“Kẻ này, đã mang Thiên Sát Lệnh của chúng ta!”
“Mà một năm lại đây, chúng ta chưa từng phát ra Thiên Sát Lệnh nào, một Thiên Sát Lệnh duy nhất chính là dư nghiệt của Hoa tộc thượng cổi”
“Mà Thiên Sát Lệnh này, cơ duyên trùng hợp đã khóa chặt kẻ này!” Dư nghiệt của Hoa tộc thượng cổ?
Mấy chữ này vừa được nói ra, hội trường vốn ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh như cái chết!
Không biết qua bao lâu, một người áo choàng đen trong đó hít khí lạnh: “Một dư nghiệt của Hoa tộc thượng cổ Tổ Cảnh... trời ơi...”
“Biết tính nghiêm trọng của sự việc rồi chứ!”
Đôi mắt dưới vành mũ của người mặc áo choàng đen dẫn đầu cực kỳ âm lạnh: “Mấy vị đại nhân đó đã hạ lệnh, không tiếc mọi giá tìm ra kẻ này!”
“Nếu không tìm được kẻ này, thì một trăm linh bảy người chúng ta xách đầu đến!”
Rời khỏi phân đà Thiên Sát Môn, Diệp Bắc Minh định ra Tiêu Tiêu về Thái Dương Tông.
Bỗng nhiên.
Tiêu Tiêu lấy ra một chiếc áo choàng đen trùm toàn thân, ẩn trong chiếc áo choàng!
Diệp Bắc Minh cau này: “Cô làm gì vậy?”
Tiêu Tiêu trả lời: “Chủ nhân, tôi là sát thủ, sát thủ thì chẳng phải cần ẩn giấu mọi lúc mọi nơi sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ai nói với cô sát thủ phải ẩn nấp?”
“Là một sát thủ chân chính, phải làm được đến mức cho dù bị người ta phát hiện cũng không nghĩ cô là sát thủ!”
“Cô ngày nào cũng mặc áo choàng đen, chẳng phải là nói với người khác cô có vấn đề sao?”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website