Quýt vừa bắt đầu kết trái, nhóm người tỳ nữ đều bận rộn, quét lá rụng, lau bàn, khói bếp lượn lờ phiêu tán, trên mặt mỗi người đều có ý cười, đơn thuần mà thân thiết.
" Chủ tử, người mua ngựa đến rồi." Cáp Tát cười khanh khách bước nhanh đi vào đại sảnh, báo cáo với chủ tử.
"Mời hắn vào đi." Triển Trì Tuyệt khẽ nhấp ngụm nước trà, tay lớn duỗi về phía Họa Tâm đang đứng bên cạnh, nửa khắc sau vẫn không thấy nàng phản ứng, quay đầu thì thấy, đầu đang gật gù cúi xuống trước ngực, rồi ngay lập tức lại cố gắng mở mắt ra.
Không được ngủ, không được ngủ, nàng đánh vào má mình, tự nhắc nhở bản thân.
Trí nhớ ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn tring đầu nàng, làm thế nào cũng không thể quên đi được, kết quả, khi buồn ngủ cũng là lúc trời đã mờ mờ sáng, ba chân bốn cẳng mặc xiêm y, mang hài cũ, mới không đến muộn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ trắng trẻo, mắt to ngập nước vô lực lúc khép lúc mở, cái mũi thanh tú cùng đôi môi nhỏ hông nhuận không biết đang mấp máy điều gì, tóc dài đen bóng bối thành hai khối tròn ở hai bên đầu, hình tượng tỳ nữ điển hình nhưng lại có vẻ thanh thuần động lòng người.
Hắn tinh tế đánh giá, ngày hôm nay hơi lạnh, nàng khoác một bộ áo len nhỏ màu trắng, trên cổ áo lông mao mềm mại nâng đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm ôn nhu, cổ nghiêng một độ cong duyên dáng, không nhìn kỹ, thì sẽ không phát hiện ra nàng cũng đáng xem lại.
" Đây là y phục mà Cáp Tát mang ngươi đi mua à?" Hắn thình lình mở miệng hỏi, hạ ly trà, đầu dựa vào một tay.
" A? Vâng, Cáp Tát mua." Hình như nàng bị hắn làm cho hoảng sợ, lúc này mới tỉnh táo, sờ sờ vải dệt cao cấp trên thân mình, thật sự có chút không rõ, Cáp Tát thật sự có thể quyết định việc mua cho nàng y phục đắt tiền như vậy sao? Các tỳ nữ khác cũng chưa được mặc, không biết chủ tử có trách tội Cáp Tát tự quyết định hay không?
"Cũng không tệ lắm." Hắn gõ gõ dưới cằm, trong mắt có chút thưởng thức, "Nhưng nếu lại lười biếng ngủ gật thì đi ngủ ở nhà kho cho ta." Lời nói thay đổi, bắt đầu nhằm vào chuyện nàng vừa buồn ngủ.
Đã sớm biết như vậy, mỗi ngày hắn không dạy bảo nàng thì sẽ không dễ chịu, Họa Tâm gật gật đầu, có chút ủy khuất, nếu không phải hôm qua hắn bắt mình nhìn những hình ảnh ấy, nàng cũng sẽ không có chuyện không ngủ được.
" Không nghĩ tới thủ lĩnh còn có thói quen phạt tỳ nữ ngủ phòng khi, thật đúng là mở mang tầm mắt."
"Bạch miên hoa?" Triển Trì Tuyệt khẽ nhíu mày, nghe Cáp Tát miêu tả, người này rất có lai lịch, nhưng hình như có chút để ý đến tỳ nữ Họa Tâm này.
Nam tử đội đấu lạp, đó là Triển Trì Tuyệt sao?
Bắt gặp sự kinh ngạc vì mình của Bạch Miên Hoa, Họa Tâm lập tức cúi chào, nhìn thấy hắn chứa đầy ý cười, bất giác lại bị tầm mắt nhìn chăm chú của hắn làm đỏ mặt.
Nâng mành, nhìn hai người không coi ai ra gì nhìn nhau, Triển Trì Tuyệt lạnh lùng cười.
"Đến đây mua ngựa, thuận đường thăm hỏi người quen, hi vọng đầu lĩnh bỏ qua cho, đây là bảo vật trong hoàng cung, bạch trân châu, nghe nói Man Nhi tiểu thư thích, ta đã phái người ra roi thúc ngựa đặc biệt đưa tới, xin vui lòng nhận cho." Vẫy vẫy tay, một hạ nhân thật cẩn thận dâng lên một hộp trân châu cực lớn nhưng bóng mượt.
"Lễ vật này, e rằng cũng trên vạn lượng phải không? Nếu là kết giao bằng hữu thì thật là lễ vật không tệ."
" Đầu lĩnh nói đùa, chỉ là mấy viên trân châu mà thôi, nhưng muốn xin một việc, đầu lĩnh, không biết được không?" Bạch Miên Hoa biết rõ lời nói của hắn chứa đầy hàm ý, nhưng nếu muốn hắn đi một chuyến không công thì cũng không chắc.
Xem ra, đã nói ra tính toán rồi. Triển Trì Tuyệt cũng không nóng nảy, lấy viên trân châu lớn ra, trong lòng tính toán.
" Không biết ngươi muốn gì?"
Nghe chủ tử hỏi, Họa Tâm không tránh khỏi nghi ngờ, đúng nha, một người gia thế hiển hách, không thiếu tiền tài thì thiếu cái gì nữa chứ? Chỉ cần vung tay lên thì có gì không chiếm được chứ?
"Mới vừa rồi nghe nói đầu lĩnh muốn phạt Họa Tâm ngủ ở nhà kho phải không?" Bạch Miên Hoa chỉ tay vào Họa Tâm, "Nếu như đầu lĩnh không thích Họa Tâm thì có thể bán nàng cho tại hạ được không? Diện mạo của nàng rất giống một vị cố nhân cho nên nhìn thấy nàng như đang nhìn thấy cố nhân vậy, chỉ là không biết đầu lĩnh có đồng ý hay không? Về sau nếu như có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ Bạch mỗ đều hết sức giúp đỡ.
Cố nhân? Là tình nhân sao? Triển Trì Tuyệt nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Họa Tâm, xem ra, nàng cũng không biết Bạch Miên Hoa đến thay nàng chuộc thân, đáng tiếc, nàng không phải do dùng tiền mua ma có.
" Bạch công tử, không phải ta từ chối, chỉ là, vừa vặn ta thiếu tỳ nữ, nếu ngươi dẫn nàng đi, không có ai chăm sóc sinh hoạt thường ngày của ta, tỳ nữ khác, ta thật không quen."
Thiếu tỳ nữ? Lại còn vừa vặn? Họa Tâm thật sự không biết công phu mở mắt nói lời bịa đặt của hắn lợi hại như thế, tỳ nữ khác thì không quen sao? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn lớn tiếng với nàng là quan tâm nàng sao? Xem ra, hắn cũng chỉ cần một nơi trút giận thôi.
Nhận rõ địa vị của mình ở trong lòng hắn, Họa Tâm cắn môi, thật khờ dại khi lúc đầu nàng còn nghĩ hắn sẽ cho nàng cuộc sống bình thường, không nghĩ tới, hắn đã có nhiều như vậy nữ nhân nhiều như vậy, mà chính mình, hắn tùy tiện nói hai câu thì thành tỳ nữ.
Có gì giá trị!
" Quý phủ của Bạch mỗ có rất nhiều tỳ nữ, nếu đầu lĩnh thích, có thế chọn để đưa đến đây vài người, chờ khi ngươi quen với các nàng, Bạch mỗ trở lại đưa Họa Tâm đi có được không?" Bach Miên Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn biết, Triển Trì Tuyệt sẽ không dễ dàng thả người, bởi vì, hắn là một người làm ăn tuyệt đỉnh thông minh, nếu không, cũng sẽ không đạt được địa vị như bây giờ.
Xem ra, đúng như lời Cáp Tát nói, trong lòng Bạch Miên Hoa, Họa Tâm chiếm vị trí không nhỏ.
"Cũng được, nhưng mà, đến lúc đó nếu vẫn không quen, ngươi vẫn không thể dẫn người đi." Tính thế nào thì hắn cũng có quyền chủ động, sao lại không làm chứ?
" Vậy thì một lời đã định" Biết Triển Trì Tuyệt không dễ dàng đồng ý, mình chỉ có thể đi từng bước một, đợi thời cơ chín muồi, hắn, chắc chắn sẽ mang nàng đi.
" Một lời đã định, Cáp Tát, tiễn khách!"
Không nghĩ tới, một tỳ nữ có thể đổi lấy phú thương khó thu phục nhất Cáp Cát Táp, xem ra mình nhặt được bảo vật, Triển Trì Tuyệt đứng dậy.
"Họa Tâm, về sau nếu rãnh có thể tìm đến ngươi tìm hiểu chút về quê nhà không?" Bạch Miên Hoa cũng không vội rời đi.
"Chuyện này...." Thoáng nhìn chủ tử làm như không có việc gì nhìn về nơi khác, trong lòng Họa Tâm cũng có chút không chắc chắn, "Nếu chủ tử không có việc gì thì chắc là được."
Chỉ là tâm sự về quê nhà, chắc là không có vẫn đề gì phải không? Nói ra nàng lại nhớ đến hồ lô ngào đường ở kinh thành, tuy nhiên một năm mới có thể ăn một lần, cũng khiến nàng nhớ mãi không quên.
"Được, tại hạ cáo từ, đầu lĩnh, cáo từ." Vui sướng xoay người rời đi như sao băng vụt qua, bóng dáng màu trắng bóng dáng màu trắng biến mất ngoài cửa lớn.
"Ngươi yên tâm, phía bên ta, từ trước đến nay cũng không vội, nếu ngươi rãnh rồi, ta sẽ cho thêm chút việc để ngươi làm." Ác ý nhếch miệng cười, tiếng nói hắn trầm thấp, tiếng cười lại đinh tai nhức óc khiến nàng có chút bất đắc dĩ.
Xem ra, mình lại chọc đến hắn rồi.