[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 62.2

Inuyasha không hối hận vì đã lén lút rời đi nhóm người Kagome. Ngược lại, thiếu niên cảm thấy quyết định của mình mới là tốt nhất cho bọn họ. 

Hắn không muốn đem bọn họ kéo vào sâu hơn chuyện này. Đây là chuyện riêng của hắn, không liên quan gì đến họ cả. Nhóm Kagome vốn chỉ là nhân loại, ngay từ đầu đã không nên cùng bán yêu như hắn dây dưa. 

Một lần nữa dừng chân tạm nghỉ, thiếu niên cau mày lau đi mồ hôi trên trán. Chiếu theo tốc độ này, e là còn cần một ngày một đêm nữa hắn mới có thể đặt chân lên địa thế Đô thành. Đây đã là tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể đạt được, không thể nào rút ngắn thời gian hơn nữa. 

Inuyasha chậm rãi đi bộ thêm một lúc, dưới ánh nắng chính Ngọ chói chang tìm đến được một khe suối nhỏ. 

Cả buổi sáng nay lúc nào hắn cũng có cảm giác như bị ai đó không ngừng theo dõi. Yêu khí trong gió rất nhạt, khiến hắn vô pháp phân biệt rõ là yêu quái gì sẽ bám đuôi một bán yêu chẳng có gì nổi bật như hắn. Inuyasha vẫn luôn dành ra một phần cảnh giác với hơi thở lén lút kia, nhưng dường như kẻ bám đuôi có chỉ ý định chọc phá sự chú ý của hắn, chưa từng lộ diện dù chỉ một lần. 

Inuyasha không những không thả lỏng phòng bị, thay vào đó càng thêm cẩn thận mỗi khi có động tĩnh lạ. Xem ra kẻ kia ôm tâm tư không nhỏ tìm đến giám sát hắn chặt chẽ. Nhưng bọn chúng muốn cái gì ở hắn? 

Tiếng nước róc rách vang lên ở trước mặt không xa. Inuyasha nhẹ nhàng đẩy bụi cây rậm rạp ra, khe suối liền hiện ra trước mắt. Hắn nhanh chóng đi đến bên mép nước, vươn ra một tay xuyên qua làn nước trong veo. 

Cảm giác mát lạnh mơn trớn trên tay truyền đến rất rõ ràng. Thiếu niên hơi cúi thấp đầu, mái tóc bạc che đi đôi mắt kim sắc, khiến người nhìn không rõ biểu tình của hắn. 

Ngay khoảnh khắc khom người cúi xuống, Inuyasha gần như lập tức phát hiện sát ý mỏng manh trong không khí. Có tiếng gió ma sát rất nhỏ bên tai, kèm theo đó là mùi lửa khét khó chịu. 

Inuyasha không có động tĩnh, dường như không hề cảm nhận được cỗ hơi thở nguy hiểm kia. Thời gian trôi qua càng nhiều nguy hiểm mỏng manh cũng ngày một rõ ràng hơn. 

Trong chớp mắt, thiếu niên đang an tĩnh bất ngờ hất tung nước trên mặt suối về một bên, nhanh như chớp nhảy ngược một bước, phản thủ rút ra Thiết Toái Nha chém về phía hắn vừa hất nước tới. Không gian nhiễu động mạnh, có tiếng rít the thé phát ra. 

Inuyasha rất rõ ràng, khi nãy Thiết Toái Nha đã chém trúng một thứ gì đó, vết thương còn phải rất sâu. Một đao thành công thiếu niên cẩn thận lùi lại, đao trong tay bất ngờ không cần tìm kiếm ma sát yêu khí tự phát ra yêu lực hùng hậu. 

Đây còn không phải lúc để ý những biến đổi nhỏ này. Cái hắn muốn biết bây giờ chính là bộ dạng kẻ theo dõi hắn cả buổi sáng nay. Vì cái gì hiện tại mới ra tay? Hơn nữa ra tay vì mục đích gì? 

Trên người hắn chẳng lẽ có thứ gì bọn chúng muốn có được? 

Tiếng rít gào dần nhỏ đi, tại chỗ hiện ra một con hỏa điểu xấu xí đang lăn lộn trên đất. Lửa từ trên thân thể nó lan ra, đốt cháy cả lá khô lẫn cỏ xanh trên mặt đất. 

" Hỏa Điểu tộc? " Inuyasha nhíu mày, nhìn yêu quái đang giãy giụa vì vết thương trên cánh: " Ngươi vì cái gì muốn theo dõi ta? Hỏa Điểu tộc các ngươi lại muốn ôm âm mưu gì đây? "

Không có ai lên tiếng trả lời hắn, hỏa điểu kia dường như phát cuồng rít gào xé họng, khiến Inuyasha cảm thấy vô cùng chói tai. Biết không thể hỏi ra cái gì, thiếu niên dứt khoát buông ra, một đao tước đi sinh mạng của hỏa điểu. 

Theo hắn phỏng đoán, hỏa điểu yêu này còn chưa biến hóa thành nhân hình, có lẽ cũng chỉ là dò xét khả năng của hắn. Xem ra kẻ kia vô cùng cẩn thận, đem cả hỏa điểu ra làm đá kê chân cho mình.

Hắn tựa hồ gặp phải nan đề. Kẻ kia nếu không lộ diện, hắn căn bản không có cách nào xác định mục đích của bọn chúng, về mặt lợi thế sẽ kém đi không nhỏ. Ngược lại Phong Thương khi nãy hắn còn chưa kịp dùng, ngược lại cũng sẽ là một con bài tốt trong tay hắn lúc này. 

Điều đó có nghĩa, cho đến khi gặp được tập kích chân chính, hắn không được phép sử dụng Phong Thương để chiến đấu. 

Trong bóng tối, có bóng người khẽ liếm môi, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào thanh kiếm rỉ sét trong tay thiếu niên. Nhận ra sự cảnh giác từ bán yêu, người nọ tiếc nuối thu hồi tầm mắt, âm thầm rời đi. 

Quả nhiên là Thiết Toái Nha không sai. Không nghĩ đến Inu no Taisho bỏ được thanh kiếm này cho đứa con thứ của mình. Thật hiếu kỳ vẻ mặt của Sesshomaru lúc biết chuyện này. Lấy thực lực bản thân hiện tại, cùng Sesshomaru đánh vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng tiền đề vẫn là người kia không xuất hiện. Đánh cùng bán yêu này cũng vẫn là lựa chọn không mấy khôn ngoan. Xem ra muốn tìm thêm một vài đồng minh có thực lực một chút. 

Tỷ như Long Cốt Tinh chẳng hạn. Hay là tên Naraku gì đó mới xuất hiện gần đây cũng rất có ý tứ không phải sao? 

Chờ Inuyasha và Sesshomaru hoàn toàn thất thủ, Tây quốc khi đó chắc chắn là vật trong túi của bọn họ. 

Cảm giác được cỗ hơi thở kia biến mất, Inuyasha thật sâu nhíu mày, quyết định cố gắng rút ngắn hơn nữa thời gian trở lại Tây quốc. Chiếu theo tình hình hiện tại, chỉ e biến cố trước đó hoàn toàn là để dụ Sesshomaru quay lại Đô thành. Cứ với tiến độ thế này, hắn nhất định không thể làm được gì nhiều. 

Inuyasha đoán quả thật không sai. Toàn bộ sự việc lần này giống như một tấm lưới lớn giăng mắc quanh huynh đệ hai người, mưu toan bắt lấy hai người thừa kế duy nhất của Tây quốc. Tham vọng của chủ mưu ngược lại không nhỏ chút nào, còn dám trực tiếp nhằm thẳng vào viên đá lớn như Mikazuki không chút do dự. 

→_→ Chỉ có thể nói, chủ mưu lần này lên kế hoạch rất tốt, nhưng sai lầm duy nhất chính là dám đánh chủ ý lên người tên kia. Sai lầm này không chỉ nghiêm trọng, còn là đòn chí mạng tạo tiền đề cho Inuyasha và Sesshomaru đánh sập kế hoạch to lớn hoàn mỹ này.
Bình Luận (0)
Comment