Sửa lỗi: Bab.Mặt trời chói chang treo giữa bầu trời, thỉnh thoảng có những áng mây mỏng che khuất ánh nắng, tựa như chiếc đèn lồng nho nhỏ được bọc bởi nhiều lớp lụa mỏng. Bách Lý Quyết Minh dụi mắt tỉnh dậy, vừa ngước lên đã trông thấy một đôi mắt đen láy sâu thẳm. Không biết Bùi Chân tỉnh lại khi nào, hắn ôm chiếc chăn mỏng, chỉ để lộ khuôn mặt trắng bệch. Sau khi bị cơn đau dày vò cả đêm, vất vả lắm mới hồi phục được, bây giờ sắc mặt hắn trắng đến gần như trong suốt, hắn như tan biến dưới ánh ban mai lờ mờ chiếu vào đầu giường.
Bách Lý Quyết Minh thấy hắn đã tỉnh, trông khá yếu ớt, vừa đau lòng vừa cảm thấy rối bời. Vốn định canh chừng đến sáng sớm thì lặng lẽ rời đi, không ngờ ngủ quên mất tiêu. Bây giờ chẳng phải đã để Bùi Chân biết y thức trông chừng hắn cả một đêm sao, mặt mũi của ông lớn Bách Lý đây biết để đâu? Y đặt nắm tay trước miệng, hắng giọng ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị giải thích kiểu giấu đầu lòi đuôi. Nói gì mới được đây? Không lẽ nói y mới vừa đến đây thôi, bất cẩn ngủ quên tí, tuyệt đối không có chuyện thức canh chừng cả đêm đâu!
Đang định cất lời, Bùi Chân nằm trong chăn xoay người về phía bức tường, nặng nề “Hừ” một tiếng.
Bách Lý Quyết Minh đực mặt ra, “Ngươi lầm bầm gì đó?”
“Tiền bối lo cho ta làm gì? Lúc trước không phải bảo hận ta thấu xương sao? Còn định nhốt ta vào địa lao, cho ta biết thế nào là muốn sống không được muốn chết không xong.” Bùi Chân đưa gáy nói chuyện với y, “Hiện giờ ta bệnh tật quấn thân, cũng coi như là thỏa mãn tâm nguyện của ngài rồi. Chi bằng nhân lúc còn sớm tiền bối đi tìm Mục tiểu cô nương kia đi, hai người có đôi có cặp, Bùi Chân trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ hai người đầu bạc răng long.”
Nói cái mẹ gì đó! Bách Lý Quyết Minh tức muốn ói máu, phẫn nộ nói: “Ngươi nói không sai, thấy ngươi bây giờ bệnh tật ốm yếu, ông đây mà trừng trị ngươi thì người khác sẽ bảo ta ỷ mạnh hiếp yếu. Chờ ngươi khỏe rồi, ta chắc chắn sẽ trói ngươi nhốt vào địa lao, cho ngươi nếm mùi bị tra tấn là như thế nào. Chờ ông đây thành thân, đại xá thiên hạ mới thả ngươi ra, để ngươi hưởng lây chút không khí vui mừng của ông đây.”
Lần này Bùi Chân thực sự bị Bách Lý Quyết Minh chọc cho tức chết, tìm thân xác cho y, trộm tim hoa sen cho y, muốn vàng cho vàng, muốn ngõ hẻm cho ngõ hẻm, suốt ngày hắn cứ như con quay quay vòng quanh y vậy. Bách Lý Quyết Minh chế giễu, cố ý dùng lời lẽ độc địa chọc tức hắn, chắc sợ hắn chết chậm quá chứ gì! Bùi Chân che miệng ho sù sụ, càng ho càng dữ, cả người cũng run lên.
Bách Lý Quyết Minh bị hắn hù cho sợ, vội đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Bùi Chân, không sao chứ, ngươi đừng làm ta sợ mà!”
Vất vả lắm mới ngừng ho, y lật tay hắn ra xem, may quá may quá, lòng bàn tay không có máu, Bách Lý Quyết Minh thở hắt ra một hơi.
“Đi ra ngoài.” Bùi Chân khàn giọng nói, “Ta không muốn nhìn thấy người.”
Bách Lý Quyết Minh giận đau trán, xưa nay y sống trong nhung lụa, trước giờ chỉ có y mắng người khác, nào có bị người ta làm bẽ mặt thế này bao giờ? Cho dù Tầm Vi có giận dỗi đi nữa cũng không dám nói chuyện với y như vậy. Chết được năm mươi tám năm rồi, lần đầu tiên Bách Lý Quyết Minh bị như vậy đấy. Thôi thôi, nể tình nhóc con này đang bị bệnh, không giận nó làm chi. Bách Lý Quyết Minh hít thở ba hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Đừng quậy nữa. Ông canh chừng ngươi cả đêm mệt gần chết, ngươi dùng thái độ này nói chuyện với ông đó hả? Không cảm ơn thì thôi, đừng có nhăn mặt với ta.”
“Người canh chừng ta cả đêm ư?” Cuối cùng Bùi Chân cũng chịu nhìn y.
Bách Lý Quyết Minh mất tự nhiên dời mắt, “Ừ” một tiếng rất khẽ, khẽ đến mức gần như không nghe thấy.
“Nếu hận ta, hà tất phải trông ta cả đêm?” Bùi Chân lại chẳng thấy cảm kích, “Quan hệ giữa ta và tiền bối có là gì đâu chứ, cùng lắm chỉ là hai kẻ xa lạ ngủ với nhau vài đêm, sống chết của ta thì có liên quan gì đến tiền bối?”
Cái thằng nhãi ranh này, Bách Lý Quyết Minh bị hắn chọc tức đến độ suýt nữa thì thẳng cánh siêu thoát luôn. Mấy lời nói kháy của hắn hệt như một con dao nhỏ, chỉ mỗi câu “Kẻ xa lạ” thôi đã đâm thẳng vào trái tim của Bách Lý Quyết Minh rồi. Bách Lý Quyết Minh lại hít vào thở ra ba hơi, rồi nghiến răng nói: “Cũng không hận ngươi đến thế.”
Đã nói tới mức này rồi, dựa theo tính tình bướng bỉnh của sư tôn thì đã xù lông từ đời nào rồi. Thế mà chẳng những không xù, lại còn mềm mỏng hơn một chút. Bùi Chân thoáng kinh ngạc, đảo mắt nhìn y, “Ồ? Không hận ta đến thế, vậy là hận đến mức nào?”
Bách Lý Quyết Minh ngoảnh mặt đi rồi nói: “Hận đến mức muốn giam ngươi vào địa lao.”
Lời nói của y thì nhẹ hẫng, song vẫn cứng cổ không chịu nhìn Bùi Chân nằm trên giường. Cái tên này cứ một mực mím môi nhìn nắng sớm, trông rất tức giận nhưng lại cố cam chịu.
Cũng đáng yêu phết.
Lửa giận trong lòng tan đi, Bùi Chân chậm rãi nở nụ cười, ý cười nhàn nhạt dần nở rộ trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.
“Muốn tra tấn ta thế nào? Cần gì phải chờ đến sau này, bây giờ làm luôn đi. Bùi Chân đảm bảo sẽ nằm yên mặc cho tiền bối làm, tuyệt đối không phản kháng.”
Ánh nắng bao trùm gương mặt của Bùi Chân, như phủ lên đó một lớp phấn vàng. Hắn rõ là một tên yêu tinh, mỗi một ánh mắt đều như cái móc câu dài, câu lấy trái tim đang hẫng nhịp của Bách Lý Quyết Minh. Lại dụ dỗ y kìa! Bách Lý Quyết Minh rất tức giận, nói: “Ngươi cho rằng ta không dám sao? Chỉ sợ thân thể ngươi yếu đuối, chịu không nổi thôi.” Bách Lý Quyết Minh đột nhiên đứng lên, “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi đây!”
Lúc xoay người định đi, tay áo y bị Bùi Chân kéo lại. Y xoay mặt lại, tên nhóc kia bày ra vẻ đáng thương nhìn y.
“Ta muốn tắm gội.”
Bách Lý Quyết Minh nhớ đến việc cha con cùng tắm lần trước, rạng mây hồng từ hai bên vành tai lập tức lan sang đôi gò má.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi tắm gội thì liên quan gì đến ta.”
Bùi Chân nâng tay y áp lên má mình, “Ta không còn sức nữa, tiền bối bế ta đi.”
“Ngươi coi mình là thiếu gia thật đấy à? Dựa vào cái gì mà muốn ta hầu hạ ngươi, cút đi.” Bách Lý Quyết Minh rút tay ra.
“Thế gọi Sơ Nhất đến bế ta vậy,” Bùi Chân lười biếng dựa vào gối, “Chỉ là không biết tiền bối có chịu để người khác chạm vào ta không nữa.”
“Ngươi!” Cục tức của Bách Lý Quyết Minh kẹt trong cổ họng, nuốt xuống không được mà xả cũng không xong.
Lần này y thật sự bị hắn bắt chẹt, Bách Lý Quyết Minh tức đùng đùng đi gọi quỷ hầu bảo bọn họ đổ nước vào thùng. Nước ấm đổ đầy thùng tắm sơn đỏ, Bùi Chân xoay người c0i quần áo, tơ lụa nhẵn mịn trượt xuống dọc theo bắp chân, ánh nắng tựa như những hạt vàng tán mỏng lăn dài trên làn da trắng ngần của hắn. Cảnh sắc này đúng là nóng bỏng, bỏng đến mức hun nóng đôi mắt của Bách Lý Quyết Minh. Y cố gắng dằn nỗi xao động trong lòng xuống, đoạn bế Bùi Chân lên, cơ thể thằng nhóc này cao gầy, song thắt lưng lại rất mềm mại, ôm khá là thoải mái. Bách Lý Quyết Minh không dám dùng tay chạm vào hắn, tay siết thành nắm đấm, để phần lưng và gối hắn tựa vào khuỷu tay mình.
Y nhẹ nhàng đặt hắn vào thùng tắm, sau đó ấp úng nói: “Ngươi tắm đi, xong thì gọi ta.”
“Tiền bối chà lưng cho ta đi.” Bùi Chân đưa khăn cho y.
Đúng là coi y như người hầu thật! Bách Lý Quyết Minh cả giận: “Tự chà đi!”
“Sơ Nhất.” Bùi Chân quay đầu gọi.
“Câm miệng!” Bách Lý Quyết Minh nhận lấy khăn.
Y chà lưng cho hắn, Bùi Chân rất trắng, giọt nước tí tách lăn dài như những viên trân châu, tựa hồ đang tưới lên bề mặt sứ nhẵn mịn. Lăn qua xương hồ điệp, trượt trên hõm eo rồi rơi xuống và hòa vào sóng nước lăn tăn. Cảnh sắc khó tả nơi phần ngực và thắt lưng như ẩn như hiện trong gợn nước. Bùi Chân ghé vào thành bồn tắm, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, lười biếng hệt một con mèo.
“Trước kia ai chà lưng cho ngươi?” Bách Lý Quyết Minh thình lình hỏi một câu.
“Ngươi đoán xem.” Bùi Chân cong khóe môi.
“Hừ,” Bách Lý Quyết Minh hừ một tiếng, “Liên quan gì đến ta.”
Khóe mắt y bất giác liếc sang quỷ hầu đang đứng bên ngoài, cứ cảm thấy cái tên Sơ Nhất kia ngứa mắt thế nào ấy, hôm nào trùm bao bố đánh hắn mới được.
“Bùi Chân,” Bách Lý Quyết Minh vừa chà lưng cho hắn vừa nói, “Ta giúp ngươi giữ Lão Tài Hương, chờ ta tìm cách khác chữa trị cho ngươi. Làm quỷ không tốt như ngươi nghĩ đâu, quỷ là những con quái vật không chết được, là oan hồn không thể an giấc nghìn thu, ông trời ban cho người ta thọ mệnh, cho đời người có điểm cuối đều có lý do cả. Hơn nữa, ngươi không có tim sen sáu cánh, ngọc băng thiền lại không dễ tìm, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành một con quái vật tóc xanh dài thòng xấu xí sao? Ngươi đừng nản chí, ông đây là thiên hạ vô địch, đâu có gì làm khó được ta?”
Bùi Chân nhìn y, không nói câu nào.
“Nghe lời đi.” Bách Lý Quyết Minh nói.
Cũng không biết thằng nhóc này có nghe lọt tai không, chỉ thấy hắn chống hai má nói: “Tiền bối đúng là một bé ngốc mà.”
Sư tôn ngốc dùng nắm đấm đánh tiên môn, chân đá Giang Tả, không một ai có thể đánh thắng y.
Nhưng sư tôn thiên hạ vô địch này lại không thể cứu một người sắp chết.
Bách Lý Quyết Minh nhíu mày, “Đừng có gọi ta như vậy, mắc ói quá.”
“Được rồi,” Bùi Chân áp má lên cánh tay trần, “Cụ ngốc.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Nước ấm ngâm da thịt, cơ thể trắng nõn của Bùi Chân dần đỏ ửng, thoạt nhìn trông như hoa đào đang nở rộ. Không ai nói chuyện tiếp, Bùi Chân nhắm mắt hưởng thụ, còn Bách Lý Quyết Minh thì cố hết sức dằn sóng nhiệt đang sôi sục trong kinh mạch mình xuống. Cảm giác lửa dục cháy hừng hực trong người thực sự quá dày vò, chẳng khác gì khổ tu cả.
Bách Lý Quyết Minh đỏ mặt giúp hắn chà lưng xong, đoạn ném khăn xuống nước, nói: “Xong.”
“Lau ở trên xong rồi sao?” Bùi Chân mở mắt ra.
“Xong rồi.”
Y định đi, nhưng Bùi Chân giữ y lại, cánh tay lần mò lên trên rồi túm lấy cổ áo Bách Lý Quyết Minh, buộc y phải khom lưng cúi người áp sát vào cơ thể tr4n trụi của mình. Hơi nước bao phủ lấy gương mặt Bách Lý Quyết Minh, bả vai trơn nhẵn như ngọc của Bùi Chân gần trong gang tấc, Bách Lý Quyết Minh bất giác nín thở.
Chàng trai túm cổ áo y, kề vào tai y thỏ thẻ: “Bên dưới cũng muốn nữa.”
— — —