nàng tăng vọt để đối kháng với địch thủ nên đã dùng Bát Châm Độ Ách cắt đứt tình căn của nàng. Tình căn đã đứt thì làm sao yêu Mục Tri Thâm đây?
Nàng đột nhiên thốt ra một câu: “Mục Tri Thâm, ta phải yêu ngươi.”
Mục Tri Thâm hơi sửng sốt một chút, sau đó hai tai càng thêm đỏ bừng.
“Ừ, ta biết.” Mục Tri Thâm nói, “Ta phải giữ đạo hiếu với người nhà, trước khi thành thân, chúng ta có thời gian ba năm.” Hắn dừng một chút, sau đó nói: “Nếu như cô nguyện ý chờ.”
“Sau khi thành thân, tốt nhất là nên sinh một đứa con.” Dụ Thính Thu vuốt cằm suy nghĩ.
Gương mặt trắng trẻo của Mục Tri Thâm như ửng rạng mây hồng, hắn rũ mắt, “Ừ, trai hay gái đều được cả.”
Dụ Thính Thu rất vui vẻ, có Mục Tri Thâm thì đại đạo của nàng cũng sắp thành rồi.
“Đa tạ Mục sư huynh,” nàng cầm kẹo bỏ vào miệng, “Vậy ta đây không khách khí nữa, hôm nay ở lại chỗ của ngươi bế quan, mỗi ngày cứ mang cơm hai bữa đến cho ta là được.”
Mục Tri Thâm lắc đầu nói: “Nhị cô nương, người nên nói cảm ơn là ta mới phải.”
Bàn tay cầm đĩa của Dụ Thính Thu khựng lại, hai má nàng phồng lên như một chú sóc.
“Ở Mục Gia Bảo cảm ơn cô đã giúp mẫu thân ta lấy lại được ý thức. Nếu không có cô, có lẽ mẫu thân ta dù đi đến cuối cuộc đời cũng không giải được bế tắc trong lòng.” Ánh mắt của hắn hướng về phía những nhành hoa nghiêng nghiêng bên ngoài cửa sổ, giọng điệu bình ổn, “Còn nữa, những đạo lý của cô rất đặc biệt, ta rất thích.”
“…” Dụ Thính Thu cảm thấy hắn đang khéo léo bảo nàng nói hươu nói vượn.
Thật ra nàng đã suy nghĩ rất nhiều, Mục Tri Thâm là một vị quân tử đoan chính, chưa bao giờ nói dối một cách trơn tru. Hắn nói thích nàng, là thật sự thích nàng. Có đôi khi hắn nghĩ nếu mẹ mình tiêu sái như Dụ Thính Thu thì có lẽ hết thảy mọi chuyện đã không trở nên như vậy. Dù cho nguồn cơn tội lỗi là do ông nội gây khó dễ, nhưng suy cho cùng tình cảm của cha đã từng cứu rỗi mẹ, nhưng cũng khiến mẹ đọa xuống vực sâu.
Nghĩ những chuyện này cũng không có ích gì, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sắc hồng phai trong gió, tiêu điều và cô quạnh. Bây giờ hắn lẻ loi một mình, có lẽ việc thực hiện hôn ước do ông nội và Dụ gia định ra cũng không phải là không thể. Hắn có thể cố gắng như Dụ Thính Thu, trước thời hạn ba năm sẽ đem lòng yêu người con gái bướng bỉnh quyết không lùi bước này.
Giữa hai người không còn chủ đề gì để nói, muốn yêu đương thì trước tiên phải trò chuyện đã. Dụ Thính Thu ngồi không yên, nàng chống cằm ngắm Mục Tri Thâm, chàng trai trước mắt yên ắng nội tâm, hệt như một thanh đao thu vào trong vỏ. Hắn mặc y phục đen, ngay cả vỏ đao cũng là màu đen, màu sáng nhàn nhạt duy nhất khắp cả người hắn là màu đỏ nhạt trên cánh môi hắn.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng…” Dụ Thính Thu cân nhắc một lúc lâu, sau đó đề nghị: “Chúng ta hôn môi thử xem?”
Yên tĩnh, khắp viện chỉ có tiếng gió lao xao.
Mục Tri Thâm im lặng một lát rồi nói: “Trước sân còn có việc nhà, nhị cô nương cứ tự nhiên, Tri Trâm cáo từ.”
— — —
“Ta thích ông nội ngươi!”
Bách Lý Quyết Minh đập đầu một cái vào trán Bùi Chân. Bùi Chân không ngờ rằng Bách Lý Quyết Minh lại đột nhiên tấn công, nên không hề tránh né, trên trán lập tức đỏ ửng một mảng. Bách Lý Quyết Minh thoát khỏi sự trói buộc của hắn, sau đó liên tục lùi ra sau giữ khoảng cách với hắn. Trái tim y giờ đây hệt như một con diều hâu đang vỗ cánh phành phạch đập loạn xạ trong lồng nguc.
Hóa ra y đoán không sai, Sư Ngô Niệm chính là Bùi Chân, Bùi Chân chính là Sư Ngô Niệm! Hệt như trời long đất lở ụp xuống đầu, y nghĩ thôi xong rồi xong rồi, hai ngày xấu hổ này đều bị thằng nhãi ranh kia thấy rõ mồn một, y vùi mình xuống đất đòi chết đòi sống, còn buộc cái dây cột tóc của Bùi Chân lâu như vậy nữa. Không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác, y nguyện chết thêm lần nữa!
Bùi Chân ở bên kia đang che miệng, một tay chống tường, trông như đang cố gắng chịu đau.
“Ngươi đừng có mà giả vờ, ta cho ngươi hay,” Bách Lý Quyết Minh nhìn thấu hắn, “Mỗi ngày đều gạt ta, dụ dỗ ta như một tên ngốc, phục kích ở bên cạnh ta lâu như vậy, ngươi đúng là có bản lĩnh phết đấy!” Bùi Chân tựa người vào vách tường, đang vùi mặt nên Bách Lý Quyết Minh chẳng thấy rõ biểu cảm của hắn, y thấy hắn vẫn luôn che miệng, cả giận nói: “Còn giả vờ nữa à! Ta đập vào trán ngươi, ngươi che miệng làm gì? Giả vờ đáng thương vô dụng, nếu là đàn ông thì đứng lên đấu với ta xem nào!”
Bùi Chân không đáp lại, Bách Lý Quyết Minh thấy hắn từ từ trượt xuống, máu tươi sền sệt từ kẽ ngón tay trào ra.
Biểu cảm tức giận của Bách Lý Quyết Minh khựng lại, trong tầm mắt chỉ còn lại mỗi màu máu đỏ tươi kia. Từng giọt máu như những hạt châu rơi xuống nền đá xanh, rồi tán thành vệt máu to cỡ đồng xu. Bách Lý Quyết Minh vội lao tới đỡ lấy thân thể yếu ớt của hắn, mở tay hắn ra xem, toàn là máu.
“Ngươi làm sao vậy?” Âm thanh của Bách Lý Quyết Minh mơ hồ bên tai, “Bùi Chân, Bùi Chân!”
Người trong lòng có sắc mặt trắng bệch, làm nền cho cánh môi nhiễm máu đỏ như đào mận. Bùi Chân tựa vào ngực y, hơi thở mong manh lặp lại một chữ. Bách Lý Quyết Minh áp tai nghe, hắn đang nói “Thuốc”.
“Thuốc gì cơ?”
Một tay Bách Lý Quyết Minh nửa ôm hắn, tay còn lại lục soát túi hắn. Túi tiền gì đó đều dốc cả ra, tìm thấy một chiếc bình sứ nhỏ, bên trong có một viên thuốc nhỏ màu vàng. Bách Lý Quyết Minh thấy viên thuốc này thì chợt nhớ đến lúc ở Mục Gia Bảo, Bùi Chân nói với y rằng hắn mắc bệnh nặng chẳng còn sống được bao lâu nữa, hắn muốn học theo Bách Lý Quyết Minh ăn Lão Tài Hương, trở thành quỷ quái, để có thể mãi mãi ở bên cạnh người mình yêu.
Khi ấy hắn vẫn là Sư Ngô Niệm, Sư Ngô Niệm đối với Bách Lý Quyết Minh chỉ là một đứa con trai tiện tay nhặt giữa đường, trên danh nghĩa là phụ tử, thật ra cũng không thân gì mấy, tuy Bách Lý Quyết Minh cảm thấy tiếc thương thay cho hắn nhưng lại không để trong lòng.
Làm sao Bách Lý Quyết Minh có thể nghĩ đến Sư Ngô Niệm lại là Bùi Chân chứ? Ý trung nhân trong lời hắn nói lẽ nào là Bách Lý Quyết Minh sao?
“Thuốc… xong rồi…” Bùi Chân khó khăn cất lời, “Nếu ta chịu đựng không nổi, cho ta uống.”
“Uống cái đầu ngươi.” Bách Lý Quyết Minh tức giận, “Ngươi cho rằng làm quỷ thì oai phong lắm à?”
Một thanh niên đương độ trai tráng hoạt bát, tự nhiên mắc bệnh gì để rồi thành ra bộ dạng như này chứ? Trái tim Bách Lý Quyết Minh như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức y thở không nổi. Y cất viên thuốc vào túi tiền, đỡ Bùi Chân dậy vỗ lưng cho hắn, để hắn ho ra máu ứ đọng bên trong, để khỏi bị nghẹn. Sau đó y bế hắn lên, trên đường cướp ngựa của người ta rồi chạy như bay về nhà.
Một đường chạy gấp rút, cuối cùng cũng quay về phủ đệ ở ngoại ô, vừa vào cửa đã chạy vào trong sân. Nhóm quỷ hầu sớm đã về nghỉ ngơi, thấy Bách Lý Quyết Minh ôm lang quân nhà mình thì không hiểu hai người này đang làm gì, đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu.
“Còn thất thần ở đó làm gì?” Bách Lý Quyết Minh nổi giận đùng đùng, tóm lấy Sơ Nhị hỏi: “Lại đây ta hỏi ngươi việc này, hắn bị bệnh gì vậy, bình thường uống thuốc gì?”
Sơ Nhị thấy Bùi Chân nằm trong lòng Bách Lý Quyết Minh nhắm hai mắt, sắc mặt trắng bệch như tuyết không khác gì người giấy thì lập tức hiểu ra Bùi Chân đang phát bệnh. Sơ Nhị không thể xác định mình có thể nói cho Bách Lý Quyết Minh nghe bao nhiêu phần sự thật, lắp bắp: “Khi còn nhỏ lang quân mắc bệnh cũ, mỗi lần tái phát cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chịu đựng. Mấy năm đầu thuốc giảm đau còn có hiệu quả, bây giờ thì không còn tác dụng nữa.”
Bùi Chân là người xem trọng vẻ ngoài nhất, lúc nào cũng phải chỉnh tề đẹp đẽ, bây giờ đang nằm trong lòng Bách Lý Quyết Minh thấp giọng r3n rỉ, đôi mày tinh xảo cau lại. Chịu đựng? Phải chịu đựng bao nhiêu? Hỏi đám quỷ hầu cũng vô dụng, Bách Lý Quyết Minh đưa Bùi Chân về phòng. Nhóm quỷ hầu cũng vây quanh đi theo y vào phòng, y đặt Bùi Chân lên giường, sửa lại chăn cho hắn. Y sai người múc nước đến, giúp Bùi Chân lau vết máu trên khóe miệng.
Bận rộn một hồi thì trời đã tối, bóng đêm tựa như một bức màn đen từ giữa lòng trời buông xuống, khắp nơi mịt mùng. Nhóm quỷ hầu đứng canh cửa chờ lệnh, trong phòng chỉ còn lại mỗi Bách Lý Quyết Minh. Thời điểm chưa về nhà Bùi Chân vẫn còn có thể nói câu hoàn chỉnh, bây giờ ngay cả một câu cũng không nói được, hắn đau đến mức tri giác lơ mơ, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Mời đại phu cũng vô dụng, chính Bùi Chân đã là đại phu giỏi nhất rồi. Hắn không có cách, người khác cũng sẽ không có cách.
Bách Lý Quyết Minh lau mồ hôi trên trán giúp hắn, chua xót nói: “Ta nói này, có phải ngươi sợ ta đánh ngươi cho nên mới diễn trò khiến ta sợ không? Ngươi xem ngươi đi, có khác gì nhỏ đồ đệ của ta đến kỳ không.”
*gốc là 天葵 Nói chung, đó là những gì chúng ta hiện đại gọi là“kinh nguyệt”, “kỳ nghỉ thường xuyên”, đây là một cách nói về hiện tượng thời kỳ s1nh lý của phụ nữ trong thời cổđại.Cho đến tận lúc nửa đêm, cả người Bùi Chân đổ đầy mồ hôi, hắn mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Bách Lý Quyết Minh bước ra khỏi cửa phòng, hỏi quỷ hầu canh cửa: “Rốt cuộc hắn bị bệnh gì, cũng phải có cái tên chứ?”
Nhóm quỷ hầu nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Sơ Nhất. Sơ Nhất im lặng một lúc lâu rồi nói: “Lúc còn trẻ lang quân bị kẻ gian ám hại, dùng kim châm đâm sâu trong kinh mạch. Bởi vì châm này nên lang quân thường xuyên phải chịu di chứng nó để lại.”
Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi: “Ai mà độc ác vậy, ông mày đập chết nó!”
“Những gian tặc năm đó từng hại lang quân đều đã bị lang quân trừng trị rồi, tiền bối không cần truy cứu nữa. Chỉ là…” Sơ Nhất nhíu mày, “Đây là lần đầu lang quân nôn ra máu trong rất nhiều năm qua, chỉ e kim châm đó đã đâm thủng kinh mạch rồi.”
Di chứng tăng lên có nghĩa là Bùi Chân cách đại nạn càng lúc càng gần, nhóm quỷ hầu buồn bã u sầu. Sơ Nhị trấn an: “Bây giờ hô hấp của lang quân ổn định, hẳn là không có gì đâu, chắc là không phải kinh mạch gì quan trọng.”
“Rốt cuộc chủ tử các ngươi có lai lịch gì?” Bách Lý Quyết Minh nhíu mày hỏi, “Châm bạc xuyên mạch, người nào hận hắn đến mức dùng thủ đoạn hiểm độc như thế với hắn vậy?”
Nhóm quỷ hầu nhìn nhau, im lặng không trả lời.
Sơ Nhất chắp tay nói: “Bách Lý tiền bối, chuyện của lang quân tốt nhất ngài vẫn nên tự hỏi ngài ấy đi ạ.”
Đám quỷ hầu này đứa nào đứa nấy miệng kín như bưng, cạy thế nào cũng không ra. Bách Lý Quyết Minh đành chịu, đoạn quay về phòng xem Bùi Chân thế nào. Hắn ngủ rất sâu, yên tĩnh nằm đó, có hơi tiều tụy, tựa như một đóa hoa quỳnh trắng héo hon. Hắn trong ấn tượng của y xưa nay là một kẻ mặt người dạ thú, nào có khoảnh khắc yếu ớt như vậy? Trong thân xác của một người, làm sao có thể lưu lại một cây châm cơ chứ? Cây châm đó sẽ theo dòng máu chảy xuôi, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện lớn.
Bách Lý Quyết Minh hỏi Ác Đồng trong tâm vực: “Ngươi có cách gì không?”
“Không có, ta không biết y thuật.”
“Y phương Mã Tang vô số, có phương thuốc gì hữu dụng không?”
“Sách trong trại Âm Mộc ta đều đọc cả rồi,” Ác Đồng nói, “Theo ta được biết thì không có.”
Hai người lâm vào im lặng, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, mây đen nặng trĩu giăng kín cõi lòng. Bùi Chân còn trẻ như vậy, mới hai mươi tuổi đầu, là thời điểm đẹp nhất cuộc đời, là độ tuổi thanh xuân phơi phới giống như Tầm Vi vậy.
Ác Đồng nhướn mí lên, đột nhiên hỏi: “Bách Lý Quyết Minh, ngươi thích người này sao?”
“Ngươi đang nói tầm bậy gì đó!” Bách Lý Quyết Minh đỏ mặt, “Sao ta lại thích hắn chứ!”
“Tốt nhất là không phải.” Ác Đồng ôm tay, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói, “Trâu già gặm cỏ non, lại còn chơi đoạn tụ nữa. Ta ngươi có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì biết đấy.”
Mụ nội nó, sớm muộn gì mình cũng phải siêu độ thằng nhãi này. Bách Lý Quyết Minh oán hận nghĩ.
Y đánh mắt sang, chăm chú nhìn người tái nhợt nằm trên giường. Thích tên lừa gạt này sao? Cho dù Bách Lý Quyết Minh y có biến thành heo cũng sẽ không thừa nhận chuyện này đâu.
Nhưng nhìn chằm chằm một lúc lâu, y vẫn không kìm được mà vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt lông mi dài cong cong của Bùi Chân.
Y thuật của hắn học được như thế nào? Châm kỹ luyện ra làm sao? Chẳng lẽ là vì cây kim châm giấu trong cơ thể của hắn sao? Thân phận Bùi Chân này là giả, cái tên Sư Ngô Niệm quá nửa cũng không phải là thật, lời nói trong miệng của tên nhóc này mười câu thì hết chín câu giả dối. Hắn từ đâu đến đây, cha mẹ là ai? Có còn người thân nào trên đời này không? Vì sao lại gặp phải chuyện thê thảm như vậy?
Trong lòng Bách Lý Quyết Minh đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhiều đến mức khiến ngực y khó chịu.
“Nhãi ranh,” Bách Lý Quyết Minh lẩm bẩm, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
— — —