Tâm tình khó chịu của thiếu niên lúc này Mikazuki đương nhiên hiểu được, nhưng thấu hiểu không phải là biện pháp giải quyết lúc này.
Hai người này cứ luôn tự dồn nhau vào ngõ cụt không lối thoát, khiến cho hắn can thiệp cũng rất khó khăn. Tình cảm nếu bị can thiệp quá nhiều sẽ không còn là một tình cảm đẹp, Đặc biệt là mối quan hệ yêu cầu một tình cảm dài lâu thế này. Hoan hỉ oan gia cũng là rất tốt, nhưng cũng nên dừng ở mức giới hạn của nó, bằng không sẽ chỉ khiến đối phương càng thêm khó chịu mà thôi.
Hắn vốn nghĩ tác hợp hai vị tổ tông này cũng sẽ không quá khó, ai biết được bọn họ lại hay phát tính tình như vậy? Quả thật là không thể hảo hảo làm nhiệm vụ nữa mà!
Sesshomaru vốn không phải mẫu người sẽ quá để ý cảm xúc của một ai đó, nhưng Inuyasha lại là người rất hay biến chuyển cảm xúc và suy nghĩ theo lối không thể đoán trước. Vốn tưởng bọn họ như vậy đã là ổn rồi, hiện tại vấn đề lúc này mới lộ rõ.
Cứ tiếp diễn thế này, nếu một trong hai người không có bất cứ thay đổi nào, chỉ e mọi chuyện sớm muộn gì cũng muốn đổ bể.
Irasue nói không sai chút nào. Nếu trong đầu Sesshomaru là một khối băng, chắc chắn Inuyasha trong đầu là một ngọn núi lửa hoạt còn vô cùng tốt kìa....
Đã vậy, hiện tại cũng chỉ còn cách này mà thôi.
Mikazuki quyết định không khuyên nhủ nữa, thất vọng quay đầu:" Nếu ngài đã khó xử như vậy, cũng chỉ có thể trách phu nhân phúc mỏng a."
Gia trưởng đại nhân không nói thêm lời nào khác mà bỏ đi, ngược lại biến thành Inuyasha không biết làm sao. Hắn một bên muốn giữ lại tự tôn nhỏ bé của mình, một bên lại không muốn để mẹ phải chịu mất mặt trước đám yêu quái đáng ghét đó. Nếu hắn từ chối tiếp tục diễn nốt vở kịch này, người chịu thiệt sẽ chỉ là mẫu thân, nhưng nếu hắn đồng ý tiếp tục, chẳng khác nào tự chạy đến trước mặt Sesshomaru tự thảo mất mặt cả...
Cả một đống suy nghĩ rối rắm quả thật làm đau cái đầu vốn đã không mấy hảo dùng của thiếu niên. Inuyasha đứng lặng yên gần nửa giờ, sau đó đột nhiên vò đầu hét: " Bổn đại gia mặc kệ, chỉ có lần này nữa thôi!!!!"
" Sesshomaru!!!!Ngươi chờ đó cho ta! Grừừừ!!!!!!!!!!!!!!! "
Phía sau một gốc cây gần đó, Mikazuki yên lặng ngắm nhìn móng tay của mình, nở nụ cười kỳ quái.
Quả nhiên móng tay hắn chưa bao giờ hết nhọn a...
Ở một chỗ khác, Sát điện hạ đột nhiên đánh một cái hắt xì vang dội.
Irasue vẻ mặt quỷ dị nhìn đại nhi tử của mình. Ngay cả yêu quái xung quanh cũng giật mình nơm nớp.
Sesshomaru mặt không đổi sắc ngồi trên ngự tọa, hoàn toàn là một bộ " ta đang bực mình " bày ra đó. Tsukimaru sắc mặt như thường ngồi phía dưới, khiến người khác đoán không ra ý nghĩ của hắn. Riêng về khoản che giấu tâm tư, hoàng tộc nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Đương nhiên,Sesshomaru ngoại lệ.
Trên mặt hắn một chút tâm tư cũng không có, có cái quỷ gì để che giấu?
Vì chuyện sáng nay, yến tiệc không có sự xuất hiện của Hồ tộc công chúa Tomoe. Nghe nói sau khi ăn một vố cay cú, vị công chúa cao quý này đem toàn bộ đồ vật có thể đập trong phòng tiễn về với cát bụi. Thủ vệ cửa cung điện lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nàng ta đột ngột xông ra làm khó bọn họ. Tomoe nhất quyết không đến dự yến tiệc, còn lớn tiếng nói chỗ nào có Katsumiku sẽ không có nàng ta.
Mikazuki lúc nãy đã ghé qua cung điện của đoàn người Hồ tộc kiểm kê một chút tài sản bị thiệt hại, tiện thể khéo léo châm biếm mỗ vị đang nổi điên một phen. Một điều hay ho là sau khi gia trưởng đại nhân rời đi, Tomoe cũng không có đập phá gì khác.
Hiện tại thì Mikazuki an vị ở vị trí thứ hai bên trái ngự tọa, chỉ sau Irasue, còn đang vung bút viết cái gì đó. Tây quốc chủ mẫu nhàm chán ghé mắt, phát hiện trên giấy đều là một số đồ đạc cùng giá kèm theo. Irasue khó hiểu chớp mắt, nghi hoặc nói: " Ngươi đang làm gì vậy? "
Mỗ gia trưởng ý vị cười một tiếng: " Đương nhiên là hóa đơn chi phí thiệt hại gửi tới Lang tộc rồi. "
"... " Irasue vẻ mặt bội phục nhìn hắn: " Ngươi thật sự...."
Thoáng nhìn qua hai người đang hỗ động, Sát điện hạ có chút không kiên nhẫn quay đầu.
Inuyasha sao lại lâu như vậy?
Bên ngoài truyền đến tiếng xì xào nhỏ. Tất cả đồng loạt quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng trắng đang nhanh chóng tiến vào.
Một thân bạch y như tuyết khiến Katsumiku bớt đi vài phần yêu diễm, nhiều hơn mấy phần thanh lệ. Nếu bình thường hẳn là sẽ có người thốt lên vài câu khen ngợi, tuy nhiên ai nhìn thấy thần tình trên khuôn mặt kia lúc này đều không khỏi rụt cổ lại.
Katsumiku rõ ràng vừa tức giận không nhẹ, ánh mắt cũng sắc lẻm trừng thẳng phía trước, tựa hồ nếu có bất cứ ai dám tiến lên lúc này thì nàng ta sẵn sàng đem người đó băm thành thịt vụn.
" Katsumiku a... " Irasue tựa hồ nhìn không ra bực dọc trên mặt thiếu nữ, cười híp mắt vẫy vẫy nàng: " Mau lại đây! "
Đuôi mắt thiếu nữ nhảy a nhảy, vạn phần không tình nguyện tiến về phía nàng. Irasue đem người kéo đến, ấn thiếu nữ ngồi xuống giữa nàng và Mikazuki:
" Hảo nhi tức a.... Ta chờ thời khắc này thật lâu... "
Katsumiku cứng nhắc ngồi xuống, mặt không đổi sắc nhìn nàng. Sesshomaru tầm nhìn không biết từ lúc nào rơi xuống chỗ này, đang nhìn chằm chằm bạch y thiếu nữ ngồi giữa.
Katsumiku không khỏi dựng tóc gáy, thân thể căng thẳng ngồi nghiêm người. Mikazuki âm thầm vỗ nhẹ lưng thiếu nữ, nhàn nhạt hạ giọng: " Nếu đã đông đủ rồi, vậy liền bắt đầu đi. "
Yến tiệc lần này có thay đổi lớn, thời gian diễn ra cũng sớm hơn hẳn một giờ. Việc tiến vào Lăng mộ được lùi lại sau khi tiệc tối kết thúc, lúc đó mới tiến hành mở ra hoàng lăng. Phần chủ trì vẫn như cũ do Mikazuki đảm nhận công tác chính, chỉ khác muốn mở ra Lăng mộ thì không thể thiếu năm tấm yêu linh ngọc bài được truyền xuống từ đời đầu. Nghe nói năm tấm yêu bài này đều có khả năng nhận chủ, tiềm ẩn một lượng khổng lồ yêu lực qua nhiều đời. Nếu có thể làm chủ nó sẽ tương đương với bớt đi cả mấy trăm năm tu luyện không ngừng nghỉ.
Dụ hoặc lớn như vậy, nhưng cái giá của nó cũng không nhỏ chút nào. Yêu lực tích trữ nhiều như vậy, nguyên nhân chính là nhờ cắn nuốt những kẻ đã làm chủ thất bại kia. Cơ hội luôn đi liền với đánh cược sinh mạng, nếu thất bại cũng chỉ là do bản thân ngươi vô dụng.
Tuy nói là yến tiệc đã được bắt đầu, nhưng chẳng có mấy chuyện giao lưu hay trò chuyện gì nhiều. Bầu không khí quỷ dị giữa năm vị quyền lực nhất trong này khiến những kẻ khác không tự giác thu liễn bản tính lại, ít nhất muốn biểu hiện mình không có dã tâm nào khác.
Katsumiku cầm đũa chọc chọc mấy món trên bàn, trong lòng âm thầm suy tính xem ăn vào có độc hại gì khác hay không. Irasue ngồi dưới cùng Sesshomaru mắt qua mày lại, còn đang bận trừng mắt giáo dục nhi tử của mình. Mikazuki sau khi soạn xong hóa đơn rồi thì không biết đang làm gì với tấm gương của mình, tóm lại là chẳng có ai chú ý đến không khí một buổi yến tiệc cần có.
Giữa vô số tầm mắt giao lưu lẫn nhau, Katsumiku nhạy bén nhận ra một ánh nhìn có phần khác lạ. Thiếu nữ hơi nhíu mày, tiểu biên độ nghiêng đầu cẩn thận tìm kiếm nơi phát ra.
Tìm một lúc không có kết quả, Katsumiku chỉ có thể tạm thời thu hồi nghi hoặc, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không tốt hơn chút nào. Trên đầu đột nhiên bị gõ nhẹ một cái, thiếu nữ theo bản năng ôm đầu, khó hiểu nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: ".... Sama?"
Người nọ nhướng mi, bàn tay giấu sau gương chỉ hướng trên ngự tọa. Katsumiku ngờ vực nhìn theo, phát hiện Sesshomaru không biết từ lúc nào đang nhìn mình chằm chằm.
Tóc gáy không khỏi dựng đứng lên, thiếu nữ đề phòng trừng Yêu Vương không chớp mắt. Khóe môi Sesshomaru rất nhỏ cong lên, gần như không thể nhận ra ngoắc ngoắc tay.
Thiếu nữ vô thức dụi mắt, sau khi phát hiện mình không có nhìn nhầm mới cẩn trọng đứng dậy.
Này có thật là Sesshomaru không? Thật không bị tráo đổi rồi chứ?
Cử động của Katsumiku lập tức rước lấy vô số tầm mắt xung quanh. Chịu đựng cảm giác khó chịu khi bị người khác soi mói, bạch y thiếu nữ đạp bước trên bậc thang, chậm rãi tiến đến gần ngự tọa. Những người khác tạm thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, án binh bất động âm thầm đưa mắt về phía này. Mikazuki hơi quét mắt, một đôi phượng nhãn phản chiếu rõ biểu cảm mỗi kẻ có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Tsukimaru.
Hoàng thân đáng kính đang rất thoải mái phẩm rượu, nhưng thần thái trong mắt lại khác hẳn với vẻ bình thản trên gương mặt hắn, có nét gì đó khá rõ, giống như vừa phát hiện được thứ gì vô cùng trọng đại, chỉ cần đơn giản kiểm chứng một lần nữa.
Đồng tử tím biếc hơi giãn ra, Mikazuki nhàn nhạt nhấp một ngụm trà trong tay, khóe môi vẫn chưa từng buông xuống.
Bất ngờ làm sao.... Quả nhiên đều thuộc Bạch Khuyển tộc có khác, mũi đều thính như vậy a... Nhưng mà....
Mikazuki chống cằm, búng nhẹ cái ly trong suốt trên bàn. Tửu dịch óng ánh dưới yêu hỏa mờ ảo, khuôn mặt phản chiếu trên mặt ly cũng bị nhòa đi.
Chỉ mũi thính thôi, hình như vẫn còn chưa đủ nga...
_________________