Đoạt Phượng - Chi Ức

Chương 11

Trước mặt Thái tử, giọng nói của Tùng Tuyết vang lên đanh thép, không chút do dự:

“Huyện chủ còn dám chối cãi bọn sơn phỉ kia không phải người của mình sao? Nô tỳ chính vì phát hiện âm mưu của Huyện chủ, nên mới bị nàng sai bọn chúng ném xuống vách núi! Những kẻ đó nghe lệnh nàng như vậy, ai mà tin không phải do nàng mua chuộc?!”

Hoa Dương vội vàng biện giải: “Nếu bọn sơn phỉ kia là người của ta, vậy làm sao ta lại bị đánh đến thảm thương thế này?!”

Ta chậm rãi cất lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ đều như lưỡi dao sắc bén:

“Chẳng phải đây chính là khổ nhục kế của Huyện chủ hay sao? Nay mưu kế đã bại lộ, người lại muốn đổ hết oan khuất lên kẻ khác ư? May mắn là ta và Tùng Tuyết mệnh lớn, bằng không, hôm nay chẳng phải Huyện chủ đã to gan che mắt cả Thái tử điện hạ hay sao?”

“Ngươi... ngươi!!”

Hoa Dương giận đến run rẩy, nhưng không thể phản bác lấy một lời.

Thẩm Văn Hách vội vàng đứng ra bảo vệ: 

“Diệp Minh Thù, ai cho phép ngươi vu oan Huyện chủ? Là do ngươi mơ tưởng hão huyền đến Thái tử điện hạ, nên mới muốn nhằm vào Huyện chủ có phải không?!”

Ta khẽ cười lạnh, ánh mắt chuyển sang nhìn Tùng Tuyết.

Chuyện đã đến nước này, có một số lời, ta không cần tự mình nói ra, tự khắc sẽ có người thay ta làm điều đó.

Tùng Tuyết vốn là tâm phúc bên cạnh Thái tử, nàng cất giọng kiên định:

“Điện hạ, chính tai nô tỳ nghe thấy, bọn sơn phỉ kia nói vụ bắt cóc này là do Huyện chủ và Thẩm Văn Hách cùng nhau bày mưu! Hai người bọn họ nhất định có tư tình!”

“Huyện chủ đối với Thái tử chỉ là giả dối! Điều nàng ta thực sự khao khát không phải là Thái tử điện hạ, mà là vinh hoa phú quý mà người mang lại! Vì thế, nàng ta không từ thủ đoạn nào cả!”

“Trước đây, khi điện hạ còn chần chừ chuyện lập thê, Huyện chủ đã nóng lòng không thể chờ đợi, nên mới bày ra mưu kế này để ép điện hạ phải lập tức phong nàng ta làm Thái tử phi!”

“Còn tình nhân cũ của nàng ta, Thẩm Văn Hách, một kẻ đã có thê thất, cũng vì tư tình mà tính kế Thái tử, tính kế Đông Cung, thậm chí tính kế cả Thiên tử!”

Lời chứng của Tùng Tuyết vô cùng đanh thép.

Bàn tay Thái tử lập tức siết chặt lấy cổ Hoa Dương:

“Hoa Dương, ngươi khiến cô quá thất vọng. Một kẻ như ngươi, sao có tư cách làm chính thê của cô?!”

“Điện hạ! Không phải! Tất cả đều là... là do Diệp Minh Thù hãm hại ta!!”

Đến nước này, ngay cả kẻ ngu dốt nhất cũng có thể nhận ra có điều bất thường.

Một kế hoạch tinh vi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có thể điều động được những kẻ khỏe mạnh, cải trang thành sơn phỉ, ngoài gia tộc võ tướng như nhà họ Diệp ra, còn ai có khả năng thực hiện?

Diệp Minh Thần theo Thái tử cùng lên núi, sự bình tĩnh của ta đêm qua, cách ta dẫn dụ đối phương mở lời, cách ta cố tình chọc giận Hoa Dương...

Tất cả, tất cả những điều này, đều nằm ngoài dự tính của nàng ta và Thẩm Văn Hách, nhưng lại hoàn toàn nằm trong kế hoạch của ta!

“Diệp Minh Thù, là ngươi hại ta!!”

“Điện hạ! Người hãy tra xét kỹ càng! Bọn sơn phỉ này nhất định là do nhà họ Diệp phái đến! Diệp Minh Thù đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, nàng ta đã tương kế tựu kế! Chính nàng ta mới là kẻ chủ mưu thực sự!!”

Suy đoán của Huyện chủ không hề sai.

Nhưng ta cũng không phủ nhận.

Chỉ lặng lẽ ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, thân hình khẽ run lên vì đau đớn.

Đại phu theo đoàn lập tức bước tới bắt mạch cho ta, sắc mặt thoáng chấn động:

“Diệp phu nhân đã kinh sợ quá độ, e rằng thai nhi trong bụng khó mà giữ được!”

Lời vừa dứt, nơi vạt váy ta lập tức loang ra một mảng máu tươi.

Tùng Tuyết kinh hãi kêu lên: 

“Nhất định là do đêm qua khi bị ném xuống vách núi, Diệp nương tử đã tổn thương đến thai nhi! Đều là lỗi của nô tỳ! Thái tử điện hạ, Diệp nương tử hoàn toàn vô tội!”

Ta được đại ca đỡ lấy, cố gắng chống đỡ thân thể, nhìn Thái tử, cất giọng yếu ớt:

“Điện hạ, ta với Huyện chủ không hề có thù hận, sau khi thành thân với Thẩm Văn Hách cũng chưa từng vượt quá bổn phận, mối quan hệ của bọn họ, ta chỉ vừa mới biết được đêm qua, vậy thì ta làm sao có thể bày ra một cục diện lớn đến như vậy?”

“Huống hồ, người hẳn rõ ràng, ta từ trước đến nay chưa từng thèm làm những việc mưu mô hèn hạ như thế.”

Năm đó, khi ta còn chưa xuất giá, giữa hàng loạt danh môn khuê tú trong kinh thành, ta vẫn là một trong số những nữ tử được đánh giá cao nhất.

Hôn sự của ta vốn chỉ có hai con đường: hoặc nhập cung tuyển phi, hoặc trở thành Thái tử phi.

Nhưng hoàng đế đã già, hậu cung không còn nhu cầu tuyển tú nữ.

Khi ấy, ta từng là người có khả năng cao nhất để trở thành Thái tử phi. Thái tử cũng từng ưu ái ta.

Thế nhưng, chỉ sau một chuyến xuất chinh, khi trở về, hắn lại nghe tin ta đã mất đi trinh tiết trong một lần say rượu. 

Từ đó, hắn đoạn tuyệt ý niệm về ta.

Nhưng thiện cảm ban đầu của một nam nhân đối với một nữ nhân, đôi khi vẫn có thể trở thành yếu tố quyết định vào thời điểm then chốt.

Thái tử đi đến bên ta, nắm lấy tay ta, bàn tay đã bắt đầu lạnh dần vì mất máu quá nhiều:

“Minh Thù, cô nghe nàng nói.”

Ta nhẫn nhịn cơn đau quặn thắt trong bụng, thều thào:

“Một người mẹ, sẽ không lấy tính mạng con mình ra để bày mưu tính kế, xin điện hạ hãy tin ta.”

Tùng Tuyết cũng vội vàng tiếp lời:

“Điện hạ, nô tỳ có thể làm chứng! Đêm qua, nếu không nhờ Diệp nương tử cứu giúp, nô tỳ đã chết dưới vực sâu rồi! Nàng tuyệt đối không thể nào lấy tính mạng mình và con ra để hãm hại một kẻ không oán không thù như quận chúa được!”

Thái tử khẽ nhắm mắt, thấp giọng: “Cô đã hiểu.”

Thẩm Văn Hách thấy tình thế không ổn, lập tức cất giọng đe dọa ta:

“Diệp Minh Thù, nếu ta chết, ngươi cũng không sống khá hơn đâu! Đừng quên, nếu nhà họ Thẩm bị tru di cửu tộc, ngươi là thê tử ta, cũng không thoát được! Nếu ngươi chết nhục nhã, nhà họ Diệp cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp!”

Hắn nói đúng.

Thế nên, ta lợi dụng chính sự yếu ớt và vô tội của bản thân lúc này, cầu xin Thái tử:

“Năm đó, chính Thẩm Văn Hách đã hạ dược trong rượu của ta, làm nhục danh tiết ta, ép ta phải gả cho hắn.”

“Xin điện hạ làm chủ cho ta.

“Ban cho ta, hưu phu!”

Bình Luận (0)
Comment