Từ Yến Yến nói tân sinh viên rất dễ nhận biết.
Những người lắc đầu, ngó trái ngó phải trong sân trường thông thường chính là tân sinh viên.
Những người xách khăn, chăn, chổi trong sân trường thông thường chính là tân sinh viên.
Những người có phụ huynh đứng bên cạnh trong sân trường thông thường chính là tân sinh viên.
Những người để kiểu tóc quê mùa trong sân trường thông thường chính là tân sinh viên.
Lục Diên Y chỉ trợn mắt với Từ Yến Yến. “Những điều này còn cần cậu nói à, mọi người đều biết cả.”
Kết quả là hai cô gái này đánh nhau trên đường. Lục Diên Y tự nhận mình là sinh viên tốt, để không gây ảnh hưởng khiến tân sinh viên thất vọng về nề nếp nhà trường, cô quyết định không so đo với Từ Yến Yến.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, đôi giày Lục Diên Y đi khá cao, chẳng biết thế nào mà bị cái gì đá phải, cô lảo đảo mấy bước về trước, may mà chưa ngã xuống đất. Cô vừa mới hồi hồn vỗ ngực mình thì đã nghe thấy nam sinh phía sau kêu lên: “Dọa chết tôi rồi dọa chết tôi rồi”.
Lục Diên Y trừng mắt nhìn chủ nhân giọng nói ấy bằng ánh mắt khinh bỉ vô hạn.
Từ Yến Yến đi lên. “Tự mình chịu tội là quang vinh, còn dọa người khác sợ là đáng xấu hổ đấy.”
“Dùng miệng nói chuyện thì có thể hiểu được, còn dùng miệng phỉ báng thì đúng là đáng hận đấy.”
“Cậu đang nói bản thân cậu hả?”
“Sao cậu vẫn không nghe hiểu tiếng người vậy, không phải đã từng dạy cậu rồi ư?”
“Lục Diên Y, cậu chết chắc rồi.”
Vì thế hai người lại cãi nhau ỏm tỏi. Lúc này người tự học buổi tối rất nhiều, phần lớn đều đang tìm phòng học. Họ bất giác đến lớp tự học, chỉ có điều không may mắn lắm, buổi tối cũng có lớp, hơn nữa giảng viên còn bắt điểm danh.
Còn năm phút nữa là hết tiết đầu tiên, Lục Diên Y nghiên cứu đồng hồ trên tay mình hồi lâu, rồi mới nhìn sang Từ Yến Yến, chỉ thấy lúc này đối phương đang chăm chú nhìn lên bảng đen. Cô vẫn luôn cho rằng Từ Yến Yến và mình cùng một dạng, trên thực tế cô cũng khá xấu hổ. Tuy Từ Yến Yến chẳng thích học mấy, nhưng chung quy cũng có lúc nghe giảng, hơn nữa thành tích cực tốt, năm nào cũng được học bổng. Lục Diên Y chưa bao giờ trượt môn, chuyện này không thể không liên quan đến sự tương trợ hữu nghị trong phòng thi của Từ Yến Yến.
Lục Diên Y thở dài thườn thượt, rồi mới đẩy sách về phía Từ Yến Yến.
“Cậu lại muốn trốn tiết à?” Từ Yến Yếu trông chẳng lấy làm lạ.
Lục Diên Y lắc đầu. “Tớ thế này là tan sớm, ok?”
Từ Yến Yến trông đầy khinh bỉ, rất rõ ràng, hôm nay Lục Diên Y lại không định về kí túc rồi.
Lục Diên Y vừa ra khỏi phòng học liền chạy đến cổng sau trường. Mười phút trước, Cố Vân Tu tôn quý kia gửi tin nhắn nói anh đang đợi ở đó. Cô không cảm thấy mình có tư cách bắt anh đợi, chỉ đành chạy đến đó.
Kết quả, cô tìm hồi lâu cũng chẳng thấy xe của Cố Vân Tu. Cô bực bội lấy di động ra, đang nghĩ nên nói chuyện bằng giọng điệu giận dữ thì xe của Cố Vân Tu đã đỗ bên cạnh cô một cách đầy chói lọi.
“Còn không lên xe?” Cố Vân Tu nhướng mày. “Lúc này không sợ bị bạn học nhìn thấy nữa à?”
Đúng là thù dai nhớ lâu.
Lục Diên Y phớt lờ việc anh đang cười nhạo lời mình từng nói trước đây, mở cửa rồi mau chóng ngồi vào xe một cách rất tự giác. “Cảm ơn sếp Cố đã đến đón em giữa lúc bận trăm công nghìn việc, em cảm thấy cực kì vinh hạnh.”
Cố Vân Tu liếc cô một cái. “Đối với tốc độ chạy đến như bay của em, anh bày tỏ mình vô cùng hài lòng.”
Khóe miệng Lục Diên Y co giật. Cô lại nhìn anh. “Hôm nay sao rảnh rỗi vậy?”
“Em cảm thấy hôm nào anh không rảnh?”
“Ý của em là hiếm khi anh rảnh với em.”
“Nếu đã biết đây là thời gian quý báu được ban tặng, vậy thì thu cái biểu cảm giả dối của em lại cho anh.”
“Em giả dối chỗ nào?”
“Anh thấy chỗ nào cũng giả dối.”
“Vậy anh đừng có nhìn nữa.”
“Vậy em đừng tìm chuyện để nói thu hút sự chú ý của anh nữa.”
Lục Diên Y quay người qua dựa vào cửa sổ. Cố Vân Tu bất mãn nhìn cô một cái. “Thắt dây an toàn.”
“Anh phải tự tin với kĩ thuật lái xe của anh, tính mạng của hạng người tép riu như em không đáng tiền, cho dù anh không cố kị em thì cũng phải cố kị bản thân anh, ai bảo thân phận của anh cao quý chứ.”
Sắc mặt Cố Vân Tu sa sầm, anh chẳng buồn để ý đến cô nữa.
Về tới biệt thự, Cố Vân Tu vẫn hầm hầm. Được, ai bảo cô ăn đồ của người ta dùng đồ của người ta chứ, phải tự giác mới đúng. Cô chủ động lên tiếng: “Ăn gì để em đi nấu?”.
“Em xác định em sẽ không bỏ độc vào?”
Lục Diên Y nghiến răng. “Cảm ơn đã nhắc nhở, em sẽ bỏ thêm gia vị này vào.”
Cố Vân Tu nằm nghiêng trên sô pha, ngón tay ấn trên điều khiển, quảng cáo này càng lúc càng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, cốt truyện này thì chẳng ra sao. Đến hứng thú đổi kênh cũng chẳng có, anh bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, điều khiển trượt xuống từ tay anh.
Lục Diên Y ra ngoài thì thoáng sửng sốt, cô bèn đi qua nhặt điều khiển lên, sau đó vỗ mặt anh. “Dậy nào.”
Cố Vân Tu khó chịu trừng mắt nhìn cô, anh ghét nhất là người khác sờ mặt anh.
Lục Diên Y bĩu môi, bưng hết cơm canh lên, còn phải bưng cơm đến trước mặt Cố Vân Tu. Cô thật sự tò mò lúc anh ở một mình thì sống tiếp thế nào.
Cố Vân Tu mặc kệ cô, tự ăn cơm.
“Anh không dùng kim thử à?”
“Dù sao cũng có em ở đây, nếu chết cũng chẳng cô đơn, chỉ là hơi tội nghiệp cho em đang ở trong độ tuổi phơi phới này thôi.”
Lục Diên Y lại bị tức đến mức no luôn, cứ tiếp tục thế này thì đâu thể ngày ngày gào lên muốn giảm cân như người khác chứ, có lẽ sống cùng Cố Vân Tu thì mãi mãi cũng sẽ không béo được.
Lục Diên Y rửa bát và thu dọn phòng bếp xong thì Cố Vân Tu đã ngủ mất. Cô yên lặng đứng trong phòng nhìn khuôn mặt say ngủ của anh. Lúc anh ngủ, trong mắt cô, anh mãi luôn là người dịu dàng, vô hại nhất, nhìn cũng thuận mắt vô cùng.
............................
Tác giả có lời muốn nói:
Đã nói rõ là không có phần sau nữa, bỏ truyện rồi… Phía sau là ngoại truyện về Lục Địch và Vân Thường, tôi tự cảm thấy có thể đọc được, thật lòng đấy.