Tội nghiệt của Thẩm Văn Hách đã chịu trừng phạt nặng nề, nhưng Hoa Dương huyện chủ vẫn an nhiên mà sống.
Hôm đó, khi xuống núi, Thái tử nhường cỗ xe duy nhất cho ta.
Còn Hoa Dương huyện chủ, nàng ta bị buộc phải lộ diện giữa chốn đông người, nhọc nhằn lê bước trở về phủ Chu gia.
Cả thành xôn xao, ai nấy đều biết huyện chủ bị sơn tặc bắt cóc suốt một đêm.
Mà nay, thân thể nàng ta đầy vết thương, y phục tả tơi, điều đáng nói hơn cả là vị Thái tử luôn nâng niu nàng ta trong lòng bàn tay nay lại thờ ơ bỏ mặc.
Dân gian nhanh chóng dấy lên lời đồn.
Người ta bảo rằng Hoa Dương huyện chủ đã bị bọn sơn tặc làm nhục, nên mới bị Thái tử chán ghét mà ruồng bỏ.
Chu gia không thể ngồi yên, bèn đổ lỗi cho nhà họ Thẩm, nói rằng vụ bắt cóc là do Thẩm gia chủ mưu.
Nhưng dân chúng chẳng dễ bị che mắt, lời đồn chẳng những không lắng xuống mà còn lan truyền thêm:
"Hoa Dương huyện chủ tự biên tự diễn vở kịch bị bắt cóc, nhưng lại bị Thái tử nhìn thấu. Hơn nữa, nàng ta còn tư thông với Thẩm Văn Hách, hại chính thất họ Thẩm gia mất con!"
"Người như nàng ta, tự chuốc họa vào thân, ai thèm thương xót? Nếu có bị chém đầu, chúng ta cũng đến xem cho vui!"
Thế nhưng, Hoa Dương huyện chủ vẫn bình an vô sự.
Cha nàng ta, Chu Hầu gia, chẳng phải kẻ tầm thường.
Một mình ông ta che chở cho con gái, khiến nàng ta có thể an ổn trong Chu phủ.
Trước đó, Hoàng thượng bị thích khách ám sát, chính Chu Hầu gia đã mang binh cứu giá, lập đại công với triều đình, trở thành sủng thần trong mắt thiên tử.
Nghe nói hôm đó, Chu Hầu gia tự mình cởi giáp, tay cầm roi ngựa, quỳ trước giường bệnh của Hoàng thượng, kể công trung thành.
Hoàng đế khi bệnh nặng, lòng mềm yếu, chỉ cho rằng đây chỉ là một trò đùa vô hại.
Dù gì Thẩm Văn Hách cũng đã bị xử tử, Hoa Dương không đáng để truy cứu thêm.
Tối hôm ấy, Thái tử đích thân đến phủ Diệp gia.
"Hồi đó, cô vốn dĩ đã để mắt đến nàng. Chỉ tiếc mệnh trời trêu ngươi, lại để kẻ tiểu nhân chen chân vào, khiến đôi ta lỡ dở."
Năm đó, sau đêm rượu say mất sạch danh tiết, thanh danh của ta cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Thái tử lúc này tỏ ra đầy nuối tiếc, nhưng ta biết rõ, ngay khi biết chuyện năm đó, phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn là ghê tởm, là chán ghét.
Ta chẳng màng tin vào lời hắn, chỉ nhắc nhở:
"Hoa Dương huyện chủ bề ngoài là muốn trêu đùa thiếp thân, nhưng thực chất là đang khiêu khích Đông cung."
"Ở ngay dưới chân thiên tử, nàng ta dám tính kế Thái tử, nếu không có Chu Hầu gia chống lưng, làm sao nàng ta có gan lớn như thế?"
"Chu Hầu gia dốc lòng muốn đưa nữ nhi của mình lên ngôi chính phi, chẳng lẽ chỉ vì để thỏa mãn lòng ái mộ của nàng ta đối với điện hạ?"
"Chẳng lẽ một nữ nhân thực sự yêu thương điện hạ lại có thể cùng Thẩm Văn Hách liên thủ bày mưu hại người?"
"Ngày hôm nay, vì ngôi vị Thái tử phi, nàng ta dám làm thế. Ngày sau, vì cha nàng ta, hoặc vì con trai nàng ta, nàng ta cũng dám làm phản đoạt ngôi!"
Ánh mắt Thái tử bỗng trở nên sâu thẳm.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng chính thức lập Hoa Dương làm Thái tử phi, chính là vì e dè Chu gia, lo sợ ngày sau bị ngoại thích nắm quyền khống chế.
Thế nhưng ngay trong đêm đó, ý chỉ trong cung đã hạ xuống.
Hoàng đế lệnh cho Thái tử phải thành thân với Hoa Dương huyện chủ, không thể làm lạnh lòng công thần.
Thái tử tức giận, nghẹn khuất đến mức không thốt nên lời.
Hôm sau, ta chủ động tiến cung gặp hắn, cười nhẹ mà nói:
"Thánh chỉ chỉ yêu cầu điện hạ cưới Hoa Dương huyện chủ làm thê."
"Thê, có thể là Thái tử phi còn sống, cũng có thể là vong thê chết bất ngờ."
Thái tử giật mình nhìn ta chăm chú:
"Minh Thù, trước kia cô không biết nàng lại có tâm cơ thế này."
Hắn không nhịn được mà nắm lấy tay ta: "Hôm đại hôn, nàng nhớ đến dự."