Đoạn Tình Kết

Chương 17

Ngôn Phi Ly vừa nãy bị Bắc Đường bóp chặt cổ, lại còn trúng một tát, đầu hoa lên, tài ù ù. Y đánh Bắc Đường chính là để hắn thanh tỉnh lại, chỉ dùng có ba phần lực. Nhưng một tát của Bắc Đường kia, tuy không vận chân khí, nhưng cơn thịnh nộ trong lực đạo đó là mười phần, không thể khinh thường.

Ngôn Phi Ly bị Bắc Đường lôi lại, lần nữa tóm lấy y, ai ngờ chân tay tay loạng choạng, khiến Bắc Đường không trụ được. Hai người cùng cả kinh, lúng túng thế nào liền ngã xuống.

Bắc Đường dùng một tay xoay mình, đè Ngôn Phi Ly áp trên đất.

“Ngươi cư nhiên dám đánh ta. Thật to gan.” Bắc Đường Ngạo lãnh ngạnh nói, vừa từ từ chống hai tay xuống.

Loại việc làm mất thể diện này đã làm phong phạm (phong độ, khí phách) môn chủ của Bắc Đường giảm mạnh. Ngôn Phi Ly biết chất men trong hắn đã trỗi lên rồi, say càng ác liệt, không biết sẽ làm nên sự tình gì, mới ương ngạnh đánh vài cái, ra sức giãy dụa để ngổi dậy. Bắc Đường Ngạo càng phẫn nộ.

“Ngươi sao dám có loại tình cảm này với ta? Ta là ai? Ta cho phép ngươi sao? Thực buồn nôn!”

Bắc Đường Ngạo càng nói càng hận, vậy mà cũng là thủ hạ mà mình vô cùng coi trọng sao, “Roẹt” một tiếng, y vật lộn xộn của Ngôn Phi Ly bị xé rách.

Ngôn Phi Ly cảm thấy như bị thanh kiếm sắc đâm vào, ngực ào ào đổ máu, càng liều lĩnh hơn, thầm nghĩ đây chỉ là cơn ác mộng, muốn vùng vẫy thoát ra.

“Môn chủ ngài say! Buông ta ra!”

Hai người sát cùng một chỗ, cách nhau có một lớp vải. Nếu là luận về võ công, cả hai không thể so chiêu vậy. Bắc Đường say rượu vốn không nghĩ tới chuyện vận công, mà Ngôn Phi Ly cũng chỉ giãy dụa một chỗ như thế. Dù cả hai có nghĩ đến chuyện vận khí mới vận công gì, lúc này cũng không còn kịp. Huống hồ đã người đè người kiểu này, không phải chỉ công phu mà cả võ thuật cũng như nhau, cả hai ngay cả lực bóp cũng tương đương, như muốn áp chế nhau, chỉ làm tay chân càng thêm dây dưa.

“Ngươi sao lại không biết liêm sỉ như thế? Ngươi thích bị nam nhân đè như vậy phải không? Ta không ngờ ngươi hóa ra là loại đê tiện thế đấy.” Ngôn Phi Ly càng giãy dụa, Bắc Đường càng phẫn nộ, cười gằn mắng.

“Môn chủ! Ngài nhục mạ ta, cũng là nhục mạ chính ngài!” Sắc mặt Ngôn Phi Ly trắng bệch, một tay khua lên, liền bị hắn tóm lấy. Lập tức nhấc chân, Bắc Đường trúng một cước.

“Ta nhục mạ ngươi? Ngươi còn nhớ ta là môn chủ sao? Ngươi là một kẻ tội đồ!” Hai mắt Bắc Đường Ngạo đỏ rực, tức giận không nên lời. Trở tay cũng xuất ra một chưởng, khóe miệng Ngôn Phi Ly trào huyết.

Trong tay Bắc Đường không có cái gì, chợt nhớ tới Hàng Long tiên bên hông, rút nó ra, trói chặt lấy hai tay Ngôn Phi Ly. Đồng thời đè hai chân hắn xuống, gắt gao giữ chặt.

“Môn chủ! Ngài muốn làm gì?” Ngôn Phi Ly kinh sơ. Y biết Bắc Đường Ngạo mà say rượu, tính khí đại biến. Cho dù rất ít khi uống rượu, nhưng cũng đã là uống rồi, suy nghĩ rất nông cạn. Lúc này thấy dáng bộ của hắn, y không khỏi luống cuống cố ngồi lên.

“Ngươi bảo ta nhục mạ ngươi? Ta sao lại nhục mạ ngươi? Ta nói sai rồi chăng?” Bắc Đường siết chặt lấy y, căn bản không nghĩ đến chuyện điểm huyệt y. Nghe thấy câu hỏi hoảng hốt của Ngôn Phi Ly, hỏi hắn muốn làm gì, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ tàn khốc. Thô bạo kéo y phục của Ngôn Phi Ly ra, một tay hung hăng theo hậu diện đâm thẳng vào trong.

“Đây mới là nhục mạ!”

“A?!” Ngôn Phi Ly ai một tiếng, cắn chặt môi dưới. Bắc Đường lúc này và Bắc Đường khi trúng mị dược khác nhau. Khi đó thần chí của Bắc Đường Ngạo không còn, hoàn toàn không biết bản thân làm gì. Nhưng hiện tại hắn dù say, nhưng rõ ràng mang theo ý muốn lăng nhục y, khiến Ngôn Phi Ly vừa hận vừa xấu hổ.

Bắc Đường thấy vẻ mặt của y, thoáng hả giận.

Hai cơ thể sít sao một chỗ, đều cảm giác được nhiệt độ nóng ran cùng tiếng thở dốc nặng nề của đối phương. Ngôn Phi Ly gần tối mới tắm rửa, giờ trong người đổ một tầng mồ hôi lạnh, lẫn lộn huyết vị, tửu vị, đặc biệt còn lẫn cả hơi thở kích động của người kia.

“Ngươi không phải thích được ta làm thế sao?” Vừa nói vừa mang ngón tay thứ hai vào.

Ngôn Phi Ly theo phản xạ mà thít chặt nơi ấy, cắn răng, khó chịu không thôi. Bắc Đường Ngạo thấy dảng vẻ của y, đắc ý cười:

“Ngươi sao không ngang ngạnh nữa đi? Ngươi không phải bị ta làm vậy mới sinh ra đứa bé kia sao?”

“Ly nhi…”

Nhắc đến đứa con, sắc mặt Ngôn Phi Ly tái nhợt, càng ra sức giãy dụa ngồi lên. Hai tay y đã bị trói, hạ thân lại bị ép chặt, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân mình.

Hạ thân cả hai sát bên, Bắc Đường Ngạo là một nam nhân, còn là một nam nhân say rượu. Ngôn Phi Ly giãy dụa như thế, Bắc Đường Ngạo lập tức cảm thấy một ngọn lửa từ dưới bụng nổi lên, toàn thân nóng không chịu nổi. Ngôn Phi Ly cũng chợt nhận ra, cơ thể mới cứng lại.

Đôi mắt đỏ rực của Bắc Đường Ngạo nhìn y hồi lâu, rượu đã bốc lên đỉnh đàu, trí óc sớm không còn rõ ràng. Như một nam nhân bình thương khác, hắn bây giờ chỉ muốn đem hết nộ hỏa cùng dục hỏa trong người tiết ra sạch. Rút ngón tay, cởi y vật, đỉnh hạ thân liền xông vào.

“A!” Ngôn Phi Ly kêu thảm một tiếng.

“Ly nhi? Là ngươi đặt tên cho nó sao? Giống tên của ngươi? Ngô… Phy Ly, ngươi đã sinh hài tử sao còn chặt vậy?” Bắc Đường triệt để tiến vào, cảm thấy nơi đó của Ngôn Phi Ly sít sao vô cùng, nhất thời bị những ham muốn nguyên thủy của nam nhân chi phối, lại dùng sức, bắt đầu luật động.

Bắc Đường Ngạo càng lúc càng sảng khoái, không cảm thấy Ngôn Phi Ly giãy dụa nữa, bèn cúi đầu nhìn, Ngôn Phi Ly đang nhắm chặt hai mắt, tâm tình hắn mới nguôi ngoai. Trong chốc lát như một đứa trẻ, thình lình cười hai tiếng, thấp đầu ghé vào tai Ngôn Phi Ly, thì thầm:

“Phi Ly, ta nói cho ngươi, tư vị của nữ nhân cũng không bằng ngươi đâu.”

Ngôn Phi Ly đã tuyệt vọng mà vứt bỏ phản kháng, ẩn nhẫn trước sự chiếm đoạt của môn chủ, nghe xong lời này, toàn thân run lên, nghĩ đến một chuyện, “Ngài làm vậy với ta, không sợ ta sẽ có hài tử sao?”

Bắc Đường Ngạo bị cảm giác đặc biệt thuận theo của Ngôn Phi Ly làm mất hồn, không nghe thấy y nói gì, chỉ mải hung hăng thâm nhập. Sắc mặt đột chột mơ màng, lẩm bẩm: “Phi Ly, tại sao ngươi không phải là nữ nhân? Nếu ngươi là một nữ nhân ta sẽ lấy ngươi. Thật tiếc…”

Trong mắt Ngôn Phi Ly hiện lên tia bi thương, người dần dần có chút cảm giác, thở mỗi lúc một mạnh. Lúc đầu còn cắn răng nhẫn nại, cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa, tiếng rên rỉ vang lên.

Một phen dây dưa, cũng không biết đã tác cầu lẫn nhau bao nhiêu lần, Ngôn Phi Ly sau đó, chỉ có thể cứ vậy nghênh tiếp. Loại tư vị này thưởng thức một lần đã như tiêu hồn huống chi nhiều lần. Hai cơ thể càng thêm say mê, thống khoái dị thường. Nơi hậu diện bị kích thích, mà phân thân của Ngôn Phi Ly vẫn đạt đến cao trào.



Vân vũ đã qua, Ngôn Phi Ly tê liệt trên mặt đất. Đôi mắt mở lớn chua xót nhìn ra bầu trời đen kịt kia. Bắc Đường Ngạo vẫn ở trong cơ thể y, người thì đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ngôn Phi Ly dùng miệng, chậm rãi tháo chiếc roi da trói hai tay mình. Bắc Đường chỉ lỗ mãng buộc tạm, roi da lại thô, không thích hợp để trói buộc, nhanh chóng lỏng ra.

Từ từ di chuyển, Ngôn Phi Ly muốn rút ra, chẳng ngờ nơi đó của bản thân lại hút chặt vậy.

Ra bản thân mình đúng thật là đồ đê tiện.

Ngôn Phi Ly che mắt, cảm thấy chất lỏng đắng cay từ đôi con ngươi đang trào ra, nhưng nghẹn ngào không thành tiếng. Y sớm biết dưới thân Bắc Đường, mình sẽ có phản ứng. Đêm nay lại càng hệt như sóng triều. Ra bản thân quả thật ti tiện, vô liêm sỉ như thế!

Khẽ cắn môi, đỡ Bắc Đường, thả lỏng thân thể, cuối cùng cũng rút ra. Hậu huyệt trống rỗng, mà ngực Ngôn Phi Ly cũng trống rỗng.

Cứ mờ mịt thế mà chỉnh trang lại, nhìn sắc trời bên ngoài, không ngờ đúng là nửa đêm rồi. Thình lình nhớ tới Lăng Thanh và Hỉ Mai, hai người bọn họ không ai đi vào chứ, trong lòng thất kinh!

Nhưng lập tức lại tự giễu, cười khổ. Bản thân mình ở dưới thân nam nhân hầu hạ, cả hài tử cũng đã sinh, còn có gì phải sợ?

Cứng ngắc đứng lên, quay đầu nhìn Bắc Đường vẫn nằm trên đất, giữa nội thất lờ mờ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết của hắn, Ngôn Phi Ly nhìn đến ngẩn người hồi lâu. Khuôn mặt say ngủ khiến Bắc Đường mất đi vẻ lạnh lùng và sắc bén thường ngày, dung nhan rất nhu hòa, còn có chút ngây ngô, vẫn giống như thiếu niên mười bốn tuổi năm đó.

Ngôn Phi Ly không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì, đành thở dài một tiếng. Xoay người đi lấy một chiếc chăn tằm, khẽ đắp cho hắn, rồi mới tập tễnh từng bước ly khai.

Phía sau, Bắc Đường Ngạo chậm rãi mở mắt.
Bình Luận (0)
Comment