Đoạt Phượng - Chi Ức

Chương 13

Nhờ vậy, ta an ổn vượt qua tháng ở cữ.

Một tháng sau, sắc mặt ta đã hồng hào trở lại, thái y bắt mạch khen ngợi mạch tượng vững vàng, khí huyết dồi dào, thân thể đã hoàn toàn hồi phục.

Lúc ấy cũng chính là ngày trước khi Thẩm Văn Hách bị xử trảm.

Ta cố ý đến nhà lao gặp hắn lần cuối.

Vừa thấy ta, hắn liền vứt bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa ngày thường, để lộ bản tính độc ác xấu xa.

Hắn thốt ra vô vàn lời lẽ nhục mạ, chà đạp ta không tiếc lời, thậm chí còn ngang nhiên kể lại cảnh năm đó, ta bị hắn lợi dụng khi say rượu ra sao, ngay trước mặt bọn ngục tốt.

Ta chỉ điềm nhiên phất tay cho ngục tốt lui ra, chậm rãi nói một câu:

"Mọi chuyện đều do ta sắp đặt. Ngay cả đứa con kia, trước khi gặp Thái tử, ta đã tự tay uống thuốc phá thai."

Thẩm Văn Hách sững sờ, mặt mày tái nhợt.

Ta nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, giọng điệu bình thản:

"Ta cũng rất yêu đứa bé đó. Nhưng để ta có thể sống sót, nó phải là vật hi sinh."

"Huống hồ, ta biết rõ một điều..."

Ta từ từ ngước lên, ánh mắt lạnh như băng dán chặt lên người hắn:

"Đứa trẻ này mất đi, nghĩa là ngươi, Thẩm Văn Hách, đã tuyệt hậu."

Gân xanh trên trán hắn đột ngột nổi lên, hắn như con thú dữ bị chọc giận, vùng vẫy muốn lao về phía ta. 

Nhưng xích sắt nơi tay chân lập tức kéo hắn giật ngược trở lại, ngã nhào xuống đất.

Hắn gào thét điên cuồng:

"Diệp Minh Thù! Ngươi là đồ ác phụ! Độc phụ!"

Bị kẻ thù mắng là "độc phụ", quả là một lời khen tặng vô cùng mỹ mãn. 

Ta mỉm cười vui vẻ nhận lấy "lời tán dương" này.

Vừa xoay người rời đi, ta nghe thấy giọng nói khàn đặc của hắn vang lên sau lưng:

"Ta ch/ế/t rồi, đám giả sơn tặc mà ngươi thuê đến cũng không thoát được! Chúng giúp ngươi đến mức này, hẳn đều là bằng hữu của ngươi!

"Có mười lăm mạng người theo ta xuống hoàng tuyền, ta chết cũng đáng! Tất cả đều phải chết! Ha ha ha! Cùng nhau xuống địa ngục đi!!"

Ta khẽ dừng bước.

Nhóm "sơn tặc giả" mà đại ca ta tìm về đã bị Thái tử ra lệnh giam giữ. Về sau, bọn họ bị kết án chung với Thẩm Văn Hách.

Ngày hành quyết nhanh chóng đến.

Thẩm Văn Hách bị áp giải lên pháp trường.

Bên cạnh hắn còn có mười lăm tên "sơn tặc" trùm kín đầu.

Hắn bị đẩy đến chính giữa, đầu bị ghìm chặt xuống đài đao phủ.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn quay đầu nhìn ta, người đang đứng giữa đám đông quan sát.

Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười đầy ác ý.

Hắn cười nhạo ta vì đã tự tay hại chết những kẻ giúp đỡ mình.

Nhưng ngay sau đó, đao phủ giật mạnh tấm vải che đầu của đám "sơn tặc".

Nụ cười trên môi Thẩm Văn Hách lập tức cứng đờ.

Đồng tử hắn co rút kịch liệt, bởi vì những kẻ bị hành quyết cùng hắn hôm nay...

Toàn bộ đều là đám người mà chính hắn đã sai khiến trong vụ cướp giả năm đó!

Hắn hoảng loạn giãy giụa, tên thủ lĩnh "sơn tặc" kia cũng định phản kháng. Nhưng khi gã mở miệng, tất cả những gì phát ra chỉ là một bãi máu đỏ tươi.

Thẩm Văn Hách trợn mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ, bọn chúng đều đã bị cắt lưỡi từ trước!

Không ai có thể kêu oan.

Hắn còn lưỡi, hắn hét lên:

"Bọn họ là giả…"

Nhưng đầu hắn rơi xuống trước khi kịp nói hết câu.

Đầu lâu lăn lông lốc trên nền đất, đôi mắt trừng trừng, miệng vẫn đang mấp máy:

"Giả... đấy!"

Không một ai bận tâm đến câu nói cuối cùng của hắn.

Chúng dân chỉ hô vang vạn tuế, hoan hô triều đình xử quyết kẻ gian thần, tặc tử.

Ta đứng trong đám người, lặng lẽ nhìn xuống đôi mắt vẫn trừng trừng của hắn, rồi phá lên cười.

Giả ư?

Tất nhiên là giả.

Thái tử khi ấy bị lửa giận thiêu đốt lý trí, giao toàn bộ vụ án "bắt cóc" cho đại ca ta xử lý.

Thực tế, những "sơn tặc" đã bắt cóc ta ngày đó chính là những kẻ cướp thật sự, nhưng đã được đại ca thu phục từ trước.

Thời loạn thế, có kẻ làm cướp không phải vì lòng tham, mà vì sinh tồn. 

Trong đám sơn tặc cũng có người nghĩa khí, chuyên cướp của kẻ giàu bất nhân để giúp người nghèo.

Nhóm huynh đệ này, nhờ có đại ca giúp đỡ, đã ẩn thân chờ thời cơ. 

Đêm đó, chỉ cần một câu nói của đại ca, họ sẵn sàng ra tay trợ giúp.

Vì là "nghề cũ", nên diễn quá đỗi thuần thục, lừa gạt được tất cả mọi người.

Sau đó, họ bị Thái tử hạ lệnh giam cầm, rất nhanh bị tuyên án xử trảm.

Trước ngày hành quyết, đại ca đã "đánh tráo", đưa đúng những kẻ bắt cóc thực sự vào pháp trường.

Còn mười lăm "giả sơn tặc" ngày ấy, mỗi người nhận được năm mươi lượng hoàng kim, dưới sự bảo vệ của Diệp gia, cao chạy xa bay, tự do tự tại.

Bình Luận (0)
Comment