Hai người một đường phi hành về thạch động thì trời đã tối hẳn. Tại tiên giới tinh cầu, ban này sẽ có 2 mặt trời còn về đêm là có tới tận 4 mặt trăng. Trong đó có một mặt trăng phi thường cường đại. Đỗ Tiên suy đoán mặt trăng đó hẳn là hành tinh chủ, một hành tinh băng đá hoặc hành tinh khí nên ánh trăng mới có màu xanh nước biển quỷ dị. Một thứ ánh sáng bích ngọc chủ đạo trải lên một phiến sơn lâm lục sắc càng thêm phần huyền ảo.
Hắn cùng A Ly tiến vào trong động liền lập tức nhận lấy ánh mắt dò xét của mọi người. Dĩnh Ly thì nhìn nhìn Mi Ly tung tăng bước vào như cô chim sáo vui vẻ, thuỷ đồng lục sắc âm thầm đánh giá một phen. Kiến Minh công chúa vừa nhìn thấy hai người, trong tay cầm lấy một tiên quả, chống nạnh nói:
- Hai người trốn biệt đi đâu làm chúng ta tìm cả buổi không thấy.
- Dĩnh tỷ tỷ - Đỗ Tiên mỉm cười nhìn Dĩnh Ly chào qua một tiếng rồi quay sang Kiến Minh, giật lấy tiên quả trong tay nàng, đưa lên miệng nhồm nhoàm nuốt xuống.
- Ta nói này Kiến Minh công chúa, Đại Lý Đoàn thị các ngươi trong hoàng cung không dạy phép tắc lễ nghi hay sao. Lúc nào cũng là dữ tợn như vậy.
- Ngươi...- Kiến Minh trừng mắt á khẩu. Nàng vốn là người lanh lợi, đấu khẩu với Thiên Phàm cả ngày đều chiếm thế thượng phong. Riêng gặp Đỗ Tiên thì coi như là gặp phải thiên địch, lần nào cũng là chịu một phen miệng lưỡi thiệt thòi.
- Ha ha, Hoa Tuyết còn là lo Đỗ huynh ngươi trốn về Nhân giới một mình a - Thiên Phàm vui vẻ nói.
- Ắc, từ bao giờ nhân phẩm của lão Đỗ lại kém như vậy - Vô Lệ phân bua - ta chỉ là lo lắng hắn gặp giai nhân không muốn trở về Nhân giới nữa thôi.
- Hai người thôi đi - Tường Vi khẽ gắt - đều là cơm no rượu say trêu chọc người khác.
Nói đoạn nàng lại quay ra Đỗ Tiên ân cần nói:
- Đỗ đại ca, ngươi đã ăn gì chưa. Để muội đi chuẩn bị bát đũa cho huynh a.
- Ắc, để ta tự lấy là được - Đỗ Tiên cười vỗ vỗ vai nàng, lại quay ra trêu chọc Kiến Minh công chúa - Kiến Minh, ngươi liệu mà học tập Lưu tiểu thư, ôn nhu dịu dàng như vậy mới là hảo nữ tử. Cứ cường bá như tiểu công chúa ngươi sau này không xuất giá được đâu.
Đỗ đại phu lắc lắc đầu ra vẻ cảm thán. Người không biết còn tưởng hắn mang họ Đoàn, là trưởng bối trong nhà lo lắng cho vãn bối a. Tường Vi nghe hắn nói vậy, má đào chưa nhạt lại hồng nhuận một phen.
- Phi, ai cần ngươi lo chứ - Kiến Minh tức giận dậm chân gắt lên.
- Thôi thôi, Đỗ đại ca - Diệp Chi Liên ôn tồn khuyên bảo - Hoa Tuyết với Thiên Phàm đã là cả ngày hồ nháo, ngươi lại còn muốn cùng bọn họ tranh hơi sao. Thật là...
- Chi Liên, từ lúc nào ngươi về phen bọn họ vậy - Đỗ Tiên kinh ngạc thốt lên.
- Hừ, gì mà phe phái - Diệp Chi Liên nhíu mày, khẽ nói - Đỗ đại ca ngươi ấy, đi biệt dạng cả ngày làm chúng ta lo lắng. Vừa mới về đã cùng Hoa Tuyết ầm ĩ rồi.
Vô Lệ cầm hai ly rượu vỗ vỗ vai hắn:
- Đỗ đại ca, ta không theo phe nào nhưng ta theo Diệp tỷ tỷ, người nói huynh sai thì huynh phải chịu phạt a. Uống.
- Ngươi, tên tiểu tử không có nghĩa khí - Đỗ Tiên hừ hừ nói xong cũng là vui vẻ cùng hắn cạn chén.
Dĩnh Ly với Mị Ly đang là trao đổi chuyện gì đó, hai nàng chốc chốc lại cười khúc khích không thôi. Tường Vi hai mắt dớn dác nghe được vài điều, sắc mặt liền nhanh chóng trở nên ảm đạm. Nàng nhìn qua Đỗ Tiên đang cùng Vô Lệ, Thiên Phàm, Kiến Minh 3 người vui vẻ chúc rượu nhau, ánh mắt lại là thêm một vài phần sầu lo.
Diệp Chi Liên lúc này cũng là đã dùng bữa xong, nàng tính tình đạm mạc. Đối với mấy món tiên thảo rau quả này cũng ưa thích không thôi. Nhưng nữ tử như nàng dù ở cùng bang chúng Thiên Vương bang cũng là thập phần nhỏ nhẹ. Ăn một chút liền thấy đủ rồi. Nhìn sang Tường Vi ánh mắt biến hoá thay đổi mấy lần, liền thương cảm kéo lại gần nhỏ giọng:
- Lưu muội, muội có chuyện không vui sao?
- A, Diệp tỷ tỷ, ta không có chuyện gì - Tường Vi giấu diếm trả lời.
- Lưu muội, ta cũng thấy hết rồi a - Chi Liên ý tử nhắc nhở - có những thứ nên là muội chủ động dành lấy.
- Ah, tỷ tỷ, ngươi đang nói gì vậy - Tường Vi xấu hổ cúi đầu
- Khách, Lưu muội, Chi Liên ta là Thất Thiên Vương, tại Thiên Vương Bang lo chuyện tình báo. Đối với tâm tư mọi người đều là tỉ mỉ để ý - Chi Liên lại hàm súc nhắc nhở.
- Tỷ tỷ, ta thật không có gì - Tường Vi yếu ớt phủ nhận, âm thanh nhỏ xuống hết mức.
- Tiểu muội ngươi ấy - Chi Liên mắng yêu - ôn nhu là có đủ, nhan sắc có thừa chỉ là thiếu một chút điểm bạo dạn a.
- Tỷ tỷ, nhan sắc của muội có gì đáng nhắc tới đâu - Tường Vi xấu hổ, hai má càng là đỏ bừng xinh đẹp.
- Phì, muội đó, đến cả mình xinh đẹp cỡ nào còn không dám thừa nhận - Diệp Chi Liên nhìn bộ dạng nàng như vậy càng là nhẹ nhàng khuyên nhủ - ngươi phải...
Diệp Chi Liên âm thanh nhỏ lại thì thầm nói vào tai Tường Vi, không rõ đang bày cho tiểu muội điều gì huyền bí chỉ là Tường Vi mặt càng lúc càng là một mảng phấn hồng.
- Ắc, Lưu tiểu thư, Diệp cô nương hai người nói chuyện gì vậy - Đỗ Tiên ánh mắt kì quái nhìn hai người, hai người này thì thà thì thầm lâu lâu lại hướng về phía hắn chỉ trỏ. Đỗ đại phụ tự dưng cảm giác có chuyện gì đó.
- Đỗ đại ca, chuyện nữ tử chúng ta huynh cũng muốn nghe sao - Diệp Chi Liên trợn mắt quát khẽ.
- Ắc, không có hứng thú - Đỗ Tiên ngại ngùng phẩy phẩy tay quay lại tiếp tục uống rượu.
Kiến Minh công chúa thấy vậy cũng là tò mò, rón rén lại gần thì thào:
- Diệp tỷ tỷ, tiểu Vi, hai người có chuyện gì thú vị vậy?
- Hoa Tuyết, ngươi cũng lại muốn nghe sao - Diệp Chi Liên trừng mắt nhìn nàng.
- Hi hi, Đỗ đại phu là đàn ông không được nghe, tiểu muội là nữ tử nghe cũng không tính là nhiều chuyện - Kiến Minh nhí nhảnh đáp, lại quay sang Tường Vi ngạc nhiên - Ý, tiểu Vi, sao mặt muội đỏ vậy, phát sốt sao.
Diệp Chi Liên vịn vai Kiến Minh ép xuống ghế, thì thầm chuyện gì đó. Lại quay sang trừng mắt nhìn Tường Vi ý nhắc nhở. Ba nhóm người ba góc cứ vậy mà thảo luận đến khuya mới về nghỉ.
Sáng hôm sau, Đỗ Tiên còn đang ngủ thì một hầu tử gõ cửa:
- Đỗ thúc thúc, cha ta đã về, người bảo ta tới đánh thức ngươi dậy, Đỗ thúc thúc...
Tối hôm qua uống tương đối nhiều rượu, Đỗ đại phu cứ như là lợn chết ngủ một mạch đến gần trưa. Nghe cửa đập ầm ĩ mới lóp ngóp bò dậy mở cửa. Bên ngoài một tiểu hầu kim mao đang đứng đợi:
- Ắc, ngươi là cái gì Linh đồng.
- Thúc thúc, ta nhỏ nhất, gọi là Tiểu Lục.
- Tiểu Lục, ngươi nãy nói gì ta không nghe rõ, oáp - Đỗ Tiên ngái ngủ lấy tay che miệng, ngáp.
- Đỗ thúc thúc, là cha ta sai ta đến gọi ngươi dậy.
- A, lão Tôn về rồi sao - Đỗ đại phu hơi rượu cùng cơn buồn ngủ tan biến - ngươi chạy về báo lại, ta tới ngay.
- Ân, ta đi đây. Cha ta đang ở Dĩnh Ly cung đợi thúc a - Tiểu Lục chào hắn rồi trực tiếp phi thân về phủ động.
Đỗ Tiên vội vàng thay qua quần áo, hấp tấp leo xuống nhà gỗ. Hắn vội vàng kiểu gì mới bước được quá nửa bậc thang, tay chân luống cuống rơi bịch xuống đất. Cũng không để ý mông đít ê ẩm cuống cuồng chạy tới Dĩnh Ly cung.
Đỗ Tiên bước vào trong thạch động thấy Dĩnh Ly, Mị Ly đã ngồi đó, đối diện còn có hai vị hầu nhân. Một người là Tôn Ngộ Không, người kia hình dáng có vẻ nhỏ bé hơn một chút, tay dài hơn mức bình thường. Tướng mạo cổ quái không được dễ nhìn như lão Tôn.
- Ca ca, ngươi đến rồi a, chào buổi sáng - Mị Ly vẫn là tung tăng vui vẻ chạy lại đón lấy hắn.
- Ắc, chào buổi sáng, A Ly - Đỗ Tiên vui vẻ theo nàng bước vào, ánh mắt không quên đánh giá vị hầu nhân kia một phen.
Người này thân hình nhỏ bé, ánh mắt sắc bén, lông mao cũng là một màu đỏ nâu, thân mặc trường sam màu đen xám, bên cạnh đặt một cây hắc sắc mộc bổng cũ kỹ.
Đỗ Tiên chào hỏi xã giao một phen, Ngộ Không liền giới thiệu:
- Lão đệ, đây là sư bá của ta, tên gọi Viên Hồng. Lão Hồng, đây là vị đệ đệ tông tộc Lạc thần mà ta nhắc đến, Đỗ Tiên đệ.
- Viên tiền bối - Đỗ đại phu chính là cung kính chào hỏi một phen.
- Đỗ huynh đệ, ngươi gọi ta lão Hồng được rồi. Ta với lão Tôn đều là Linh hầu, bối phận cũng không cần quá rõ ràng như vậy - Viên Hồng khoát tay sảng khoái nói.
- Lão Hồng, ngươi thật sảng khoái a - Đỗ đại phu niềm nở nói, cũng cảm thấy dễ gần hơn nhiều.
Viên Hồng nhìn hắn đánh giá một phen, lại chậm rãi nói:
- Đỗ huynh đệ, ngươi tìm sư bá ta là có chuyện gì?
- Lão Hồng - Đỗ đại phu cũng biết sư bá mà Viên Hồng nói là Tiêu Dao Tử - tiểu đệ ta có chút chuyện nghi vấn, cần nhờ Tiêu Dao Tử tiền bối giải đáp. Tại sao thì thông cảm cho tiểu đệ không nói ra được, về phần tìm đến Tiêu Dao Tử tiền bối là do lão tổ tông nhà ta nhắc đến.
Nói đoạn, Đỗ Tiên lấy ra 3 manh Huyền Thanh Lệnh đặt lên trên bàn làm tin.
- Ta tin ngươi - Viên Hồng hai mắt lấp lánh nhìn qua 3 miếng lệnh bài.
- Vậy không biết - Đỗ Tiên ngập ngừng hỏi - lão Hồng ngươi có thể đưa ta đi gặp Tiêu Dao Tử tiền bối một phen hay không?
Viên Hồng đưa mắt qua nhìn Ngộ Không đầy hàm ý, Ngộ Không gật đầu ý bảo cứ nói. Hắn lại quay sang nhìn Đỗ Tiên, thần sắc có chút khó hiểu, chậm rãi giải thích:
- Đỗ huynh đệ, trước tiên ta muốn hỏi ngươi một điều.
- Lão Hồng ngươi cứ hỏi a - Đỗ Tiên sảng khoái đáp ứng.
- Ngươi không phải là người thời đại này a - Viên Hồng đầy ý tử nói.
Đỗ Tiên sửng sốt nhìn hắn kinh ngạc, không hiểu sao hầu nhân này đoán ra được lai lịch của hắn. Ngay cả lão tổ tông cũng còn nhâ n không ra, chỉ là cảm thấy hắn như không xuất phát từ vũ trụ này. Dĩnh Ly, Mị Ly cũng là thần sắc ngạc nhiên đánh giá hắn một phen.
- Đúng vậy, cớ sao lão Hồng ngươi biết được - Đỗ đại phu kinh hãi hỏi lại.
Viên Hồng gật đầu mỉm cười, chậm rãi nhấp lấy một ngụm tiên trà mới nói:
- Cái này là sư bá ta truyền lại, sư bá cách đây vài tháng có nói sau này sẽ có một người ngoài số mệnh, không thuộc thời đại này đến tìm hắn. Cũng không phải là ta đoán ra.
- Ắc, lão Hồng, ngươi nói thật sao.
- Tất nhiên - Viên Hồng nghiễm nhiên thừa nhận.
Đỗ Tiên một hồi lại thêm một hồi kinh ngạc, đối với thân thế bí ẩn của vị Tiêu Dao Tử này càng thêm tò mò.
- Lão Hồng, hiện tại ngươi có thể dẫn ta đi gặp Tiêu Dao Tử tiền bối luôn không.
Viên Hồng lắc lắc đầu nhìn hắn than thở:
- Lão đệ, ngươi cũng thiếu một chút may mắn. Sư phụ ta vài tháng trước từ Âm Phủ phủ nhận được tin liền dự đoán như vậy. Xong chính người lại là không chờ được, đi tìm một vị tiền bối khác, đến Nhân giới tìm kiếm ngươi rồi.
- Ắc, có chuyện này sao - Đỗ Tiên sửng sốt.
Hắn thoáng trầm tĩnh một chút, Tiêu Dao Tử này sốt sắng tìm mình như vậy trong giọng điệu cũng không có ý gì xấu. Nếu vậy đây có thể là chuyện tốt a. Chỉ có điều, hắn lại không ở Tiên giới, mà đang đi Nhân giới tìm kiếm mình.
- Lão Hồng, khoảng bao lâu nữa thì Tiêu Dao Tử tiền bối quay lại a.
- Nhanh thì 2 năm, chậm thì 3 năm nữa - Viên Hồng lẩm nhẩm tính toán một hồi rồi mới trả lời.
- Ắc, lão Hồng, ta đến từ Nhân giới a - Đỗ Tiên nhắc nhở.
- À, vậy tính theo thời gian ở Nhân giới chính là 3-5 năm thời gian a - Viên Hồng ngẩn ra.
- Lâu như vậy sao - Đỗ đại phu cau mày.
- Ca, lão đệ - Ngộ Không khuyên nhủ - 3 năm có gì mà lâu a. Ngươi ở đây lão Tôn tiếp đãi ngươi một thời gian chơi lại một thoáng trôi qua thôi.
Đối với mấy người Ngộ Không, Dĩnh Ly thì 3 năm quả thật cũng chỉ tương đương với một vài tuần ngắn ngủi. Nhưng đối với Đỗ Tiên lại khác, 3 năm mà nói đủ để biến hoá đến nghiêng trời lệch đất. Hắn vẫn là không can tâm chờ đợi lâu đến vậy:
- Lão Hồng, ngươi xem có cách gì liên hệ với sư bá ngươi không?
- Không có cách nào a - Viên Hồng lắc lắc đầu - nếu như là tinh cầu nào trong tinh hệ này, hẳn là mấy vị sư mẫu có cách liên lạc. Nhưng Nhân giới tinh cầu lại nằm ở một Tinh vực cách rất xa nơi đây. Chúng ta chính là vô pháp liên lạc a.
- Ắc - Đỗ Tiên đứng hình.
Đại khái hắn có thể hiểu được theo cách nói này, tinh hệ ý chỉ một hệ hành tình giống như Thái Dương hệ, còn Tinh vực ý nói là cả một Thiên hà. Như vậy, hẳn là Tiên giới này thuộc về một thiên hà khác, không phải cùng nằm trong Dải ngân hà mà Trái đất tồn tại. Lại nói mỗi thiên hà cách xa nhau đều là mấy trăm ngàn năm ánh sáng, không hiểu là mấy vị đại năng này làm sao có thể di chuyển tới lui được. Xem ra, với khoảng cách như vậy, 3 đến 5 năm thời gian vẫn là tương đối ngắn.
Đỗ Tiên nghe vậy cũng không nài thêm, chỉ bỏi han một số chuyện về Tiêu Dao Tử. Lúc này hắn mới biết đến sự tích vĩ đại của vị tiền bối này.
Tiêu Dao Tử này nguyên bản chính là Trụ Vương trong truyền thuyết, chỉ khác một điều là Trụ Vương trong truyền thuyết đại nghịch vô đạo là hôn quân khét tiếng thì Tiêu Dao Tử này chính là bậc minh quân hiền thần. Không những dẹp tan phản loạn, thống nhất trung nguyên một cõi. Tiêu Dao Tử này còn chính là nghịch thiên cường giả, tu vi tu luyện chính là trước nay chưa từng có. Sau chục năm đã đạt đến Thánh Tổ kỳ. Thêm 20 năm liền xông thẳng tới Vực Thần. Hiện tại đã là Vực Thần trung giai cấp bậc. Trong tay lại có vài kiện chí bảo lợi hại, trước đây cũng chính nhờ mấy kiện chí bảo này mà đánh loạn một hồi “đại náo thiên cung”. So với Đại Thánh lão Tôn còn lợi hại hơn, đánh chết Thiên đế Thiên hậu, lập nên một triều thần mới cho Thiên giới.
Mấy vị huynh đệ cũng đều là cường giả thanh danh hiển hách một phen. Nhị đệ của Tiêu Dao Tử cũng chính là sư phụ của Viên Hồng, người này gần trăm năm trước cũng đã đạt tới Thánh Hoàng kỳ. Một vị Tam đệ thì vừa mới tiến nhập Thánh Tổ sơ giai. Hai người khác thì cũng đều đã đạt đến Tán Tiên đỉnh phong. Thực lực so với lão Tôn cũng chỉ thua kém một chút mà thôi.