Đoạn Tình Kết

Chương 16

Sau khi tạm biệt Đông Phương Hi và Hoa Hương Diễm, Ngôn Phi Ly ra khỏi Nghị Hòa đường đi làm công sự. Đến trưa dùng xong ngọ thiện, Ngôn Phi Ly đem công văn xin đi giết giặc ở chiến trường Giản quốc đến Thẩm Tư đường, lại vừa qua giáo tràng xem binh lính. Một phen luyện tập, cảm thấy thể lực không được bằng như trước rất nhiều, mãi đến chạng vạng mới trở về Trúc viên.

Sau khi tắm rửa thay y phục xong xuôi, Hỉ Mai đã sớm chuẩn bị bữa tối, Ngôn Phi Ly dùng xong lại ở trong phòng xem công văn, nhớ tới lời của Đông Phương môn chủ buổi sáng, dường như không chỉ ý vậy, trong lòng nghi hoặc. Y tin thái độ làm người của Hoa Hương Diễm, nhất định sẽ không tùy tiện nói lung tung, huống hồ Đông Phương Hi có vẻ cũng không phải ám chỉ chuyện đó. Lẽ nào chỉ là lời khách sáo đơn thuần?

Đông Phương Hi lúc nào cũng phong lưu bất kham, đối với sự vụ môn chủ không mấy quan tâm. Ngôn Phi Ly nghĩ hồi lâu, cũng không đưa ra được kết luận gì, đành cho là bản thân đa tâm.

Khí xuân ẩm ướt, ánh nến mờ mờ, Ngôn Phi Ly chỉ ngồi một lát chân tay đã lạnh băng. Đang muốn gọi Hỉ Mai đem thêm một chậu than vào, chợt nghe cửa “phanh” một tiếng, bị đẩy ra.

Ngôn Phi Ly ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt Bắc Đường Ngạo lạnh lẽo, con ngươi như hàn tinh, lãnh lãnh đứng ngoài cửa chăm chú nhìn y.

“Môn chủ!” Ngôn Phi Ly giật mình, vội vàng đứng dậy.

Bắc Đường Ngạo sải bước vào phòng, mang theo mùi rượu. Đưa tay ấn một lực vào Ngôn Phi Ly, khiến Ngôn Phi Ly bất ngờ không kịp phản ứng, vật gì đó rơi xuống, cúi đầu nhìn, đó chính là thỉnh chiến thư mình buổi chiều mang đến Thẩm Tư đường.

“Ngôn Phi Ly, ngươi thật to gan. Dám không có sự cho phép của bản tọa đã tự ý thỉnh chiến! Trong mắt ngươi còn có bản tọa hay không?!”

“Thuộc hạ không dám.” Ngôn Phi Phi vội nói, cúi xuống muốn nhặt chiết tử (1) kia lên.

(1) chiết tử: giấy tờ, sổ sách – ở đây chỉ chiến thư của Ngôn ca)

“Không được nhặt!” Bắc Đường tiến đến chắn trước mặt Ngôn Phi Ly.

Ngôn Phi Ly nâng người, hương rượu nồng nặc xộc vào mũi, nhìn kĩ lần nữa, sắc mặt môn chủ ửng hồng, hình như say.

“Môn chủ…”

“Ngôn Phi Ly, sao ngươi lại muốn ly khai bản tọa?” Thần sắc Bắc Đường Ngạo không tốt lắm.

“Thuộc hạ chưa bao giờ nghĩ đến việc ly khai môn chủ.” Ngôn Phi Ly đáp nhanh.

“Không muốn ly khai?” Biểu cảm của Bắc Đường Ngạo biến đổi, sắc bén nhìn chằm chằm y, “Vậy ngươi muốn trốn chạy cái gì?”

Ngôn Phi Ly nghe vậy toàn thân chấn động. Bắc Đường nhìn vẻ mặt y, vài phần chứng thực được suy đoán sớm có trong lòng, từng bước tiến lại gần.

“Ngươi muốn trốn bản tọa! Vì cái gì?!”

Ngôn Phi Ly tái mặt, nhãn thần có phần hoảng hốt.

“Thuộc hạ, không trốn môn chủ.”

“Nói dối!” Bắc Đường Ngạo cười lạnh một tiếng, khẩu khi đột nhiên trở nên mềm nhẹ, “Ngươi và bản tọa từng có một lần lộ thủy nhân duyên (2), nhưng lần đó là ngoài ý muốn, chẳng thể trách ai, giờ còn phải cảm tạ sự ‘hy sinh’ của ngươi, giúp bản tọa giải độc.”

(2) lộ thủy nhân duyên: ý nói nhân duyên mong manh ngắn ngủi.

Sắc mặt Ngôn Phi Ly càng thêm trắng bệch.

“Thế nhưng…” Khẩu khí Bắc Đường Ngạo liền chuyển, “Ngươi không nên nhớ mong hài từ ấy, đó là việc trái với nhân luân, trái với âm dương cương thường.” Giọng Bắc Đường Ngạo trở nên âm trầm, hắn tiến lại một bước, Ngôn Phi Ly cũng lùi lại một bước. “Ngươi còn có thể sinh ra nó sao. Đêm đó nếu như không phải bản tọa tâm huyết dâng trào (ý bồng bột) liếc xem ngươi, ngươi định sẽ giấu diễm suốt đời? Mãi mãi không cho bản tọa biết sự tồn tại của đứa bé?” Ngón tay thon dai đột nhiên vuốt lên trán Ngôn Phi Ly, đã có vài giọt mồ hôi xuất hiện.

“Ta vẫn luôn cho rằng chỉ có nữ nhân mới có thể làm cái chuyện ngu xuẩn ấy. Bởi vì các nàng tin tưởng vào thân tình, tin tưởng vào cái gọi là tình ái! Ngươi sao?” Bắc Đường sát rạt vào Ngôn Phi Ly, giọng điệu âm nhu hết sức, “Ngươi vì sao chứ?”

Ngôn Phi Ly dựa dính vào tường, cả người run lên, thấy bí mật bản thân che giấu sắp bị bóc ra, ngực như ngạt thở, chỉ có thể hổn hển.

Môn chủ làm gì đây? Giọng điệu của môn chủ giống như đã biết rõ tâm sự của y, với thái độ này của hắn, vì sao lại rành rành bóc trần chuyện này ra?

Ruột gan Ngôn Phi Ly rối bời, lúc này không thể suy nghĩ thấu đáo, sự sợ hãi từ đáy lòng cứ thế mà trào ra.

“Môn chủ, ngài say…”

Bắc Đường Ngạo không để Ngôn Phi Ly nói, đã nâng cằm y lên, lạnh lùng:

“Không được nói dối ta. Bản tọa muốn nghe lời nói thật!” Rượu khiến sức mạnh tăng lên, Bắc Đường đã có chút không tỉnh táo, dùng từ lẫn lộn, lúc thì xưng ‘bản tọa’ lúc lại xưng là ‘ta’.

“Môn chủ…” Ngôn Phi Ly trầm giọng gọi, thình lình tĩnh lại, thở dài. “Ngài nếu đã biết, cần gì phải hỏi lại.”

Một câu nói này quả quyết thừa nhận hết thảy. Trong lòng Bắc Đường Ngạo càng giận dữ, hung hăng kéo vạt áo của y, hương rượu từ người Bắc Đường phả vào mặt Ngôn Phy Ly.

“Ngươi sao dám…” Không thốt hết nổi một câu.

Ngôn Phi Ly cả người run rẩy, thấy Bắc Đường rõ ràng là say, nhưng hình như đặc biệt minh mẫn. Tâm trạng y bi đến cùng cực, không nhịn được, giọng cũng run, nói:

“Là thuộc hạ sai! Thuộc hạ không nên có tà niệm này với môn chủ! Không nên lén ở sau lưng môn chủ một mình sinh con! Môn chủ nên phạt thuộc hạ, phạt thuộc hạ thật nặng thật nặng vào mới tốt.”

Bắc Đường Ngạo lớn tiếng cả giận quát: “Ta đã bảo ngươi phải quên hết mọi chuyện rồi cơ mà! Vì sao ngươi không làm được? Ngươi nếu không thể quên sạch, sao hôm nay phải chủ động xin đi đánh giặc? Ngôn Phi Ly, bản tọa luôn nghĩ ngươi thông minh! Có những việc đương đoạn bất đoạn, kỳ đoạn tự loạn (2).“

(3) đương đoạn bất đoạn, kỳ đoạn tự loạn: tớ hiểu rằng – có những việc phải đoạn tuyệt mà không đoạn tuyệt thì về sau sẽ rối tinh rối mù ;___;

Sắc mặt Ngôn Phi Ly xám lại như bức tường phía sau, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người môn chủ, y thấy mình hình như cũng say luôn rồi. Cười khổ một tiếng, thần sắc đau thương, “Nếu quên được, tình này, chẳng phải đã sớm đoạn sao.”

Bắc Đường nghe rõ từng chữ của y, vừa giận vừa tức, nghẹn lời không thể phát tiết.

Nhớ đến điều Đông Phương Hi nói lúc chiều, (3) trong đầu tỉ mỉ thông suốt, buồn bực uống rượu, mà hơi rượu xông lên, hắn bỏ lại Đông Phương, mang theo chiết tử ấy rời đi, quyết chất vấn cho minh bạch.

(4) lược vì không hiểu và cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến đoạn sau, nguyên văn chỗ lược: 犹如瓢泼一桶冰水波天浇下

Lúc này lại thấy một Ngôn Phi Ly lộ vẻ sầu thảm, thần tình bi ai, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, bóng y lung lay tại chỗ, như có như không, như tỏ như mờ, dáng vẻ mông lung. Ngôn Phi Ly đầu tóc rối loạn, y sam bị kéo lộ ra phân nửa. Lộ ra chiếc cổ và khuôn ngực đồng sắc. Động mạch trên cổ đập dồn dập, cảm giác thấy rõ.

Bắc Đường vốn đang hung hăng nhìn y, ánh mắt không biết từ lúc nào chạy dọc xuống nhịp đập sự sống kia, dần dần hiện ý mơ màng, nguyên đang túm chặt vạt áo y, cũng đổi thành khẽ vuốt ve.

“Đừng!” Ngôn Phi Ly lại càng hoảng sợ, khắp người bị kích động. Y hết hồn, vô thức giãy dụa muốn thoát ra. Nhưng phản kháng của y lại làm lửa giận trong Bắc Đường phun trào, thình lình siết chặt lấy cổ y.

Ngôn Phi Ly vốn không thoát được khỏi tay hắn, dưới tình thế cấp bách, vung tay tát một cái.

Bắc Đường Ngạo đang say không phản ứng kịp, chịu một tát, lúc này mới buông ra, đầu lệch về một bên.

Ngôn Phi Ly xoa cổ hổn hển thở, thấy không rõ thần sắc môn chủ, trong lòng thấp thỏm. Bắc Đường lại đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt dữ tợn, tát lại y.

“Ngươi dám tát ta!” Bắc Đường Ngạo xuất thân quý tộc, thân phận cao quý, từ trước tới nay, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, từ nhỏ đã được nuông chiều, đừng nói bị người ta đánh, đến mắng chửi cũng chưa có ai dám la một tiếng. Ngày hôm nay, cũng là khai thiên lập địa gặp một người, cái người động thủ này còn là võ tướng tùy thân mà mình tín nhiệm nhất, không chỉ thấy nhục nhã mà còn đau đớn. Nhớ lại lời của Đông Phương Hi, quả nhiên cái người mình tin tưởng nhất này lại là người sẽ phản bội mình, tư vị thật không chịu nổi. Đưa tay tóm lấy Ngôn Phi Ly.
Bình Luận (0)
Comment