Editor: Cà Rốt Hồng
Hàn Thành Trì nghe nói như thế, mặt mày giãn ra, tiếp tục hôn tóc Cố Ân Ân một cái, Cố Ân Ân gắng gượng chờ Hàn Thành Trì hôn xong, mới xoay người đi vào trong phòng tắm.
Cố Ân Ân xả đầy nước, Hàn Thành Trì liền đi tắm.
Cố Ân Ân cầm quần áo dơ Hàn Thành Trì cởi ra để lại, thuận thế sai người nấu một ly trà gừng, rồi bưng lên.
Hàn Thành Trì chỉ tắm rửa qua loa, lúc Cố Ân Ân đi lên, anh đã mặc quần áo chỉnh tề, đang soi gương thắt caravat.
Cố Ân Ân đặt trà gừng ở trên bàn, chân trần ngồi gác trên ghế, Hàn Thành Trì lập tức ăn ý đi tới trước mặt cô, giao công việc thắt caravat cho Cố Ân Ân.
Đôi mắt của Cố Ân Ân nhìn chằm chằm caravat, động tác rất nhuần nhuyễn, hai ba cái liền thắt xong, rồi cầm một cái kẹp cravate kẹp ở phía trên, thuận thế giúp Hàn Thành Trì chỉnh sửa áo vét âu phục lại một chút.
Hàn Thành Trì đợi đến khi Cố Ân Ân sửa sang tất cả xong, cười vô cùng vui vẻ ôm cô từ trên ghế xuống, còn thuận thế hôn một cái lên gò má Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, qua một thời gian nữa, anh có thể gọi em là lão bà rồi.”
Vừa nói, Hàn Thành Trì vừa ôm chặt Cố Ân Ân thêm một chút.
Cố Ân Ân nhéo eo Hàn Thành Trì một cái, hơi đẩy anh ra, Hàn Thành Trì cười lại kéo cô vào trong ngực, dùng cái trán cụng lên trán Cố Ân Ân, nhìn vào mắt cô, nhìn thật lâu, một lát mới vươn tay sờ sờ tóc Cố Ân Ân, nghiêm túc hỏi: “Ân Ân...... Ngày hôm qua có phải anh có chỗ nào chọc giận em rồi không?”
“Đây là kiểu tóc mới em vừa làm, anh đừng làm rối loạn của em!” Cố Ân Ân vội vàng né đầu ra, nắm lấy tay Hàn Thành Trì.
Cô biết mình cùng Hàn Thành Trì sớm muộn gì cũng cần phải nói chuyện nghiêm túc với nhau.
Nhưng ngày hôm nay, cô thật sự không muốn nói.
Cho nên Cố Ân Ân liền cười bưng trà gừng ở bên cạnh lên, dời đề tài: “Thành Trì, anh mắc mưa, uống chút trà gừng cho ấm, tránh bị cảm.”
Thật ra Hàn Thành Trì chỉ dính mưa một chút xíu, không đáng ngại, anh nhìn ly trà gừng này, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, cũng rất tự nhiên nói một câu: “Anh không có dễ bệnh như vậy, một cơn mưa nhỏ, không có chuyện gì.”
Dừng một chút, Hàn Thành Trì lại bổ sung một câu: “Ân Ân, em bưng trà gừng này cho Lan San đi, em ấy mắc mưa cả nửa ngày, sau khi lên xe anh, vẫn nhảy mũi, nhìn bộ dạng hình như là bị cảm rồi.”
Từ lúc Cố Ân Ân nhìn thấy ba tấm hình trong di động của Vương Giai Di, đến lúc nhìn thấy Hàn Thành Trì và Cố Lan San cùng về nhà với nhau, rồi đến khi Hàn Thành Trì kêu Cố Lan San lên lầu tắm rửa thay quần áo, cả một loạt quá trình, cô đã luôn dốc hết toàn lực áp chế tính tình của mình rồi.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hàn Thành Trì, cô không muốn ở trước mặt nhiều người như thế mà làm ầm ĩ quá mức.
Cô cố làm cho mình làm ra vẻ giống như không có chuyện gì, coi như chuyện gì cũng đều không biết.