Thái tử chuẩn tấu, cho phép ta hưu phu.
Ngài lệnh cho Tùng Tuyết lập tức soạn thảo hưu thư, lại bắt ép Thẩm Văn Hách phải điểm chỉ.
Thẩm Văn Hách giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi:
"Dù có chết, ta cũng phải kéo nàng theo!"
Thái tử vậy mà xông lên, vung đao chém thẳng xuống cổ tay Thẩm Văn Hách!
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi, máu tươi từ tay hắn nhỏ xuống, in dấu đỏ thẫm trên hưu thư.
Ta gắng gượng ấn tay điểm chỉ, nhưng cơn đau quặn thắt trong bụng khiến ta mờ mịt, rồi hoàn toàn mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, ta đã về đến phủ họ Lý, nằm trên chiếc giường cũ nơi khuê phòng năm xưa.
Thấy ta mở mắt, cha mẹ cùng huynh muội vây quanh, nước mắt lưng tròng.
Bên ngoài, Thúy Tâm cùng đám nha hoàn quỳ tạ thần linh, miệng liên tục niệm phật.
Lòng ta chợt vỡ òa.
Tất cả những uất ức kiếp trước như nước lũ dâng trào, ta nhào vào lòng mẫu thân, khóc đến mức tưởng chừng nghẹt thở.
Phụ mẫu vừa thương ta, vừa giận dữ mắng nhiếc Thẩm Văn Hách cùng huyện chủ đến tận mười tám đời tổ tông.
Hưu thư đã định, ân đoạn nghĩa tuyệt, ta và Thẩm gia từ đây chẳng còn quan hệ.
Ngày hôm đó, Thẩm Văn Hách bị tống vào đại lao.
Thái tử đem toàn bộ cơn thịnh nộ trút lên hắn, chỉ trong ba ngày, đã lật tung cả Thẩm phủ, tra xét từ trong ra ngoài.
Quả nhiên, tra ra không ít chứng cứ:
Huyện chủ nhiều lần xuất nhập Thẩm phủ, vụng trộm cùng Thẩm Văn Hách.
Thẩm Văn Hách quả thực đã lợi dụng chức quyền, đưa vài tên binh lính bỏ trốn vào phủ.
Chỉ là những kẻ đó tên gì, diện mạo ra sao, Thái tử chẳng buồn điều tra thêm.
Trong mắt ngài, Thẩm Văn Hách đã hai lần chạm tay vào nữ nhân mà ngài để mắt tới, tội này, không thể tha thứ!
Thái tử lập tức hạ lệnh chém đầu.
Sau khi phán quyết được ban ra, người Thẩm gia từng kéo đến cầu xin ta tha thứ.
Nhưng khi ấy, ta đang ở cữ.
Tam đệ cầm kiếm đứng trước cổng lớn, Tứ muội lại thả con chó nhỏ của nàng.
Vừa thấy Thẩm gia, huynh muội ta lập tức xua đuổi:
"Đánh! Đánh cho cẩu Thẩm gia cút đi!"
Kiếp trước, sau khi ta mất con, mẫu thân Thẩm Văn Hách thương tiếc cháu đích tôn, bắt ta ngày thứ ba đã phải quỳ suốt một ngày một đêm trong từ đường, dập đầu tạ tội với liệt tổ liệt tông Thẩm thị.
Cả Thẩm gia khi ấy đều hả hê sỉ nhục, dẫm đạp lên ta để tự nâng cao địa vị.
Những chuyện đó, ta đều khắc cốt ghi tâm.
Mẫu thân tận tâm chăm sóc ta, phụ thân trên triều đình dốc hết sức vì ta tranh luận, quyết đem nỗi nhục năm xưa, bị bỏ thuốc trong rượu, đòi lại công bằng, thề rằng phải khiến nhà họ Thẩm vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.