Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 114

Editor: Lovenoo1510

Thật ra thì Hành Thành Trì hay là Cố Ân Ân cũng tốt, Quý Lưu Niên hay Hạ Phồn Hoa cũng được, đều là nhân vật phong vân có thể đếm được trên đầu ngón tay của trường cấp ba XX, nhưng khi Thịnh Thế và Cố Lan San vào trường cấp ba XX, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân cũng tốt, Quý Lưu Niên hay Hạ Phồn Hoa cũng được đều nhất thời im hơi lặng tiếng trong miệng mọi người.

Thành phố Bắc Kinh tháng chín vẫn còn nóng giống như như một cái lò hấp, tất cả học sinh mới đều đi tập huấn quân sự trừ Thịnh Thế và Cố Lan San là không đi.

Trường cấp ba XX là trường trung học cấp ba số một số hai Bắc Kinh, cho nên học sinh trong trường ít nhiều đều có thái độ kiêu ngạo, thanh cao.

Nhưng ở cái loại kiêu ngạo, thanh cao ấy, Thịnh Thế và Cố Lan San có phần điên cuồng hơn.

Trường cấp ba XX cấp đồng phục mùa hè cho học sinh, nam sinh là áo sơ mi cộc tay một màu trắng, quần dài mầu đen, nữ sinh là áo sơ mi màu trắng với váy dài màu đen.

Ngày 15 tháng 9 là ngày chính thức khai giảng, ngày đó ánh mặt trời đặc biệt chói, chói đến mực hận không thể nướng chín cả thành phố Bắc Kinh, Thịnh Thế và Cố Lan San mặc đồng phục đến trường điểm danh.

Thịnh Thế lái xe Porsche thể thao mui trần là quà của chị hai tặng anh khi thi tốt nghiệp cấp ba, biển số xe mầu trắng chữ đỏ, vô cùng dũng mãnh xông vào khu sinh viên mới của trường cấp ba XX.

Lúc đấy Cao Phong Kỳ đang báo cáo, học sinh cũ thì tiếp đón sinh viên mới, cả sân thể dục đều là người, Thịnh Thế lái chiếc Porsche màu vàng vô cùng chói mắt.

Xe vừa xuất hiện đã quyến rũ ánh mắt chăm chú của mọi người.

Xe dừng lại, cửa xe Porsche mui trần mở ra, ngồi bên trong là một đôi thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đơn giản của trường.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Thịnh Thế và Cố Lan San.

Thịnh Thế đeo kính đen nằm bò trên cửa kính xe, hướng về phía Hạ Phồn Hoa đang đứng ở một bên hô to: “Cầm cho tôi bình nước đá tới đây!”

Hạ Phồn Hoa ném một chai nước đá cho Thịnh Thế, Thịnh Thế vặn nắp đưa cho Cố Lan San: “Tôi đi báo cáo, em ngồi chờ ở đây, bên ngoài nóng, cẩn thận bị cảm nắng.”

Dừng một chút, Thịnh Thế lại lấy ra một máy chơi game ở bên cạnh đưa cho Cố Lan San: “Nếu cảm thấy nhàm chán thì chơi trò chơi vậy.”

Cố Lan San ngửa đầu uống một hớp nước, cũng không thèm nhìn Thịnh Thế một cái, chỉ gật đầu một cái rồi phất tay giống như ghét bỏ anh?

Thịnh Thế thấy bộ dáng kia của Cố Lan San lại nở nụ cười, sau đó đóng lại mui xe Porsche, tay vừa đẩy cửa vừa như suy nghĩ điều gì đó, lại xoay người điều chỉnh điều hòa trong xe nhỏ xuống một chút, lúc này mới đẩy cửa xuống xe.

Bề ngoài của Thịnh Thế không chỉ tốt, mà vóc dáng cũng đẹp, rõ ràng là các học sinh đều ghét bỏ đồng phục nhưng mặc ở trên người Thịnh Thế lại như mặc một nhãn hiệu thời trang trong cửa hàng nổi tiếng vậy.

Anh đi tới chỗ tiếp học sinh mới, hơi khom người một cái, tìm trên danh sách hai cái tên Thịnh Thế và Cố Lan San, sau đó đưa thông báo trúng tuyển, ký tên, lấy một ít tài liệu rồi nói hai câu với Hạ Phồn Hoa đang đứng đấy.

Cố Lan San đợi trong xe một chút, hình như thấy nhàm chán nên mở cửa xe ra kêu: “Nhị Thập, anh đã chào xong chưa?”

Thịnh Thế nghe thấy thế thì vẫy tay với Hạ Phồn Hoa rồi trở về xe, sau đó lại lái xe rất dũng mãnh ra khỏi trường học.

Chỉ cần phong cách biểu diễn đơn giản như vậy, trong nháy mắt Thịnh Thế và Cố Lan San đã vẻ vang trước toàn bộ học sinh mới trường cấp ba XX.

Sau đó, trường cấp ba XX lúc đấy lưu truyền một câu nói: “Trường cấp ba XX có hai mỹ nhân, một người là Cố Lan San, một người là Thịnh Thế.”
Bình Luận (0)
Comment