Doanh Doanh

Chương 60


Edit: RyalMiếng dán ức chế toàn mùi đặc trưng ở bệnh viện, Diệp Tri Hòa dán nó lên tuyến thể sau gáy rồi ngắm chính mình trong gương.Cậu phân hóa thành Omega.“Con phải dán cái này bao lâu ạ?”.

Cậu hỏi Diệp Thư.“Tùy cơ địa thôi”.

Diệp Thư nói.

“Đến lúc con khống chế được pheromone của mình”.“Ừm… Giờ con vẫn khống chế được mà”.

Diệp Tri Hòa xoa miếng băng dán vuông vức.

“Pheromone của con nhạt lắm”.“Nhạt chứ có phải không có đâu”.

Diệp Thư đáp.Diệp Tri Hòa đành nghe lời, ngoan ngoãn dán miếng dán ức chế suốt một tuần.Sau khi quay lại trường cậu vẫn giống hệt khi xưa, vẫn thích dính lấy Lận Thâm từng giây từng phút.

Trước khi phân hóa thì những đụng chạm ấy đơn thuần vô cùng, nhưng phân hóa xong chúng lại có gì đó khang khác.Khúc Sướng cũng nói cậu càng ngày càng giống một cô nhóc, có chứng nghiện tiếp xúc cơ thể.Cô cũng chẳng có ác ý gì, lúc nào cũng ăn nói thế này.Hôm ấy, Diệp Tri Hòa đang giặt giẻ lau trong nhà vệ sinh.


Cậu xắn tay áo lên tận khuỷu, trên tay toàn nước ướt đẫm, vặn vòi nước vào, nước nhỏ xuống từng giọt, cái lạnh khiến từng đầu ngón tay hồng lên, đến cả các khớp ngón cũng hồng hào.Khúc Sướng hỏi: “Ông thích Lận Thâm đến thế à?”.Diệp Tri Hòa thật thà gật gật.Khúc Sướng cạn lời: “Thôi, nói gì cũng không cản nổi hai người”.“Có gì mà cản cớ chứ?”.Khúc Sướng chẳng biết nói sao.

Từ khi Diệp Tri Hòa phân hóa thành Omega rồi lại thân mật với Lận Thâm đến mức ấy, họ làm gì cũng được chú ý vô cùng.

Người trong lớp thì không sao, chứ người ngoài lớp có khi lại xì xầm những điều khó nghe.Diệp Tri Hòa đưa giẻ cho cô: “Tôi giặt sạch rồi đấy, bà lau bảng đi”.Khúc Sướng nhận lấy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Lão Trần bảo ông lau bảng cơ mà?!”.Diệp Tri Hòa đã chuồn mất tự bao giờ.Khúc Sướng lau bảng sạch sẽ xong, việc trực nhật lớp cũng kết thúc.

Cô bắt gặp Diệp Tri Hòa ở cửa lớp, cậu lại đi giặt giẻ thêm lần nữa, đôi tay lại ửng hồng.Tuy là Omega, nhưng trên người Diệp Tri Hòa gần như chẳng có chút mùi pheromone nào.

Pheromone của cậu nhạt quá mức, nhạt như nước vậy, chỉ thoảng chút ngọt ngào thoáng qua.Có người thầm nghi ngờ, Diệp Tri Hòa thực sự là Omega ư? Khúc Sướng chẳng hề quan tâm cậu phân hóa thành gì, ai ý kiến thì cứ tiếp tục ý kiến thôi.

Diệp Tri Hòa ngốc tới mức chẳng phát hiện ra những nghi ngờ ấy nữa.Khúc Sướng hơi lo lắng, nhưng những lo lắng ấy của cô nhanh chóng tan đi.Bởi cô đã thấy hai người đó ở bên nhau hai tuần sau khi Diệp Tri Hòa phân hóa.Trong không khí bỗng thoảng mùi dâu tây rất thơm, vừa chua vừa ngọt.Khúc Sướng hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nhận ra đó là do pheromone của Diệp Tri Hòa.Lận Thâm qua chỗ cậu, sờ đôi tay vẫn còn ướt nước, nắm lấy bàn tay ấy: “Cậu ở lại lớp làm gì?”.“Lau bảng á”.Cách đó không xa, Khúc Sướng lạnh mặt.

Rõ ràng mình mới là đứa lau bảng cơ mà.“Sao không xuống sân với tớ?”.“Tớ tưởng đủ người trực nhật dưới sân thể dục rồi?”.Lận Thâm cố chấp bắt bẻ: “Cậu không muốn đi cùng tớ ấy”.Diệp Tri Hòa tỏ vẻ vô tội, bị Lận Thâm nhéo ngón tay mới nói: “Đùa cậu thôi, tớ không lau bảng.

Thầy Trần bảo tớ giúp thầy quét dọn văn phòng”.Khúc Sướng về chỗ, bạn cùng bàn Sở Kham bèn hỏi: “Không lo nữa à?”.Cô quay sang mỉm cười: “Chẳng có gì phải lo”.Dù có phân hóa thành Omega, Diệp Tri Hòa cũng là Omega đặc biệt nhất.Ks nói cậu giống một cô nhóc, thực ra là cô muốn khen cậu đẹp.


Tuần trước Diệp Tri Hòa cứ dán miếng dán ức chế hoài, chắc do không thoải mái nên cậu bỏ cài một chiếc cúc trên cùng sau lớp áo khoác đồng phục, phần cổ khi cúi xuống viết chữ khẽ cong trông yếu ớt và xinh đẹp vô cùng.

Khuôn mặt cậu vốn đã có phần quyến rũ, chỉ là tuổi tác và tính cách đã che đi nét đẹp ấy mà thôi.

Dạo này ánh nhìn cậu dành cho Lận Thâm lộ liễu cực kì, sau này chắc cũng bị nhiều người phát hiện hơn.Khúc Sướng nhớ lại phản ứng vừa ấu trĩ vừa hống hách của Lận Thâm vừa rồi, cô nhún vai lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi, cậu ta canh giữ ghê quá”.“Lúc tới gần cậu, pheromone của tớ sẽ nồng hơn”.

Chủ nhật ấy Diệp Tri Hòa qua nhà Lận Thâm chiếm hết hơn nửa cái bàn học, nói với vẻ không đứng đắn chút nào.

“Vốn là vị ngọt nhạt ơi là nhạt…”.Còn chưa nói hết, cậu đã bị Lận Thâm che miệng lại.“Đây là chuyện nói thẳng ra được đấy à?”.

Lận Thâm hỏi với giọng điệu y hệt.Diệp Tri Hòa lại khù khờ hỏi: “Không được hở?”.Lận Thâm ấn chóp mũi cậu vểnh lên, nhóc hồ ly bèn biến thành nhóc heo nhỏ.Diệp Tri Hòa không giấu nổi chút tâm tư nhỏ bé dưới đáy lòng, hết thảy những rung động và khát vọng của cậu bị pheromone làm lộ hết.Cậu nằm bò xuống bài, lười biếng thở dài: “Cậu có thể giả vờ không biết mà”.Lận Thâm hỏi: “Sao tớ phải giả vờ không biết?”.“Cậu biết thì tớ xấu hổ lắm”.

Diệp Tri Hòa ngẩng đầu đối mặt với hắn, ánh mắt cậu chân thành vô cùng, lúc nhìn Lận Thâm thì ánh mắt ấy lấp lánh, sáng ngời và cực kì trong trẻo.“Cậu cũng biết của tớ mà”.


Lận Thâm nói.“Nhưng cậu khống chế pheromone thành thạo lắm rồi”.Lận Thâm xoa đầu cậu.

“Tớ có thể phóng cho cậu một xíu”.Diệp Tri Hòa chẳng hé răng, một chốc sau mới nói: “Thực ra tớ khống chế cũng ổn mà, chỉ sảy chân trước mặt cậu thôi”.Lận Thâm bật cười.Diệp Tri Hòa nhìn hắn vẻ không cam tâm.

Sau khi phân hóa rõ ràng Lận Thâm trưởng thành hơn nhiều, sao cậu lại không nhỉ? Cậu sang nhà Lận Thâm chơi nhiều hơn và lần nào cũng bị ba Alpha vây quanh, bản năng Omega khiến cậu cứng cả người.

Về mặt tâm lí thì không sao, nhưng về mặt sinh lí cậu có phần sợ hãi.Vì thế Lận Thâm cố ý thu pheromone của mình lại, mùi bạc hà trở nên hiền hòa, nếu ngửi kĩ thậm chí còn có thể nếm được chút ngọt ngào.

Diệp Tri Hòa thích thế cực kì, lúc ôm nhau cậu cứ vùi đầu vào lòng hắn ngửi ngửi, đôi mắt xinh đẹp long lanh sáng ngời.Cậu lại không khống chế được pheromone của mình, trong không khí đầy mùi sữa chua dâu tây ngòn ngọt.Lận Thâm cúi sát xuống: “Muốn hôn không?”.Diệp Tri Hòa vờ như bất đắc dĩ mà thở dài, rồi lại chủ động nhích về phía trước.

“Rõ ràng đến thế cơ à?”.Nụ hôn triền miên sau khi phân hóa chẳng còn ngây thơ chút nào.“Tớ muốn mùi bạc hà cơ”.

Đã bị bắt bớ rồi thì Diệp Tri Hòa cũng chẳng giấu làm gì nữa.Lận Thâm kinh ngạc chớp mắt, cậu lại nói: “Cậu phóng một xíu xiu thôi…”.Sau đó Diệp Tri Hòa hoàn toàn bị pheromone của Lận Thâm bọc lấy, mùi bạc hà mát lạnh như khiến cả người cậu ướt sũng.

Lận Thâm hôn lên cổ và tuyến thể của cậu, Diệp Tri Hòa hơi run rẩy, miệng khẽ lọt vài tiếng rên, ánh nhìn dần ướt át quyến rũ, nhóc hồ ly đã lớn mà vẫn giữ lại phần trẻ con ngày nào.“Miêu Miêu à”.“Hở?”.

Diệp Tri Hòa lên tiếng.Lận Thâm rúc đầu vào cổ cậu, hơi thở nóng rực như muốn hòa tan cả thân thể cậu, nhưng vẫn lễ phép hỏi ý dưới sức ép từ bản năng: “Tớ đánh dấu cậu được không…”.“Nếu tớ từ chối thì…”.Cả người Lận Thâm cứng đờ.Diệp Tri Hòa đùa dai rồi phì cười, Lận Thâm phạt cậu bằng cách cắn cho một cái.“Đánh dấu tạm thời thôi á?”.


Diệp Tri Hòa hỏi.

Truyện Gia ĐấuLận Thâm im lặng vài giây rồi đáp: “Còn khích nữa là tớ làm thật đấy”.Diệp Tri Hòa tốt bụng nhắc: “Cậu chưa tới tuổi trưởng thành đâu”.“…”.

Lận Thâm buồn bực: “Ừm, thế lúc nào trưởng thành rồi tính sau”.Diệp Tri Hòa chớp chớp mắt: “Thế có muốn gặm cổ nữa không nào?”.Lận Thâm: “… Có”.“Tớ sẽ lại được nhiễm lấy mùi hương của cậu ư?”.

Diệp Tri Hòa lại suy nghĩ miên man.

“Thế thì thành mùi dâu tây bạc hà rồi”.Cuối cùng Lận Thâm cũng không nhịn được mà cắn cổ cậu, răng nanh đâm thủng tuyến thể, mùi dâu tây chua ngọt và mùi bạc hà mát lạnh quyện vào nhau.

Diệp Tri Hòa thấy hơi đau và cũng cảm nhận được chút khoái cảm diệu kì, đầu ngón tay nóng bừng giần giật, mặt cậu cũng đỏ ửng lên.“Tớ thấy một đám mây nè”.

Cậu mơ hồ nói.Lận Thâm tách ra, sờ gương mặt và đôi môi mềm mại của người thương: “Mây màu gì thế?”.“Ừm… Màu hồng phấn”.

Diệp Tri Hòa ngoan ngoãn mỉm cười.

“Đám mây có màu pheromone của tớ đấy”.Họ đã đánh dấu xong xuôi..

Bình Luận (0)
Comment