Editor: Trịnh Phương.
Đợi đến lúc anh họ năm của Thịnh Thế đến, liền đã thấy Thịnh Thế ngã ở trong vũng máu, đây chính là người nối dõi duy nhất của nhà họ Thịnh bọn họ, cho nên căn bản không còn kịp xem hai người khác rốt cuộc là ai, liền trực tiếp đem ôm Thịnh Thế lên, mang đi bệnh viện.
Đêm đó, mọi người trong nhà họ Thịnh đều cùng đến bệnh viện quân đội, anh trai họ thứ năm của Thịnh Thế bị vạ lây, bị ông nội của Thịnh Thế tức giận đánh một trận, trực tiếp đưa đi bộ đội, đến nay cũng không được trở lại Bắc Kinh một lần.
Cho nên, ngay cả Hàn Thành Trì cũng cho rằng là Cố Ân Ân gọi điện thoại báo cảnh sát, là cảnh sát chạy tới cứu hắn cùng Cố Lan San.
Thịnh Thế hôn mê nửa tháng, sau khi tỉnh lại thì liền gọi điện thoại cho Cố Lan San, hỏi thăm cô có chuyện gì hay không.
Thịnh Thế thường cúp cua, Cố Lan San đã tập mãi thành thói quen, nghe được Thịnh Thế hỏi mình có chuyện gì hay không, chỉ đơn thuần cho là Cố Ân Ân nói cho anh biết, cho nên liền nói không có gì.
Tính tình của Thịnh Thế từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo kỳ cục, Cố Lan San không quay về ngỏ ý cảm ơn ân cứu mạng của anh đối với cô, anh cũng nhất định là không hề không đề cập tới sự anh dũng của mình.
Cho nên chuyện Thịnh Thế xả thân cứu Cố Lan San trong một đêm kia, liền biến thành Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San.
Lúc người ta còn trẻ, không phân rõ cảm động cùng động lòng, thường sẽ đem cảm giác tim đập nhanh trong nháy mắt trở thành tình yêu, sau đó sẽ ở thời kỳ thiếu niên chưa biết mùi đời mà diễn đoạn kia tình cảm đến oanh oanh liệt liệt, khuếch trương đến vô hạn.
Con người khi đó cũng đơn thuần, ngây ngốc, hắn cho ngươi một nụ cười, khen ngươi một câu xinh đẹp, cũng sẽ bị ngươi tưởng thành lời ngon tiếng ngọt vô cùng đáng yêu.
Thật ra thì trước kia Hàn Thành Trì cũng thường khen Cố Lan San, cười với Cố Lan San, Cố Ân Ân thích Cố Lan San, anh ta cũng thích Cố Lan San, đương nhiên là với kiểu giống như em gái.
Nhưng kể từ sau khi Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San, anh ta đối với Cố Lan San không có gì khác biệt, nhưng tâm tư thiếu nữ của Cố Lan San lại thường xuyên rung động.
Từ khi đó, Cố Lan San một lòng chỉ đọc sách thánh hiền như Cố Lan San cũng học các bạn học cùng cấp, đọc một vài quyển tiểu thuyết thanh xuân, học vài câu ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời sáng rỡ và ưu thương, sau đó đáy lòng sẽ âm thầm gật đầu, tán dương những lời đó nói đến tận đáy lòng.
Một năm lớp 10 kia, đang ở lúc Cố Lan San thầm mến Hàn Thành Trì, Thịnh Thế xác định mình yêu Cố Lan San. Thịnh Thế vô cùng anh dũng cản một dao cho Cố Lan San, Cố Lan San lại cho là ân nhân cứu mạng mình là Hàn Thành Trì, nhưng Thịnh Thế không biết chuyện tốt đầu tiên mình bất chấp tính mạng để làm từ khi sinh ra lại được đội lên đầu Hàn Thành Trì mà lặng lẽ trôi qua.
Đừng nhìn Thịnh Thế không làm việc đàng hoàng, cà lơ phất phơ, nhưng thành tích học tập cũng thuộc hạng tốt nhất.
Cho nên, thành tích thi cấp ba là Thịnh Thế thứ nhất, Cố Lan San thứ hai, mơ ước hùng vĩ của Cố
Lan San ———— người đứng đầu trong kì thi cấp ba, đứng dưới cờ đỏ cười nhìn phía học sinh toàn trường, tan vỡ bởi vì Thịnh Thế.
Về sau nữa, bọn họ tốt nghiệp trung học cấp hai, bắt đầu học cấp ba, vào cùng trường với Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân, Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa.
Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân lên lớp mười hai, Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa lớp mười một, mà Thịnh Thế cùng Cố Lan San là học sinh mới lên lớp 10.
Bởi vì lúc ấy Hàn Thành Trì đang có nhiệm vụ phải chú ý học chương trình lớp mười hai nên xin nghỉ làm chủ tịch hội học sinh, Hạ Phồn Hoa mới vừa nhận nhận chức chủ tịch hội học sinh, lại có dáng dấp không tệ, gia thế cũng tốt, cho nên rất có danh tiếng.
Thật ra thì Hàn Thành Trì hay là Cố Ân Ân cũng tốt, Quý Lưu Niên hay Hạ Phồn Hoa cũng được, đều là nhân vật phong vân có thể đếm được trên đầu ngón tay của trường cấp ba XX.