Đoạt Phượng - Chi Ức

Chương 10

Dưới màn đêm lạnh lẽo, bọn sơn tặc lôi ta và Tùng Tuyết ra khỏi tầm mắt của huyện chủ, rồi không chút do dự đẩy cả hai xuống vách núi.

Ta muốn khiến Tùng Tuyết tin tưởng mình, tất nhiên phải liều một phen.

Vách núi này từ lâu đã được ta thăm dò, tuy bề ngoài hiểm trở nhưng thực chất không quá cao. 

Song, giữa đêm đen thăm thẳm, nhìn xuống chỉ thấy sâu không đáy.

Khi rơi xuống, ta cố tình che chắn cho Tùng Tuyết, thân thể va đập mạnh vào cành cây, cánh tay phải bị nhánh khô sắc nhọn rạch một vết dài.

Lúc Tùng Tuyết tỉnh lại, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là vết thương rớm máu ấy.

Không chần chừ, nàng xé vạt váy băng bó cho ta.

Nàng là kẻ đơn thuần, kiếp trước bởi vì chứng kiến sự trung thành, dũng cảm của huyện chủ mà không chút do dự bẩm báo hết thảy với Thái tử.

Kiếp này, ta dùng chính tính mạng để bảo vệ nàng, tất nhiên nàng sẽ cảm động.

Rất nhanh, nàng tin tưởng ta, tin vào những điều ta muốn nàng tin.

Nàng tin vụ bắt cóc này vốn chỉ là kế sách của huyện chủ, bọn sơn tặc chính là tay sai của ả.

Nàng tin huyện chủ đã bị lật tẩy, vì sợ bị lộ nên mới hạ lệnh giết nàng diệt khẩu.

Nàng tin Thái tử phái nàng ở cạnh huyện chủ chính là để giám sát ả, đề phòng phản bội.

Giờ đây, xem ra lòng nghi ngờ của Thái tử quả thực không sai.

"Không ngờ huyện chủ Hoa Dương lại là kẻ hai mặt như thế! Còn dám vụng trộm tư tình với kẻ khác sau lưng Thái tử!"

Ta cúi đầu, giọng nói khẽ run, để lộ vẻ yếu đuối:

"Huyện chủ sai người giả làm sơn tặc, nếu kế hoạch thành công, họ nhất định sẽ đổ tội lên đầu Diệp gia."

Ta nắm lấy tay nàng, đôi mắt đẫm lệ:

"Tùng Tuyết cô nương, ta cầu xin nàng, nếu huyện chủ muốn hại ta, ta có thể chịu được. Nhưng Diệp gia ta có tội tình gì? Cửu tộc ta đều vô tội!"

Tùng Tuyết đã chịu ơn cứu mạng, giờ đây nhìn ta yếu đuối, thiện lương, chắc chắn càng thêm tin tưởng.

Quả nhiên, nàng siết chặt tay ta, ánh mắt kiên định:

"Nếu còn sống trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo tất cả với Thái tử! Diệp phu…."

Nàng chợt nhận ra mình nói sai, liền sửa lại:

"Diệp nương tử, người đang mang thai, ngàn vạn lần không được bi thương quá độ!"

Nàng nhìn xung quanh rồi cắn răng nói:

"Chờ trời sáng, chúng ta sẽ leo lên vách núi, xuống núi tố giác bọn chúng!"

Thế là ta cùng nàng trú lại dưới vách núi suốt một đêm.

Màn đêm vẫn đen kịt như trước, cái lạnh vẫn thấu xương như trước, nhưng ta không còn sợ hãi nữa.

Hận thù chống đỡ ta.

Ý chí bảo vệ thân nhân cũng chống đỡ ta.

Dưới bụng thỉnh thoảng nhói đau, có lẽ là do cú ngã vừa rồi, nhưng ta chẳng còn tâm trí mà để ý.

Để ván cờ này trọn vẹn, chút hy sinh ấy ta đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bình minh rất nhanh đã ló dạng.

Ta tính toán kỹ lưỡng, đến đúng thời khắc kiếp trước, khi người của Thái tử tìm đến, ta mới dẫn Tùng Tuyết trèo lên vách đá.

Lúc ấy, huyện chủ đang ra sức vu oan Diệp gia, còn ta, cùng với con cờ quan trọng nhất của Thái tử,  xuất hiện kịp thời.

Tùng Tuyết, vốn là tai mắt của Thái tử, giờ đây lại trở thành giọng nói của ta.

Kiếp trước, lưỡi dao nàng đâm vào tim ta.

Kiếp này, ta phản thủ, đâm ngược vào tim đôi cẩu nam nữ ấy!

Bình Luận (0)
Comment