Doanh Doanh

Chương 61


Sau khi kì nghỉ dài ngày trong tháng mười kết thúc thì kí túc xá của đám Alpha chẳng khác nào một mớ hỗn độn, hành lý của mọi người vương vãi khắp nơi, phần lớn là chưa kịp dọn dẹp chút gì.

Bạn cùng phòng thấy Lận Thâm vội vàng ra ngoài, bèn quay sang hỏi tên ngốc đang chơi game ở giường trên: “Cậu ta đi đâu mà gấp vậy?”.

Giường trên nhín chút thời gian liếc bạn cùng phòng một cái: “Đi gặp người yêu chứ đi đâu nữa”.

Bạn cùng phòng: “… Ồ”.

Lận Thâm là người nổi trội trong lứa sinh viên mới, nên lúc tập quân sự được rất nhiều người để ý muốn xin thông tin liên lạc, tiếc là ai cũng bị hắn lấy cớ đã có bạn trai mà đuổi đi hết.

Chẳng ai nghi ngờ hắn đang tìm lí do thoái thác, bởi tối nào trước khi tự học hắn cũng gọi điện cho người yêu – vẻ mặt vừa dịu dàng vừa xấu hổ ấy, sao mà giả vờ cho được.

Người người nhà nhà ai cũng tò mò về bạn trai của Lận Thâm.

Phần lớn đoán cậu là Omega, thành phần góp vui lại đoán là Alpha, chỉ có số ít người nói biết đâu lại là Beta.

Bây giờ đã là xã hội tự do, việc Alpha và Beta đến với nhau cũng đã trở nên rất đỗi bình thường, những người phản đối trên mạng đều bị xem là cổ hủ hết.

Bạn cùng phòng từ tốn hỏi: “Tôi đi hóng chuyện tí được không?”.

Giường trên “hừ” một tiếng rồi tiếp tục chơi game, mãi đến khi hết trận mới trả lời: “Nếu ông muốn bị Lận Thâm ám sát thì cứ thử đi, đâu phải ông không biết cậu ta che chở người yêu tới mức nào…”
Kết quả lúc quay đầu lại thì đã không thấy bạn cùng phòng đâu nữa, giường trên chỉ đành nhìn về phía cửa, lắc đầu hai cái rồi phán: “Tự cầu nguyện cho mình đi”.

Lúc Lận Thâm chạy đến, Diệp Tri Hoà đang khoan khoái đứng dưới tàng cây râm mát ngoài cổng trường.

Cậu và Lận Thâm thi hai vào hai trường đại học khác nhau.

Cũng chẳng có gì lạ, bởi dù sao giữa chỉ số IQ của hai người vẫn có sự chênh lệch nhất định.

Diệp Tri Hoà đã nỗ lực rất nhiều trong suốt năm lớp mười hai mới có thể đạt đủ điểm đậu vào một trường đại học chung thành phố với trường của Lận Thâm.

Giữa trưa tháng mười thời tiết vẫn rất mát mẻ, bóng cây toả tròn che khuất một bên má của Diệp Tri Hoà, khoé môi cậu thấp thoáng bóng chiếc lá xanh.

Cậu đã trưởng thành rồi, đã là một thanh niên mười tám tuổi, dáng vẻ đã không còn là cậu nhóc cấp ba năm nào nhưng hương pheromone vẫn nhẹ nhàng như cũ, mùi ngọt ngào dịu êm phảng phất xen lẫn chút bạc hà the mát trong lành.

“Sao em không vào trong luôn?”.

Lận Thâm tiến tới hỏi.

“À thì…”.

Diệp Tri Hoà ủ rũ đáp: “Chú bảo vệ nói trẻ con không được vào”.

Lận Thâm: “…”.


Diệp Tri Hoà nói thêm: “Bác ấy tưởng em chưa phân hoá”.

Lận Thâm không nhịn được mà bật cười, Diệp Tri Hoà quen tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn tới gần, tiếp tục lí sự: “Tại bác ấy không cảm nhận được pheromone của em, chứ có phải là em không có đâu”.

“Ừa”.

Diệp Tri Hoà ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: “Nên anh cho em thêm ít pheromone nhé”.

Lận Thâm cho cậu một cái hôn sâu, cố kiềm nén mà liếm liếm môi, thấp giọng nói: “Được rồi, ở đây đông người”.

Diệp Tri Hoà đáp chẳng chút lương thiện: “Đâu có ai quen em đâu, họ chỉ biết anh thôi”.

Lận Thâm vẫn chưa sửa được thói quen có từ hồi cấp ba – hễ cứ là việc liên quan tới Diệp Tri Hòa, hắn sẽ rất dễ xấu hổ, hai tai ửng hồng.

Hắn vuốt ve vành tai cậu, hỏi: “Em muốn ra ngoài chơi không?”.

“Không được, chiều nay em trống tiết nên Hướng Nguyên Khê hẹn đi xem phim mất rồi”.

“Thế còn anh thì sao đây?”.

Diệp Tri Hoà nói: “Anh cũng trống tiết chiều à?”.

“Không”.

“Vậy mà cũng nói”.

Lận Thâm bất mãn nhéo mặt Diệp Tri Hoà một cái.

Cậu vẫn rất gầy, dáng vẻ mảnh mai xinh đẹp.

“Anh với Diêu Vân Chu đều có tiết chiều mà”.

Diệp Tri Hoà nói, “Nên bọn em mới phải thương lấy nhau đó, khổ chưa”.

Lận Thâm cúi đầu, nhỏ giọng: “Anh mới là người đáng thương đây này”.

Diệp Tri Hoà bật cười, vuốt tóc Lận Thâm như đang vỗ về một em mèo bự, “Chúng ta còn nguyên ngày thứ bảy mà”.

Lận Thâm yên lặng trong chốc lát rồi đáp: “Đây là em nói đó nhé”.

“Biết rồi mà”.

Đôi mắt Diệp Tri Hoà cười cong cong, nom y như một bé hồ ly vừa tinh ranh vừa không có xíu liêm sỉ nào, “Anh muốn làm gì cũng được”.

Lận Thâm nắm chặt tay Diệp Tri Hoà, chặt đến độ tay cậu phát đau.


Cách đây không lâu, vào một đêm cuối mùa xuân, bọn họ đã trải qua lần đầu tiên bên nhau.

Đêm đó cả không gian như được lấp đầy bởi hương bạc hà nồng đượm, đệm thêm chút vị ngọt dịu nồng nàn, quyến rũ, mê say.

Sắc xanh dày đặc bao bọc lấy sắc hồng phấn mong manh, hoà vào nhau, bện quanh nhau, quyến luyến vấn vít.

Môi lưỡi quấn quít không rời, Diệp Tri Hoà bị pheromone của Lận Thâm bọc lấy, làn pheromone ấy như vỗ về từng đường nét mảnh mai trên cơ thể cậu, từ cổ tay đến tận cổ chân.

Diệp Tri Hoà không chịu nổi, chỉ có thể bật lên từng tiếng nức nở khó khăn, vụn vỡ.

Cậu gần như chẳng thở nổi, Lận Thâm lại hạ xuống những cái hôn nhạt nhòa, hôn lấy từng giọt nước đang trào dâng nơi khoé mắt, rồi nói với cậu rằng chúng thật ngọt ngào làm sao.

“Miêu Miêu ngoan, nghe lời nào”.

Diệp Tri Hoà vội vàng trả lời: “Em nghe lời lắm rồi mà”.

Diệp Tri Hoà cảm thấy giờ đây cậu đang mềm nhũn chẳng khác gì một vũng nước nhỏ đọng trên chiếc lá xanh biếc sau trận mưa xuân, đang lắc lư rung động và có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

May mắn thay, cuối cùng thì tất cả những sắc thái ấy cũng dần dịu xuống, tô điểm cảnh xuân tươi đẹp, cảm xúc không thể kiềm chế của Lận Thâm cũng phai nhạt dần, hắn hỏi cậu: “Sao em lại ngọt thế này?”.

Diệp Tri Hoà chớp đôi mắt đã ướt nhoè, nghiêm túc suy nghĩ một lát mới trả lời: “Vì em biến thành kẹo bạc hà rồi á”.

Trên người cậu là mùi bạc hà nồng đượm quyện với hương vị ngọt ngào sẵn có – cậu đã hoàn toàn biến thành một viên kẹo ngọt mất rồi.

Lúc đầu, trường đại học quản lý sinh viên mới rất nghiêm khắc.

Khi Lận Thâm dẫn Diệp Tri Hoà vào cổng trường, chú bảo vệ cứ mãi nhìn hắn với thái độ ngờ vực như đang nhìn một tên bắt cóc trẻ em.

Lận Thâm dẫn Diệp Tri Hoà tới căng tin ăn trưa.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Hoà tới trường Lận Thâm, lúc trước bận học quân sự nên cậu chẳng có thời gian đi tìm hắn.

Thật ra Lận Thâm có tới trường cậu, nhưng mục đích chính của hắn cũng chỉ là ôm ấp, xoa nắn bé con mà thôi.

Một Alpha trong kì mẫn cảm rất cần người yêu bầu bạn cạnh bên, mà Lận Thâm còn trải qua giai đoạn này sớm hơn người khác nữa.

Vừa mới thành niên hắn đã phải trải qua kì mẫn cảm, đó cũng chính là lí do nảy sinh cái ngày củi khô lửa bốc nọ.

Xong việc, Lận–hai tai đỏ ửng–Thâm chỉ có thể vừa ôm Diệp Tri Hoà vừa thì thầm… chẳng phải em nói thành niên rồi thì làm gì cũng được ư?
Bạn cùng phòng đi được nửa đường thì gặp Lận Thâm và Diệp Tri Hoà, nhất thời chẳng thể đoán ra giới tính thứ hai của cậu.

Trường bọn họ có rất nhiều Alpha và Beta, ngược lại Omega lại là thứ hiếm có khó tìm, ai nấy đều là kho báu trong các ngành các khoa.

Bạn cùng phòng chưa từng thấy ai đặc biệt như Diệp Tri Hoà, bởi cậu ta không thể cảm nhận được pheromone của cậu, dường như cậu phù hợp với tất cả các loại giới tính.


Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng mà thôi —bạn trai nhỏ của Lận Thâm vẫn còn chưa phân hoá.

Bạn cùng phòng trừng mắt thật to, vô thức bám theo hai người vào căng tin.

“Có người theo dõi bọn mình kìa”.

Diệp Tri Hoà nói, “Cũng không lén lút lắm, công khai luôn á”.

Lận Thâm nghiêng đầu liếc tên nọ một cái: “Kệ cậu ta”.

“Anh quen cậu ta à? Là bạn học hở?”.

“Bạn cùng phòng”.

“Cậu ta đang làm gì vậy?”.

Lận Thâm rủ mắt nhập mật khẩu thẻ để thanh toán, sau đó mới đáp: “Đâm đầu vào chỗ chết”.

Diệp Tri Hoà đột nhiên xoay đầu lại gật đầu một cái với bạn–đang tự cho mình là trốn kỹ lắm–cùng phòng nào đó.

Bạn cùng phòng: “…”.

Lận Thâm cạn lời, hỏi cậu: “… Em làm gì đấy?”.

Diệp Tri Hoà nói: “Cho cậu ta một con đường sống đó”.

Cậu chẳng khác gì trước đây, toàn nghĩ những thứ kì quái không đâu.

Ăn xong, Diệp Tri Hoà bình luận: “Cơm ở đây ngon hơn cơm bên căng tin trường em”.

Lận Thâm lấy khăn giấy lau khoé miệng cậu, hỏi: “Trường em có tận hai cái căng tin cơ mà, không có cái nào ổn áp à?”.

“Anh đừng có mà ngắt lời em”.

Diệp Tri Hoà nói, “Ý em là đồ ăn ở căng tin trường anh rất ngon, nên em sẽ tới đây thường xuyên”.

Lận Thâm nhướng mày.

Diệp Tri Hoà nhấn mạnh: “Thường xuyên tới ăn á”.

“Được rồi”.

Diệp Tri Hoà vừa lòng, mỉm cười: “Vậy thôi thứ bảy gặp lại nha”.

Diệp Tri Hoà đi rồi Lận Thâm mới về kí túc xá, chưa kịp vào cửa đã nghe bạn cùng phòng trầm giọng kể lể: “Bạn trai nhỏ của Lận Thâm còn chưa phân hoá”.

Lận Thâm tựa vào cửa, hỏi: “Mày nghe ai nói thế?”.

Bạn cùng phòng hoảng sợ quay đầu lại, Lận Thâm bình tĩnh đóng cửa.

Không lâu sau đó, từ trong cánh cửa truyền ra tiếng hét thảm thiết.


Sau một hồi gió tanh mưa máu, Lận Thâm mới nói: “Em ấy thành niên rồi”.

“Thật á? Sao tao không cảm nhận được…”.

Lận Thâm liếc sang, bạn cùng phòng ngậm miệng ngay tắp lự.

Sự im lặng bao trùm mãi cho đến khi điện thoại Lận Thâm reo vang, là Diệp Tri Hoà gọi tới.

Hắn ra ngoài nghe điện thoại, giường trên nói với bạn cùng phòng: “Mày rảnh quá à, còn soi giới tính người yêu nó nữa.

Trông cái kiểu này là biết Lận Thâm mê ẻm lắm rồi”.

Bạn cùng phòng buồn bực đáp: “Tao chỉ lo lỡ nó quen trẻ vị thành niên thôi mà”.

Giường trên trợn trắng mắt, móc: “Bớt lo bò trắng răng đi”.

Ngoài cửa, Diệp Tri Hoà ở đầu bên kia điện thoại nói: “Sao anh có vẻ giận dữ thế?”.

Lận Thâm: “… Sao em biết anh đang giận?”.

Diệp Tri Hoà: “Vì em thông minh chứ còn sao nữa!”
Lận Thâm thở hắt ra, “Ừ”.

“Không sao đâu, bình thường mà, đây đâu phải là lần đầu tiên em bị nghi ngờ”.

Diệp Tri Hoà đoán được ý nghĩa đằng sau ánh mắt hoài nghi của bạn cùng phòng, “Anh biết rõ là được rồi, việc em phân hoá thành gì là bí mật mà, em chỉ muốn một mình anh biết thôi”.

Lận Thâm vẫn không nói lời nào.

Diệp Tri Hoà ngẫm nghĩ: “Tuy chẳng có cách nào để kiểm soát được ánh mắt hiếu kì của người khác, nhưng mà nếu người ta không có ý xấu thì thôi, không sao đâu”.

“Tất nhiên, em thoải mái được đến thế là do em đã kể bí mật của em cho anh rồi”.

Nét ngây ngô đơn thuần của thời niên thiếu vẫn chưa mất đi nơi Diệp Tri Hoà, cậu không nhanh không chậm nói, “Em biết em được yêu thương”.

Cho nên không sao hết, dù là phân hoá thành giới tính gì cũng được, hương pheromone có ra sao cũng chẳng quan trọng, quan trọng là có anh thương em.

Lận Thâm: “Anh hiểu rồi”.

Diệp Tri Hoà: “Ngoan quá”.

Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, lúc Lận Thâm quay vào thì thấy bạn cùng phòng đang quỳ gối trên sàn nhà.

Lận Thâm: “Miễn lễ”.

“Xin lỗi mày… Ơ? Mày không giận à?”.

“Chẳng có gì mà phải giận”.

Lận Thâm lúc này chẳng khác gì một nhóc mèo bự đã được vỗ về thành công, “Em ấy phân hoá thành gì thì một mình tao biết là được rồi”.

Bạn cùng phòng: Tôi bất chợt bị khoe khoang ái ân ngay khi không cảnh giác, tư thế quỳ càng lúc càng giống chó rồi, phải làm sao đây, online chờ gấp..

Bình Luận (0)
Comment