Nhưng thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt ba lão tổ Tu La Tộc, cảm giác áp lực muôn phần.
Người nọ tung một quyền.
Quyền đó mạnh mẽ giáng vào một người trong họ.
Ầm!
Lão tổ Tu La đó bị đánh bay ra ngoài rồi nổ tung giữa không trung.
Người đàn ông mặc áo bào tím nở nụ cười chế nhạo: “Lão tổ của Tu La Tộc à? Sức chiến đấu chỉ có thế thôi à!”
Advertisement
“Lão tổ!”
Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu.
Hai lão tổ Tu La còn lại tức giận gầm lên: “Chán sống rồi!”
Luồng khí tức cuồn cuộn như sóng vỗ ập tới chỗ người đàn ông mặc áo bào tím.
Người đàn ông mặc áo bào tím cười quái dị: “Chao ôi, tức hả?”
Advertisement
“Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong à? Sợ quá ta!”
Người nọ híp mắt, sát ý bùng nổ: “Để bọn tôi xem thử rốt cuộc là ai sẽ chết!”
Chữ “chết” vừa dứt.
Người đàn ông mặc áo bào tím kia di chuyển như ma quỷ, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng hai lão tổ Tu La.
Người nọ với hai tay tới, năm ngón chạm vào đỉnh đầu hai người họ.
Ly Nguyệt hét lên: “Hai vị lão tổ cẩn thận!”
Tiếc rằng đã quá muộn.
Phụt! Phụt!
Hai lão tổ Tu La cảnh giới Siêu Phàm thậm chí còn không có cơ hội phản ứng.
Bọn họ đã bị người đàn ông mặc áo bào tím kia bóp vỡ đầu, chết ngay tại chỗ.
“Ôi!”
Diệp Thanh Lam khiếp hãi: “Tốc độ thật đáng sợ!”
Dạ Huyền nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo bào tím kia: “Thực lực của người này ít nhất phải cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ!”
Ông ấy e dè nhìn về phía ông lão mặc đạo bào vẫn chưa ra tay.
“Thực lực của người này có lẽ còn mạnh hơn!”
Tử Huyền ôm Diệp Tâm, lo lắng nói: “Anh ơi, chúng ta nên làm gì giờ?”
Dạ Huyền lắc đầu: “Lành ít dữ nhiều, có lẽ chỉ còn cách đó!”
Mắt Diệp Thanh Lam đỏ lên: “Không được! Dạ Huyền, anh đã đồng ý với em!”
“Cho dù thế nào chăng nữa cũng không dùng cách đó mà!”
“Xin anh đó, cả nhà chúng ta còn chưa đoàn tụ được một ngày đấy!”
Bà ôm chặt cánh tay của Dạ Huyền, khẩn cầu nói: “Đừng mà!”
Tâm trạng của Dạ Huyền rất phức tạp.
Ông ấy không nỡ nhìn Diệp Thanh Lam đau khổ bèn nói: “Lam Nhi, xin lỗi em!”
“Vì sự an toàn của hai mẹ con, anh chỉ đành làm thế thôi!”
Dạ Huyền nhìn vào Diệp Bắc Minh vẫn đang chữa trị cho mình.
Người đàn ông mặc áo bào tím lui về phía sau, lẳng lặng đứng bên lão già mặc đạo bào kia: “Yến huynh, chuyện tiếp theo giao cho ông đấy!”
Yến Cửu Châu gật đầu: “Cảm ơn!”
Sau đó.
Ông ta quay đầu liếc nhìn bọn Diệp Thanh Lam rồi nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Oắt con, đừng giả vờ nữa!”
“Tốn thời gian quá rồi đó, để lão phu tiễn cậu lên đường!”
Kiếm Tru Tiên lại lần nữa chém về phía cổ của Diệp Bắc Minh.
“Đừng hòng làm chồng tôi bị thương!”
Ly Nguyệt quát to, đứng che trước người Diệp Bắc Minh, trong mắt cô ta thoáng hiện lên sự quyết tâm.
“Muốn tổn thương tiểu sư đệ thì phải bước qua xác chúng tôi trước đã!”