Mọi tiếng động đều tắt ngúm, nắng sớm chiếu qua song cửa sổ và với rèm che, sắc vàng kim chảy tràn khắp căn phòng. Hơi nóng bốc lên làm cho thân thể Bách Lý Quyết Minh hừng hực, công pháp như thể không nghe lời, máu đông bị tâm hỏa của y nung nóng bắt đầu tuôn chảy. Bùi Chân là một tên yêu tinh, Bách Lý Quyết Minh vẫn luôn biết rằng, chàng trai này còn nguy hiểm hơn cả đám quỷ quái. Thế nhưng vẫn chẳng kìm được mà đắm chìm trong mùi hương trên mái tóc, mà ở lại trong đôi mắt lúng liếng của hắn, tựa như thưởng thức rượu ngon ngọt lành, nguyện chết trong cơn say chốn mị hoặc.
Bùi Chân có thật lòng không? Hắn ta muốn gì ở Bách Lý Quyết Minh? Bách Lý Quyết Minh không rõ lắm. Nhìn như không có ý tốt, nhưng lại vào sinh ra tử cùng với Bách Lý Quyết Minh. Trên người kẻ này có quá nhiều câu đố, họ tên là giả, thân phận cũng là giả, rốt cuộc thì lời hắn nói có bao câu là thật, Bách Lý Quyết Minh không biết. Bùi Chân thật giống như người bước ra từ trăng dưới nước, hoa trong gương, sống trong hình ảnh phản chiếu hư vô mịt mờ, chẳng biết lúc nào sẽ biến mất.
Bách Lý Quyết Minh gỡ tay Bùi Chân ra từng chút một, lùi về sau, lùi đến tận chỗ tấm bình phong bằng lụa mới dừng bước. Đứng cách một khoảng, không còn ngửi thấy mùi hương của Bùi Chân, có như vậy thì mới giữ được sự tỉnh táo. Bách Lý Quyết Minh hít sâu mấy hơi rồi hỏi: “Nhãi ranh, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi tiếp cận ta là có mục đích gì?”
Bùi Chân chăm chú nhìn y, sư tôn lúc này trông hơi khác thường, môi mím lại, không nhìn thấy cái răng nanh kiêu ngạo nho nhỏ kia, đầu lông mày tối sầm như ẩn chứa lửa giận.
Bùi Chân đứng dậy từ trong thùng tắm, bước ra khỏi làn nước, lau người xong thì khoác thêm chiếc xiêm áo lụa.
Hắn đáp: “Điều Bùi Chân hằng mong chỉ là mãi được ở bên tiền bối mà thôi.”
“Ngươi nghĩ ta tin chắc?” Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, “Ngươi tự đếm xem, ngươi đã lừa ta bao lần rồi. Thậm chí ngươi là người nơi nào, tên thật là gì, hay cha mẹ họ hàng ở đâu ta còn chẳng biết nữa là.”
Bùi Chân ngoái đầu lại nhìn y, khẽ cười, “Những điều ấy quan trọng thế ư?”
Bách Lý Quyết Minh “hừ” một tiếng.
“Tiền bối,” Bùi Chân hỏi một cách ngây thơ vô tội, “Do ta đã quá trớn khiến người không vui à?”
“Đúng là ta không vui thật, nhưng không phải vì ngươi quá trớn.” Bách Lý Quyết Minh quay mặt đi chỗ khác, “Mà do ngươi không chân thành.”
“Không chân thành ư?” Bùi Chân hơi sững người, thấp giọng lặp lại.
“Đúng, rất không chân thành.”
Bùi Chân không đáp lại, đôi mắt của hắn như thể phủ lên một tầng sương u ám, sóng mắt vốn lóng lánh từng chút phai nhạt.
“Nhãi ranh, ngươi nghe cho kỹ này,” Bách Lý Quyết Minh nghiến răng, “Đừng coi ông đây là kẻ ngu mà bỡn cợt. Ta không phải là thằng nhóc mười tám tuổi, được người đẹp nhung nhớ yêu thương thì mụ mị cả đầu óc, thích gì cũng cho việc gì cũng vâng đâu. Ngươi đã giấu ta bao chuyện, tự ngươi biết rõ. Ngươi nói đúng, cả hai chúng ta ngủ với nhau được mấy lần, nào có chuyện gì xảy ra, còn chưa đến mức thành thân hay bái thiên địa mà. Vậy nên cái chuyện trước đây ngươi là ai và đã làm gì, ngươi không nói thì ta sẽ không truy hỏi. Cha ngươi là ai, mẹ ngươi là ai, ta cũng không thăm dò nữa. Ngươi có thật lòng muốn ở bên ta hay không, có quyến rũ người khác như quyến rũ ta hay không, ông đây cũng đếch muốn biết.”
Đầu ngón tay Bùi Chân trở nên lạnh lẽo, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không hề có độ ấm. Thì ra ở trong mắt của sư tôn, hắn lại kinh khủng như vậy.
“Thế nhưng –“
Bách Lý Quyết Minh thoáng cái xuất hiện trước mặt hắn, hắn vô thức lui về phía sau. Bách Lý Quyết Minh đưa tay đè lại sau lưng hắn, ngăn cản bước chân hắn. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, khoảng cách quá gần, da thị hắn dần được sưởi ấm bởi hơi thở nóng bỏng từ Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh gằn từng câu từng chữ: “Đã đốt lửa, thì đừng có mà quên châm thêm củi, nếu không là ông đây cho một mồi lửa nướng ngươi đấy.”
Y nói cả một tràng, cuối cùng Bùi Chân cũng hiểu rõ ý của người này. Thân phận của hắn bí ẩn, sư tôn cũng không tin tưởng hắn. Nhưng mặc dù là vậy, sư tôn vẫn muốn giữ hắn ở bên người sao? Rõ ràng là những lời dịu dàng lại quyến luyến, nhưng thốt ra từ cái miệng thích làm mình làm mẩy của sư tôn thế mà lại thay đổi ý vị.
Bùi Chân nhướng mày, ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn.
“Tiền bối muốn rước ta về nhà sao?”
Hắn cười rộ lên, như thể cỏ cây hồi xuân, hoa nở khắp vườn. Bách Lý Quyết Minh lại bắt đầu thấy xốn xang trong lòng, ngọn lửa bừng cháy, như sắp xuyên thủng trái tim.
“Nghĩ nhiều rồi.” Bách Lý Quyết Minh xoắn xuýt trong bụng, “Chẳng phải chúng ta chỉ là hai người xa lạ ngủ với nhau thôi sao? Cũng chẳng quen thân, còn muốn ta khiêng ngươi vào cửa núi Bão Trần chắc? Hừ, mơ đẹp quá. Ngươi ở cạnh ta làm người hầu bưng trà rót nước thôi.”
Thế mà vẫn để bụng mấy lời nói lẫy của hắn cơ đấy. Bùi Chân bật cười.
“Vậy à…” Bùi Chân làm bộ thất vọng, “Thế nhỡ chẳng may người tình cũ của ta tìm đến thì sao?”
“Ngươi có người tình thật à?” Bách Lý Quyết Minh trợn mắt.
“Chẳng phải tiền bối vừa nói sẽ không quan tâm trước kia ta đã làm gì ư?” Bùi Chân không chớp mắt nhìn thẳng y.
Năm nay Bùi Chân chừng hai mươi, các đệ tử Giang Tả khác tầm mười hai tuổi là đã rước người vào phòng, ở cái tuổi của hắn thì cũng con cái cả rồi, làm gì có chuyện hắn lại chưa có người tình. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng Bách Lý Quyết Minh vẫn tức muốn ói máu, “Bọn chúng dám tìm đến, ông nhá một mồi cho chúng nó chết cháy luôn.”
“Bên Tầm Vi cô nương tiền bối định nói thế nào?” Bùi Chân lại hỏi.
Đây quả là nan đề, Bách Lý Quyết Minh nhức cả đầu. Đang yên đang lành sư tôn lại thành đoạn tụ, Tầm Vi mà biết thì sẽ phản ứng như thế nào đây. Nhất định phải nói, sau này Bùi Chân chính là người của Bách Lý Quyết Minh, dù thế nào cũng phải có danh phận. Nếu không phải vì không yên tâm thằng nhãi này, Bách Lý Quyết Minh thậm chí sẽ chiêu cáo khắp tiên môn tứ phương, nghênh đón hắn bước vào núi Bão Trần. Hắn ta là một người bí ẩn, không rõ gốc gác, Bách Lý Quyết Minh ít nhiều cũng phải đề phòng hắn ta một chút, gây sức ép không thể để hắn tự mãn.
Không sai, hai người bọn họ chẳng qua là vì nhu cầu mỗi bên. Hắn muốn công pháp của Bách Lý Quyết Minh, mà Bách Lý Quyết Minh thì thiếu người hầu hạ, chứ chẳng phải vì một lòng với hắn đâu!
Bách Lý Quyết Minh xoay người, cau mày nói: “Chuyện này ta tự có suy tính, ngươi yên tâm hầu hạ ta cho tốt, mấy việc khác không cần phải xen vào.”
Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân, cách một khung cửa gỗ Sơ Nhất thông truyền: “Lang Quân, Ứng Bất Thức thôn Li Thủy cầu kiến.”
“Ứng Bất Thức là ai?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Bùi Chân nhíu mi, hắn còn nhớ người kia, là lão quỷ dưới trướng cha mà hắn đã gặp cách đây không lâu, quản lý thôn Li Thủy cho Tạ Sầm Quan. Trước khi lũ quỷ quái Li Thủy lẻn vào núi Thiên Đô, cái người được gọi là Ứng Bất Thức này còn đối đầu trực diện với quỷ hầu.
“Nói là có việc gấp, liên quan đến Tạ Sầm Quan, lang quân có muốn gặp không?” Sơ Nhất hỏi.
“Thằng ngu Tạ Sầm Quan kia xảy ra chuyện gì rồi?” Bách Lý Quyết Minh cũng cau mày, ấn vai Bùi Chân nói, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta qua gặp gã.”
“Tiền bối” Bùi Chân kéo y, “Đi cùng đi. Đợi Bùi Chân rửa mặt thay y phục đã.”
Chờ Bùi Chân thay quần áo xong, hai người cùng đi đến tiền sảnh. Từ xa đã trông thấy một người đàn ông trung niên đang ôm tay áo, rũ vai đứng lẻ loi trên nền gạch hoa kim ngân. Thi thoảng còn đi đi lại lại lại, nom dáng vẻ lo lắng vô cùng. Bách Lý Quyết Minh bước vào sảnh đường, người đàn ông kia đưa mắt liền nhìn thấy Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại sững sờ, không biết ai là ai trong hai người họ, bèn vỗ đầu hỏi: “Xin hỏi hai vị, người nào là Sư Ngô Niệm lang quân?”
Bùi Chân mời Bách Lý Quyết Minh ngồi vào ghế chủ tọa, còn mình ngồi xuống một bên khác, nói với Ứng Bất Thức: “Tại hạ chính là Sư Ngô Niệm, lúc trước đeo mặt nạ nên khó trách Ứng tiên sinh không nhận ra tại hạ.” Hắn nâng tay về phía Bách Lý Quyết Minh, “Vị này chính là Bách Lý Quyết Minh, Bách Lý tiền bối, tiền bối cùng với Tầm Vi cô nương đang nghỉ chân ở phủ của tại hạ. Ứng tiên sinh có khó khăn gì thì có thể hồi bẩm với Bách Lý tiền bối, chỉ là…” Hắn mỉm cười, “Cần cẩn thận lời lẽ một chút, nếu không ta đây cũng bất lực.”
Nói tới nói lui vài ba câu, Ứng Bất Thức đã hiểu ý, xem ra Bách Lý Quyết Minh vẫn chưa biết Tạ Tầm Vi chính là Sư Ngô Niệm. Xoay mặt nhìn Bách Lý Quyết Minh ngồi ở trên đầu, đó là một người đàn ông cao gầy, mắt đen tóc đen, y phục một màu đen tuyền, bễ nghễ sắc bén ngồi ở đó, khuỷu tay đặt trên tay ghế rồi chống cằm, đôi lông mày lạnh lẽo ẩn chứa sát khí, nom không dễ động vào. Thì ra đây chính là Bách Lý Quyết Minh trong truyền thuyết, hồi trước Ứng Bất Thức chỉ nhìn thấy nguyên hình ác quỷ của y từ đằng xa, đây là lần đầu tiên Ứng Bất Thức mặt đối mặt với Ác sát này.
“Bái kiến Bách Lý tiền bối.” Ứng Bất Thức chắp tay với y, “Ta không nói mấy lời khách sáo nữa, thời gian cấp bách, cứu người quan trọng hơn. Ta đến đây vì cha ruột của lệnh đồ, Tạ Sầm Quan. Không biết tiền bối đã từng nghe nói về một nơi tên là ‘Tây Nan Đà’ bao giờ chưa?”
“Sao ngươi lại biết Tây Nan Đà?” Bùi Chân thu lại ý cười.
“Tiền bối có còn nhớ, ông chủ của ta đã từng đi theo người ở Quỷ Quốc không?” Bách Lý Quyết Minh gật đầu, Ứng Bất Thức nói tiếp, “Lần ở Quỷ Quốc đó, ông chủ lấy được một hộp ngọc băng thiền, bên trong ngọc bích có ẩn giấu một phần bản đồ, bản đồ ấy chính là bản đồ của Tây Nan Đà.”
Sắc mặt Bùi Chân u ám, thảo nào hắn và sư tôn lại bỏ sót tin tức của Vô Độ gia gia ở Quỷ Quốc, hóa ra là bị Tạ Sầm Quan lấy mất.
“Tầm sau giữa tháng bảy, ông chủ có khởi hành đến Tây Nan Đà, tới nay cũng đã hơn tháng có lẻ. Bọn ta cứ cách ba ngày một lần sẽ liên lạc qua khóa Liên Tâm, nửa tháng trước ông ấy đã thành công tìm được lối vào Tây Nan Đà và bước vào nơi đó. Sau đấy bọn ta có liên lạc thêm hai lần. Sáu ngày trước, đột nhiên ta không thể kết nối được với khóa Liên Tâm của ông ấy, chúng ta mất liên lạc.” Ứng Bất Thức thở dài, “Thực sự ta không còn cách nào khác, sai người đi khắp nơi để hỏi thăm Tây Nan Đà với Hoàng Tuyền Quỷ Quốc nhưng cũng chẳng tìm được gì. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đến tìm Sư lang quân ngài đây.”
“Tạ Sầm Quan mất tích, ngươi tìm Sư Ngô Niệm thì có ích gì?” Bách Lý Quyết Minh cười xùy, “Đầu óc ông chủ ngươi có tật đúng không, Tây Nan Đà ở đâu đến ông đây còn chẳng rõ lắm, gã lại dám xông vào tìm đường chết?”
Ứng Bất Thức liếc mắt nhìn Bùi Chân, chắp tay nói: “Con trẻ không cần ông ấy nữa, tìm đường chết cũng không có gì lạ.”
Bùi Chân che đậy nét tối tăm trong đôi mắt, tay mân mê cái chén nhỏ bằng sứ trắng, không lên tiếng.
“Ngươi nói linh tinh cái gì đấy?” Bách Lý Quyết Minh khá không hài lòng, “Ta không nói với Tầm Vi về chuyện Tạ Sầm Quan biến thành quỷ, Tầm Vi chẳng hề biết gã đã quay về. Rốt cuộc là tại sao gã lại đến Tây Nan Đà?”
“Bởi vì ông ta là tế phẩm của Quỷ Mẫu.” Bùi Chân rũ mắt nói, “Ông ta đã ăn thức ăn ở Quỷ Quốc, trở thành tế phẩm của Quỷ Mẫu. Ông ta đến Tây Nan Đà là vì đã tìm ra cách chặt đứt mối liên hệ với Quỷ Mẫu, có đúng không?”
“Không sai.” Ứng Bất Thức đáp, “Kể từ lần trước thoát khỏi Quỷ Quốc, lời triệu hoán của Quỷ Mẫu đối với ông ấy càng ngày càng mạnh, thậm chí ngủ cũng không dám ngủ, chỉ sợ bị mộng du chạy đến chỗ Quỷ Mẫu hiến tế.”
Bùi Chân siết chặt ngón tay, hàng lông mày nhíu chặt lại. Đó là bởi vì Quỷ Mẫu đã bước ra ngoài, cho nên lời triệu hoán tế phẩm của Quỷ Mẫu mới càng mãnh liệt như vậy.
Ứng Bất Thức nói tiếp: “Sư lang quân, Bách Lý tiền bối, ta không rõ mọi người nghĩ thế nào về ông chủ của ta. Nhưng ông ấy thật sự không phải là người xấu, càng không phải là cái loại cha đẻ vô trách nhiệm. Ông ấy là ‘Bồ tát bùn qua sông, thân mình còn khó giữ’
[1], Tầm Vi cô nương đi theo ông ấy thì sẽ không có cuộc sống tốt đẹp. Hai người nếu đã biết chuyện về tế phẩm, vậy chắc còn hiểu rõ Hoàng Tuyền Quỷ Quốc và Tây Nan Đà hơn cả ta. Có cứu ông ấy hay không, đành xem ý hai người.”
[1] Bồ tát bùn qua sông, thân mình còn khó giữ: một câu nói của Trung Quốc, ẩn dụ cho việc không thể tự bảo vệ mình chứ đừng nói là giúp đỡ người khác.Lão nói xong đoạn lấy khóa Liên Tâm ra, giao cho Sơ Nhất đứng ở bên. Sơ Nhất trình khóa Liên Tâm đến trước mặt Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân.
“Trong này có ghi lại lần liên lạc cuối cùng giữa ta và ông ấy cách đây chín ngày.” Ứng Bất Thức nói, “Nội dung hết sức quái lạ, lúc ta nghe bị dọa sợ đến mức muốn tè cả ra quần, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Bùi Chân mở khóa Liên Tâm, ngay mặt trên của khóa Liên Tâm hiện ra một phù văn hình tròn màu xanh, sau đó bắt đầu từ từ chuyển động.
Ổ khóa lóe sáng, bên trong truyền ra tiếng bước chân cùng với tiếng thở hổn hển. Hẳn là Tạ Sầm Quan, ông ta đang đi đường, khóa Liên Tâm thu lại tiếng chân bước của ông, thỉnh thoảng còn có cả tiếng bọt nước bắn tung tóe. Tiếng bước chân rất chậm, ông đi không nhanh, hình như con đường rất lầy lội.
“Tối quá, chẳng nhìn rõ được cái gì, ta đang ở đâu đây?”
Bọn họ nghe thấy Tạ Sầm Quan lên tiếng, giọng điệu bình thường, có vẻ mệt mỏi, dường như không có chỗ nào kỳ lạ.
Ngay sau đó một giọng nữ xuất hiện, “Ngươi coi gian nhà ở trước mặt kia, có ánh đèn phải không?”
“Nhìn đằng sau cửa sổ, hình như có người vẫy tay với chúng ta.” Tạ Sầm Quan nói, “Đi, qua đấy xem xem.”
Bách Lý Quyết Minh chậc một tiếng, một nơi hoang dã tối đen như mực, có người vẫy tay với ngươi mà ngươi cũng dám đi qua, đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết à?
Tiếng bước chân tiếp tục thêm nửa nén hương, hình như bọn họ vẫn chưa đến chỗ gian nhà có thắp đèn kia, cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Tạ Sầm Quan lại bắt đầu cất tiếng: “Tối quá, chẳng nhìn rõ được cái gì, ta đang ở đâu đây?”
Vẫn là giọng nữ kia: “Ngươi coi gian nhà ở trước mặt kia, có ánh đèn phải không?”
Bách Lý Quyết Minh cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, trên tay đã hơi nổi da gà.
Quả nhiên, Tạ Sầm Quan lại nói lại câu ấy: “Nhìn đằng sau cửa sổ, hình như có người vẫy tay với chúng ta. Đi, qua đấy xem xem.”
Bách Lý Quyết Minh hỏi: “Khóa Liên Tâm bị hỏng rồi à?”
Ứng Bất Thức đáp: “Không phải, ngài nghe kỹ xem, tiếng bước chân khác với đoạn trước.”
Quả đúng thật, tần suất tiếng bước chân và tiếng nước vang lên cũng khác nhau, khóa Liên Tâm không bị hỏng, nó ghi lại đúng chính xác hành động của Tạ Sầm Quan và đồng bạn. Lại qua nửa nén hương nữa, tiếng bọt nước ào ào dội đến, có vẻ như họ đang lội qua sông. Việc lội rất vất vả, vừa đi vừa nghỉ, thi thoảng dừng lại lấy sức.
Giọng nói của Tạ Sầm Quan lại vang lên: “Tối quá, chẳng nhìn rõ được cái gì, ta đang ở đâu đây?”
“Ngươi coi gian nhà ở trước mặt kia, có ánh đèn phải không?”
“Nhìn đằng sau cửa sổ, hình như có người vẫy tay với chúng ta. Đi, qua đấy xem xem.”
Bách Lý Quyết Minh dừng phù văn lại, thanh âm tạm ngưng. Đưa tay xoa xoa sau lưng, toàn là mồ hôi. Thật quỷ dị, Tạ Sầm Quan và đồng bạn của ông ta cứ lặp đi lặp lại một cuộc nói chuyện, ấy vậy mà chính họ lại không phát hiện ra.
Sắc mặt Bùi Chân tái nhợt, hắn nhìn vào mắt Bách Lý Quyết Minh và hỏi: “Tiền bối, người có cảm thấy đoạn thoại này hết sức quen thuộc không?”
Bách Lý Quyết Minh gật đầu, “Gương đồng bát giác ở Mục Gia Bảo, trong gương cũng có thứ cứ nói đi nói lại một câu gì đó, trạng thái Tạ Sầm Quan giống hệt cái thứ đấy.”
“Ngoài cái này ra, có một chỗ còn quái dị hơn.”
Bùi Chân vén tay Bách Lý Quyết Minh ra, phù văn lại bắt đầu chuyển động, bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân xào xạc của Tạ Sầm Quan dẫm lên cỏ. Bùi Chân nhíu mày lắng nghe, nơi đầu ngón tay dần lạnh ngắt, hắn nói: “Từ nãy đến giờ, chỉ có tiếng chân bước của một mình Tạ Sầm Quan, vậy giọng nữ kia từ đâu ra?”
— — —