Có một điều may mắn là Inuyasha không cần phải lãng phí thêm một ngày một đêm nữa đến được Tây quốc.
Sau khi thoát khỏi kẻ bám đuôi quỷ dị kia, thiếu niên tình cờ gặp được một cái bạch điêu xinh đẹp trên một ngọn núi biên giới Tây quốc. Inuyasha vẻ mặt mộng bức dùng mấy món đồ Kagome đưa cho hắn trước đó, bạch điêu liền ngoan ngoãn chở hắn vượt gió tiến về Đô thành. Loại hình giao dịch kỳ ba này Inuyasha vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không thể không bị dư chấn của nó ảnh hưởng. Mãi cho đến khi hai chân đã giẫm lên địa giới Đo thành, hồng y thiếu niên mới ôm tâm tình quỷ dị nhìn bạch điêu rời đi.
Hắn đương nhiên cũng không biết được bạch điêu căn bản không bay về ngọn núi biên giới, thay vào đó là trực tiếp vượt qua tường thành bay vào đến hoàng cung. Lạ một điều là tất cả yêu quái không một kẻ nào phát giác ra nó, tựa như không hề có thứ gì bay qua trước mặt bọn họ vậy.
Bạch điêu rít lên một tiếng vang dội, lượn vòng hạ xuống rừng anh đào tươi tốt trong cung điện. Một cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vươn ra, bạch điêu liền ngoan ngoãn đậu lên cánh tay nọ, đem toàn bộ đồ vật trên lưng đổ xuống đất, thậm chí còn vô cùng chân chó cọ cọ gương mặt người kia.
Tiếng cười rất khẽ vang lên, một bàn tay khác vuốt ve bộ lông óng ánh của nó: " Làm tốt lắm. "
Sau vài cái dụi nhẹ tiêu hồn, bạch điêu hơi rùng mình, chớp mắt liền biến thành một tấm phù điêu bạch ngọc hình khổng tước giương cánh, rơi xuống trong tay người kia.
Đem phù điêu cất vào trong tay áo, Mikazuki thản nhiên thu dọn những thứ đồ đạc rơi vãi trên đất, một bên vô lực phun tào.
Kagome thì ra vẫn chưa từ bỏ hi vọng hão huyền của mình a. Uổng cho hắn còn nghĩ thiếu nữ sẽ tỉnh táo mà suy nghĩ xem cái nhìn lần trước của hắn có ý nghĩa gì. Nữ nhân khi yêu quả nhiên không được mấy người thần trí minh mẫn cả.
Coi bộ muốn tìm biện pháp khác mới được.
Từ phía sau u u vang lên giọng nói không nóng không lạnh quen thuộc:
" Ngươi rất nhàn rỗi sao? "
Tổ tông của ta ơi! ^_^|| →_→ Ngươi có thể bỏ thói quen đi dọa người suốt ngày như vậy sao?
Mikazuki hắc tuyến, bất đắc dĩ đỡ trán: " Còn không phải là phu nhân ép ta a? Ta cũng rất muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành! "
Bằng không hắn nhất định đem chủ mưu dọa chạy có được hay không?
Sesshomaru không nói gì lẳng lặng nhìn hắn,trong mắt rõ ràng viết hai chữ " không tin ".
Mỗ gia trưởng giật giật khóe miệng, cuối cùng không có nói gì.
Còn cần nói cái quỷ gì nữa?
→_→ Thân ái, có ta thông cảm cho ngươi.
Mikazuki ←_← Cút!
Đạp lên thảm hoa dày đặc trên đất, Mikazuki ánh mắt ý vị liếc nhìn Sesshomaru còn đang ngẩn người, chớp mắt liền đạp mây rời đi.
Hiện tại là lúc đi đón tiểu Inu rồi a.....
Sesshomaru dõi theo bóng lưng hắn rời đi, khẽ hạ mi đứng dưới tán cây. Cánh hoa bay lượn theo gió, lưu luyến vương trên mái tóc ngân bạch.
Tựa hồ sau khi Inuyasha rời khỏi, rừng hoa này vẫn luôn nở quanh năm...... Tên kia biến nó thành thế này là có ý gì?
" Nha nha... " Một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai hắn, Sesshomaru vẻ mặt ẩn nhẫn quay lại, răng nanh nghiến ken két:
" Mẫu thân đại nhân, ngài lại muốn gì nữa? "
Irasue không bị ảnh hưởng từ khí lạnh phát ra, cười tủm tỉm nhéo má thiếu niên, lại bị hắn nhanh nhẹn tránh được:
" Nhi đại bất trung lưu a.... Ngươi đúng là đem người mẹ này quên rồi.... "
Sesshomaru liếc mắt không nói. Irasue chột dạ sờ mũi, tạm thời bỏ đi ý định ăn vạ cùng đại nhi tử: " Ngươi thế nào không mang tiểu bán yêu về a? Mẹ ngươi thật đau lòng đâu... "
Thiếu niên coi như không nghe thấy gì, nheo mắt:" Kế hoạch tệ hại của ngài còn muốn kéo dài đến khi nào? Kiên nhẫn của ta có hạn. "
" Ha ha..." Lăng Nguyệt Tiên Cơ thông minh đánh trống lảng:" Chúng ta có thể nói về chuyện khác a, như là chung thân đại sự của ngươi chẳng hạn.... Bao giờ ta mới có thể ôm tôn tử ni? Có một cái Akiko cũng bị ngươi dọa chạy, hay ngươi thật định chờ mẹ ngươi đứng không nổi nữa mới chịu thành thân?"
".... " Sesshomaru quyết đoán quay người rời đi. Nếu còn tiếp tục ở lại hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì nữa.
Irasue ánh mắt thâm thúy nhìn đại nhi tử của mình đi khỏi cánh rừng, nhẹ nhàng đặt tay lên gốc anh đào rộ nhất trong rừng:
" Bọn chúng đều trưởng thành hết rồi....Ta cảm thấy mình cũng sắp bị chúng ép thành lão nhân mất thôi...."
Ngón tay nàng vuốt ve lớp vỏ cây trơn nhãn, mơ hồ nói một câu. Trong cánh rừng lặng im, chỉ có tiếng nói của nàng hòa vào tiếng cánh hoa bay lượn trước gió.
" Ngươi đang ở đây, có đúng không? "
Cành cây lay động nhẹ đến không thể nhận ra, tựa như nó rung lên chỉ vì cơn gió nhẹ lướt qua mà thôi.