So với Thiên Sát Môn, Diệp Bắc Minh ấm áp như vầng mặt trời!
Cô ta không ngừng lẩm bẩm: “Cảm ơn, cảm ơn chủ nhân... số mười bảy mãi mãi trung thanh với chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đừng gọi mình là số mười bảy nữa, miếng ngọc cổ này có chữ Tiêu!”
“Rất có thể đó là họ của cô, cô đặt một cái tên cho mình đi!” “Tên, tôi có thể có tên sao...”
Số mười bảy không dám tin, một sát thủ lại có thể có tên của mình: “Tiêu... Tiêu... chủ nhân, tôi tên Tiêu Tiểu được không?”
“Được, Tiêu Tiêu!”
Một canh giờ sau, một phần đà trong top mười của Thiên Sát Môn.
Từng người mặc áo choàng đen liên tiếp đi vào, bao vây trước một chiếc bàn tròn khổng lồ.
Đến nửa canh giờ sau, xung quanh chiếc bàn tròn đã có hơn trăm người! “Có chuyện gì mà lại triệu tập chúng ta cùng đến đây?” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mấy đà chủ phân đà của chúng ta bỗng tập hợp, chẳng lẽ tông môn có biến cố quan trọng?”
Mọi người không nhịn được hỏi. Cuối cùng.
Một người áo choàng đen trong đó lên tiếng: “Thông tin mới nhất, phân đà số một trăm linh tám dã bị tiêu diệt!”
“Làm sao có thể!”
Đồng tử của đà chủ của một trăm linh sáu phân đà còn lại đều cô lại: “Kẻ nào mà to gan dám đối đầu với Thiên Sát Môn?”
“Đã rất lâu chúng ta không lộ diện trước mặt người đời, bọn họ đã quên uy nghiêm của chúng ta rồi sao?”
“Tiêu diệt một phân đà của chúng ta? Chẳng lẽ họ không sợ bị chu di cửu tộc sao? Rốt cuộc là thế lực nào làm?”
“Hiện tại xem ra, có lẽ là một người!", người mặc áo choàng đen lên tiếng. “Một người?” Một trăm linh sáu người còn lại ngẩn người, sau đó hít khí lạnh: “Suýt!”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website