Lục Địch ngồi bên sân vận động, miệng ngậm một cọng cỏ, đôi mắt mơ màng không có bất cứ tiêu điểm nào. Tầm mắt cậu xuyên qua vô số người, song không rơi vào một khoảng có thực. Lâm Trạch thường nói cậu là một người không tim không phổi, lời này thực ra cũng không sai, quả đúng là vậy. Cậu không có thứ gì mà mình quan tâm, cũng chẳng có người nào mà mình bận lòng.
Cậu và Lâm Trạch quen biết nhau từ hồi tiểu học, còn từng đánh nhau một lần. Nguyên nhân thì bây giờ nhớ lại cũng không khỏi bật cười thành tiếng.
Lúc đi ngang qua, cậu đụng phải làm sách của Lâm Trạch rơi xuống đất. Lâm Trạch bảo cậu nhặt lên, cậu cứ không nhặt. Sau đó hai cậu nhóc điển trai liền lao vào nhau.
Cậu gầm lên: “Không phải chỉ là một quyển sách rách nát thôi sao? Tao cũng đi học, tao cũng có, đền mày là được.”
Lâm Trạch lại khá xem thường, “Mày đến đi học, nhưng tao đến để thi Thanh Hoa, Bắc Đại đấy.”
Nhìn người đó kìa, có tiền đồ biết mấy, mới học lớp một tiểu học đã nhìn xa trông rộng, tính vào Thanh Hoa, Bắc Đại. Còn Lục Địch tự cho rằng cả đời này mình chẳng có tài cán gì rồi.
Cậu có thể vào thẳng khối cấp ba của trường Trung học Thâm Hạ còn phải nhờ vào sự giúp đỡ hào phóng của Lâm Trạch trong phòng thi. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời. Người ta nói bầu trời màu xanh lam, sao cậu chỉ trông thấy từng mảng mây trắng to đùng chứ, bầu trời này rõ ràng màu trắng mà, đơn điệu đến mức khiến người ta thấy nhạt nhẽo.
Đúng vào lúc cậu thấy chán định đứng dậy rời đi thì không biết từ đâu, đột ngột cất lên một giọng nói: “Mỹ nữ”.
Cậu nhổ cọng cỏ trong miệng, ngó xung quanh theo bản năng. Ở Trung học Thâm Hạ, cậu thật sự chưa từng thấy mỹ nữ khiến cậu nhìn một lần đã khó quên nào, mỹ nữ cũng là động vật quý hiếm, hoặc là nói ánh mắt của cậu khá cao, ít nhất đây là lời cậu dùng để tự an ủi mình.
Khi tầm mắt dừng lại, cậu thật sự nheo mắt, cuối cùng đã trông thấy một người có thể thực sự được gọi là “mỹ nữ” rồi. Hơn nữa mỹ nữ này còn đang đi về phía cậu. Cậu hếch cằm, tình huống gì đây nhỉ?
“Chào cậu, tớ là Vân Thường, có thể làm quen với cậu được không?”
Nếu đây là một câu bắt chuyện đơn thuần thì có lẽ sẽ không có câu chuyện sau này.
Lục Địch không ngốc, tuy Vân Thường nói rõ ràng là muốn làm quen với cậu, nhưng lời nói lại luôn xoay quanh một người khác. Cũng phải, trong ngôi trường này, ngoại trừ Thẩm Giai Kỳ đã chuyển trường thì chỉ có Lục Địch cậu thân thiết với Lâm Trạch, cô gái này đúng thật là biết tận dụng cơ hội.
Lục Địch cười thầm, đây vẫn là lần đầu tiên có người muốn nhờ mình để tiếp cận Lâm Trạch đấy!
Có điều cậu cũng chẳng mấy bận tâm, còn cực kì chủ động làm mai giúp Vân Thường và Lâm Trạch. Trong vấn đề tình cảm, Lâm Trạch là một tên đầu gỗ, để cậu ta tiếp xúc nhiều với người khác phái cũng rất tốt. Lục Địch cũng hiểu Lâm Trạch mấy phần, cậu ta thật sự không mấy để tâm đến chuyện này, tuy không dùng tất cả thời gian để học nhưng học tập tuyệt đối được coi là thứ chiếm phần lớn nhất trong cuộc sống của Lâm Trạch. Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến ông bố đã qua đời của Lâm Trạch. Muốn cậu ta thi đỗ đại học Bắc Kinh chính là di nguyện của bố cậu ta, Lâm Trạch đương nhiên sẽ phấn đấu không ngừng nghỉ vì điều đó.
Lục Địch thật sự muốn thấy dáng vẻ Lâm Trạch động lòng, vậy thì hẳn sẽ thú vị biết mấy.
Không thể không nói, Lục Địch đã giúp Vân Thường một chuyện lớn. Nếu không có cậu quạt gió châm lửa ở bên trong thì Lâm Trạch chắc chắn sẽ không đồng ý hẹn hò với Vân Thường. Huống hồ tính cách của Lâm Trạch khá hướng nội, cũng chẳng thể hiện tình cảm ra ngoài.
Vân Thường cũng hiểu rõ, bởi thế cô còn mời Lục Địch ăn một bữa cơm. Hai người họ cùng đi ăn lẩu khô, đây là món Vân Thường thích ăn nhất, đương nhiên bản thân Lục Địch không kén ăn nên bèn tùy cô.
“Lần này cậu đã giúp tớ nhiều như thế, cậu muốn uống gì cứ gọi thoải mái.”
Lục Địch nhìn khuôn mặt khá động lòng người của cô, cười nói: “Sớm biết cậu là một phú bà nhỏ, tôi đã ngày ngày moi tiền cậu rồi.”
Vân Thường lè lưỡi với cậu. “Cậu dám.”
“Hay là thử xem?” Cậu cười xấu xa.
Vân Thường trừng mắt nhìn cậu. “Ăn cơm của cậu đi!”
Tổ hợp trai đẹp gái xinh vẫn luôn hút mắt người ta, huống hồ là hotboy được gọi là đẹp trai nhất và hoa khôi được xưng là đẹp nhất lịch sử Trung học Thâm Hạ, hai người họ đi cùng nhau mới thật sự chứng thực câu “giai nhân thiên thành”. Đáng tiếc là trái tim giai nhân đã ở một nơi khác.
Vân Thường và Lâm Trạch qua lại không quá nồng nhiệt, thậm chí chỉ có thể dùng cụm từ “gió lặng sóng yên” để miêu tả.
Còn Lục Địch đã có thân phận mới - trở thành thùng rác tâm sự cho Vân Thường.
Cô sẽ hỏi Lục Địch với khuôn mặt đầy nghi hoặc: “Tại sao tớ và Lâm Trạch hẹn hò lâu như vậy rồi mà cậu ấy còn chưa chủ động nắm tay tớ bao giờ?”.
“Lâm Trạch là một người hay xấu hổ.” Lục Địch sẽ luôn trả lời như vậy.
“Nhưng mà cậu ấy cũng chẳng quan tâm tớ mấy. Ngay cả lúc ăn cơm cũng không học theo mấy đôi tình nhân khác đi ăn cùng tớ.”
“Không phải Lâm Trạch lo lắng tin đồn dẫn đến thị phi đấy sao!”
“Nhưng lúc sinh nhật tớ, cậu ấy không chỉ không tặng tớ quà mà còn chẳng buồn nhắc đến.”
“Thế cậu không biết đường chủ động nói cho cậu ta biết à!”
“Vậy thì còn gì hay nữa.”
“Cho nên đó là vấn đề của bản thân cậu.”
“Tớ không nên nói những chuyện này với cậu, cậu với cậu ấy coi như cá mè một lứa, cậu đương nhiên chỉ biết nói giúp cậu ấy rồi.” Vân Thường hậm hực rời đi.
Lục Địch đi phía sau cô cười không nổi nữa.
Cậu hiểu Lâm Trạch, hành vi như vậy đối với một chàng trai đang độ trẻ trung mà nói quả thực rất khác thường. Nhưng đối với Lâm Trạch lại là chuyện rất bình thường. Chỉ bởi vì, Lâm Trạch chưa động lòng với Vân Thường, cho nên cậu ta mới thấy sự tồn tại của cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cậu cũng từng hỏi Vân Thường tại sao lại thích Lâm Trạch.
Câu trả lời của Vân Thường hợp tình hợp lý đến vậy: “Cậu ấy thông minh mà, mọi người đều nói Thẩm Giai Kỳ thông minh, nhưng trong mắt tớ, Lâm Trạch mới là người thông minh nhất”.
Bởi vì, biết bao lần cô nhìn thành tích thi của Lâm Trạch, còn từng nhìn bài thi của cậu rồi. Cô phát hiện ra một vấn đề, đó là tổng điểm thi của Lâm Trạch lần nào cũng ở trong một giới hạn, có lúc cùng một môn mà lần nào thi điểm cũng giống nhau. Vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện, đó là Lâm Trạch rất quen với đề thi, có thể có được điểm số mà cậu muốn một cách rất dễ dàng, chỉ cần cậu muốn. Mà những đề thi đó, cậu có thể làm xong 100% với tỉ lệ chính xác 100%.
Nhưng Lâm Trạch lại rất khiêm tốn, cho nên cậu luôn xếp thứ hai sau Thẩm Giai Kỳ, không đi đoạt bất cứ hào quang nào. Lâm Trạch như thế càng giống như một giấc mộng, giấc mộng thỉ thuộc về thiếu nữ.
Vân Thường vẫn qua lại với Lâm Trạch không mặn không nhạt, tựa như bình thường.
Thực ra thời gian Lục Địch gặp họ không nhiều. Bắt đầu từ cấp ba, bắt đầu từ lúc tròn mười sáu tuổi, cậu đã tự đi làm thuê. Cậu từng làm quản lý quán nét, cũng từng làm nhân viên phục vụ ở quán KFC. Nhưng cuối cùng, cậu lựa chọn làm ca sĩ hát ở quán bar. Nguyên nhân chỉ có một, như vậy kiếm được tiền nhanh nhất. Cậu cần tiền, rất rất nhiều tiền.
Cậu cũng hiểu rõ giá trị của bản thân, khuôn mặt này của cậu đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều người theo đuổi. Chỉ là càng ngày cậu càng biết cười trước mặt mọi người, chỉ là trong nụ cười đó không chứa chút độ ấm nào. Ở nơi vàng thau lẫn lộn như quán bar, cậu lăn lộn thuận buồm xuôi gió.
Buổi đêm, cậu hát ở quán bar. Ban ngày, cậu đường hoàng ngủ trên lớp. Cậu cũng chẳng bận tâm, cái gọi là thành tích chẳng có ích gì với cậu. Nhưng Lâm Trạch luôn khuyên cậu vẫn nên cầm được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba thì hơn. Thực ra đó đều là cái cớ của Lâm Trạch. Lâm Trạch chỉ không muốn cậu sớm bước chân vào xã hội như thế mà thôi. Song Lâm Trạch không biết, đối với Lục Địch mà nói, không có gì là nên hoặc không nên, cả đời này cậu không định sống vì bản thân mình.
Chẳng lâu sau, Lục Địch trở thành học sinh có vấn đề thường xuyên bị gọi vào văn phòng giáo viên. Mà thầy tổng phụ trách cũng từng bắt được cậu đang hút thuốc mấy lần. Nhưng cậu chẳng bận tâm, sau đó giáo viên cũng mệt, thầy tổng phụ trách cũng hết cách với cậu, thấy cậu thì mở một mắt nhắm một mắt, cuộc sống như vậy cũng coi như dễ chịu.
Hôm ấy, buổi tối cậu liên tục bận rộn với mấy sân khấu, cơ thể mệt mỏi cực độ. Cậu vừa mới ra khỏi quán bar thì cả người đã mệt lử.
Nhưng không biết Vân Thường đã xuất hiện thế nào.
Cậu phát hiện vậy mà cậu không biết Vân Thường đến đây làm gì. Lại đến muốn than vãn với cậu rằng Lâm Trạch không quan tâm cô ra sao, Lâm Trạch lại làm không tốt chuyện nào, hoặc là hình như Lâm Trạch căn bản không để ý đến chuyện cô và bạn học nam khác qua lại gần gũi.
Sau khi có suy nghĩ đó, cậu cảm thấy mình rất phiền não. Cậu ghét nghe thấy hai chữ “Lâm Trạch” từ miệng cô, cho dù đó là người anh em tốt của cậu.
“Cậu sao thế?” Vân Thường chạy qua đỡ cậu.
Đầu cậu rất choáng váng, nhưng không đến mức cậu không thể tự đi được. Có điều, tất cả trọng lượng cơ thể cậu đều đặt lên người cô. “Tớ đau đầu.”
Vân Thường sờ trán cậu với vẻ hơi lo lắng. “Cậu sốt rồi, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Cậu lắc đầu. “Đưa tớ về nhà, mạng tớ trâu bò lắm.”
Cô đấu không lại cậu, chỉ đành đỡ cậu bước từng bước rời đi. Có lẽ cậu rất choáng váng, mỗi bước đi đều sải rất nhỏ, cô chỉ đành yên lặng phối hợp.
Chỉ riêng cậu biết, cậu chỉ đang muốn đến nơi muộn một chút mà thôi.
Chỗ cậu sống hơi tồi tàn, thậm chí khá ẩm thấp. Vân Thường không phát huy tính khí hơi tiểu thư của cô ra, chỉ lục tủ tìm thuốc cảm rồi đun nước. Đến bản thân cô cũng cảm thấy khó tin. Cả đời này cô thật sự chưa từng phục vụ một ai như vậy.
Lục Địch nằm trên giường, đầu cậu váng vất, mí mắt trên và dưới đang đánh nhau. Nhưng cậu lại gắng gượng mở mắt, lắng nghe âm thanh tồn tại của cô một cách tỉnh táo như thế, trông thấy bóng dáng cô tiến vào ngay khoảnh khắc đầu tiên như thế.
Cô đun nước xong, đựng vào trong một chiếc cốc, rồi lại dùng nước lạnh làm giảm nhiệt độ, cho đến khi xác định nước có thể uống được.
“Uống thuốc nào.” Cô đặt thuốc vào bàn tay cậu, rồi lại thuận tay cầm cốc bón nước cho cậu.
Cậu ngẩn người, lúc uống thuốc và nước lại bị sặc.
Cô dùng tay vỗ lưng cậu. “Đã đỡ hơn chưa?”
Cậu gật đầu, rồi mới lại nằm xuống.
Vân Thường ngồi bên giường cậu, miệng khẽ thở dài.
Không cần nói, chẳng cần hỏi, cậu đã biết cô thở dài không phải vì cậu. Hỉ nộ ái ố của cô chẳng qua đều là vì Lâm Trạch. Nhận thức ấy khiến đáy lòng cậu chua chát. Đó là lần đầu tiên cậu ghen tị với Lâm Trạch.
Vân Thường chưa rời đi, chỉ ngồi trước giường cậu.
Cậu không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô gục xuống trong cơn mơ màng. Cũng chỉ có khoảnh khắc ấy, cậu mới có thể nhìn cô chẳng chút cố kị: làn mi dài, nước da trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc mượt mà đen nhánh của cô. Tay cậu từ từ vươn ra, khi sắp chạm vào mặt cô, cậu rụt mạnh về.
Cô tốt đẹp, nhưng cậu lại bẩn thỉu.
Cô nên ở bên người giống như Lâm Trạch. Còn cậu cứ nhìn cô như vậy đi, vậy là được rồi.