Hoa rụng bay tán loạn, chim nhạn bay về phương Nam, những cành lá xanh đã được thay bằng sắc vàng, không khí lạnh xuống nương theo nhưng cơn gió thu, cả vườn lá rụng, nhóm người trong đình viện kia mặc đủ mọi màu sắc củ đứng thành một hàng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Chủ tử, đây chính là tỳ nữ Bạch công tử đưa tới, nói là nếu chủ tử không thích có thể đưa trở về, nếu chủ tử thích, thì đưa khế ước bán thân tới đây." windchimedđlqđ Cáp Tát có chút không hiểu, trong phủ thiếu tỳ nữ khi nào, vì sao chủ tử lại đáp ứng thỉnh cầu của Bạch công tử, chẳng lẽ có tính toán muốn đem Hoạ Tâm đưa đi sao?
Vẫn như cũ là một thân đen như mực, vẫn như cũ mà mang đấu lạp, bóng dáng cao lớn uy vũ đứng không nhúc nhích, làm như đang suy nghĩ những thứ gì, một tay tùy ý chỉ vào một nữ tử mang y phục màu đỏ trong đám người.
"Ngươi, rửa sạch bồn cầu."
Lại chỉ vào nữ tử áo trắng khác.
"Ngươi, rửa chén, còn ngươi nữa, giặt quần áo, còn có người mặc đồ xanh, lau bàn và quét dọn đình viện."
Không chỉ Họa Tâm kinh ngạc, ngay cả mấy cô gái kia cũng có chút khó có thể tiếp nhận, dựa vào xinh đẹp của các nàng, khí chất tao nhã, thế nào cũng có thể làm thiếp thân tỳ nữ, thế nhưng, phái các nàng đi làm việc nặng.
"Thế nào? Không nghe thấy?" Hắn hừ lạnh, đừng tưởng rằng hắn không biết, Bạch Miên Hoa phái những cô gái này, không chỉ là vì lấy lòng hắn, còn vì thám thính tin tức, làm như hắn là trẻ nít mà lừa gạt sao, thật đúng nhọc lòng suy nghĩ.
Nghiêng mắt nhìn nữ tử bên cạnh ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nổi lên ý nghĩ đùa dai.
"A!" Họa tâm đột nhiên thét chói tai.
Một bàn tay lấy tốc độ mắt thường không cách nào thấy rõ nắm ở eo thon nhỏ của nàng, windchimedđlqđ chẳng qua là hơi dùng sức lôi kéo, nàng liền giống như một con diều nhẹ chuyển động mấy vòng liền bay xuống ngực của hắn, nhìn không rõ mặt mũi sau miếng vải đen, lúc nàng đang khiếp sợ hết sức, hắn lại cúi đầu xuống, cách miếng vải đen hôn lên nàng như say vì hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ nhắn.
"Chủ tử. . . . . ." Cáp Tát không dám tin, từ trước đến giờ đều là nữ nhân chủ động, chủ tử hình như ở trước mặt mọi người chưa từng chủ động, dĩ nhiên, trừ tiểu thư Man Nhi.
Đôi môi mềm ở sau tấm vải thô nháp, nàng tạm ngừng hô hấp, rất sợ hơi thở của mình phun đến trước mặt của hắn, nếu vì vậy mà chọc giận hắn, cuộc sống sau này của nàng lại càng thêm khó khăn.
Không quan hệ, không quan hệ, chẳng qua là qua thêm tấm vải mà thôi, cũng không phải là hôn thật. Nàng ở đáy lòng giãy giụa an ủi mình.
Cười tà, cách miếng vải đen, hắn có thể cảm giác được nàng chợt ngừng hô hấp, rũ mắt xuống, nàng giống như là chịu nhịn thống khổ mà nhắm cặp mắt, tay nhỏ bé chống đỡ trước ngực hắn.
"Làm tỳ nữ của ta, các ngươi cũng còn không đủ tư cách, thấy rõ ràng không?"
Không vui buông tay của nàng ra, không nghĩ tới hắn luôn được nữ tử hoan nghênh, sẽ bị nàng bài xích, làm hắn không khỏi hoài nghi sức quyến rũ của bản có giảm hay không.
"Biết, biết." Tin tức lớn, xem ra muốn nhanh chóng báo về cho Bạch công tử, mấy nữ tử trợn to cặp mắt ngây ngốc gật đầu.
"Cáp Tát, đưa các nàng đi sắp xếp công việc đi, windchimedđlqđ ta không muốn nhìn thấy một đám người làm không có việc gì đi ra ngoài đi dạo." Âm thanh của hắn trầm thấp tản ra bầu không khí tà ác.
"Dạ, chủ tử, người yên tâm, Cáp Tát nhất định sẽ sắp xếp công việc cho các nàng."
Cáp Tát rất là tẫn trách(hoàn thành trách nhiệm), đưa mấy nữ tử đi tam đẳng sương phòng để sắp xếp chỗ ở, trước khi đi, nhìn Hoạ Tâm đang cúi thấp đầu, ai, xem ra, mùa thu là một mùa nhiều chuyện.
Mím đôi môi, một tay hắn nắm cằm nàng, lông mi dài đang long lanh vài giọt nước, cái mũi nhỏ hồng hồng đáng yêu.
"Ta là tỳ nữ." Nàng cường điệu, trong thanh âm khàn khàn hơi nghẹn ngào, hai vai bất lực khẽ run.
"Từ giờ trở đi, ngươi không chỉ là tỳ nữ, ngươi, cũng là thiếp!" Cuồng ngạo tuyên bố, hắn cúi đầu, lần nữa thô lỗ in lại hơi thở của hắn.