"Phu nhân, phu nhân? Mau tỉnh lại."
Có người lay nhẹ bờ vai ta. Khi mở mắt ra, ta đang ngồi trước gương trang điểm, nhưng trong gương lại phản chiếu một gương mặt khác.
Ta kinh hãi: "Thúy Tâm, ngươi vẫn còn sống sao?!"
Thúy Tâm là nha hoàn hồi môn của ta.
Đời trước, khi Quận chúa rủ ta ra ngoài giải khuây, Thúy Tâm đã luôn theo sát bên ta.
Nhưng cuối cùng, bọn sơn tặc giả mạo ập tới, và Thúy Tâm, để bảo vệ ta, đã bị một đao xuyên thấu tim.
Ta vẫn luôn cho rằng cái ch/ế/t của nàng là một tai nạn. Nhưng giờ đây, ta mới hiểu rõ, đó là một âm mưu giết người.
Thẩm Văn Hách và Quận chúa chính là hung thủ.
Mạng của Thúy Tâm, trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là một công cụ để vở kịch bắt cóc kia trông chân thực hơn mà thôi.
Ta ôm chặt lấy nàng, lòng tràn ngập vui mừng vì nàng vẫn còn ở bên ta.
Thúy Tâm không hiểu vì sao ta lại xúc động đến vậy, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Phu nhân vẫn còn mang thai, không thể kích động."
Ta đưa tay xoa bụng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vầng trăng khuyết treo lơ lửng. Khóe môi ta khẽ nhếch lên.
Ông trời thương ta, lại để ta trọng sinh vào đúng đêm định mệnh ấy!
"Huyện chủ đã hẹn phu nhân giờ Mão cùng đến lễ hội đèn lồng, phu nhân mau ngồi xuống, nô tỳ chải tóc cho người."
Trước khi được phong làm Huyện chủ, Hoa Dương chỉ là nữ nhi của một quan viên nhỏ.
Hai năm trước, phụ thân nàng lập công lớn cho triều đình, được phong hầu, Hoa Dương cũng nhờ thế mà trở thành Huyện chủ phẩm ba.
Thân phận nàng cao hơn ta một bậc, nên lời mời của nàng, ta không thể tùy tiện từ chối.
Thời gian cấp bách, ta mở ngăn kéo, lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho Thúy Tâm:
"Ngươi cầm ngọc bội này, lập tức đến phủ Diệp gia tìm ca ca ta, báo cho huynh ấy rằng đêm nay, ngay lúc này, trong hẻm Dương Liễu có sơn tặc hoành hành, bảo huynh ấy lập tức mang người đến bí mật vây bắt!"
"Nhớ kỹ, không được kinh động bất kỳ ai!"
Đời trước, vào thời điểm này, ca ca ta vừa đại thắng trở về từ chiến dịch tiêu diệt sơn tặc.
Sau khi Huyện chủ thoát khỏi tay bọn cướp, Thái tử liền quy trách nhiệm cho nhà họ Diệp, nói rằng ca ca ta diệt sơn tặc không triệt để, để bọn chúng chạy vào kinh thành, suýt gây họa cho Huyện chủ.
Vì thế, huynh ấy bị tước công lao.
Lúc ca ca muốn truy xét thì bọn sơn tặc đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Cuối cùng, Diệp gia vô duyên vô cớ bị liên lụy, bị giáng chức. Thẩm Văn Hách còn nhân cơ hội châm chọc:
"Hóa ra võ tướng họ Diệp cũng chỉ có vậy. Sinh ra một nữ nhi nhát gan, đến trưởng tử cũng vô dụng."
Khi ấy, ta vừa mất con, thân thể suy yếu, chẳng thể nào phản bác.
Nay nhớ lại, trong lòng chỉ còn oán hận ngút trời!
Thúy Tâm thấy ta nghiêm nghị, lập tức nhận lấy ngọc bội rồi rời đi.
Ta dõi theo bóng nàng khuất dần, bỗng nhiên trên vai có một bàn tay đặt xuống:
"Phu nhân, Thúy Tâm vội vã đi đâu vậy?"
Ta xoay người lại, chính là Thẩm Văn Hách, đang âm trầm nhìn chằm chằm ta.
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta lướt qua vô số cách để tiễn đưa Thẩm Văn Hách xuống hoàng tuyền.
Nhưng hiện giờ ta đang mang thai, nếu thực sự động thủ, e rằng sẽ tự rước họa vào thân.
Ta đè nén cảm giác ghê tởm và sát ý đối với hắn, mỉm cười điềm nhiên:
“Thiếp đã sai Thúy Tâm đi đặt chỗ trước ở Phú Hoa Lâu. Phu quân cũng biết, món ở đó rất hợp khẩu vị của Huyện chủ. Nàng vừa cãi nhau với Thái tử, tâm trạng chắc hẳn không tốt. Thiếp muốn đưa nàng đi ăn chút đồ ngọt để an ủi.”
“Phu nhân vẫn chu đáo như vậy.”
Thẩm Văn Hách thoáng rũ mi, dường như đã xua tan nghi ngờ trong lòng.
Hắn bất chợt giơ tay về phía ta, khiến ta lạnh sống lưng.
Ngón tay ta đã siết chặt chuôi dao găm giấu trong ống tay áo.
Nhưng hắn chỉ khẽ chỉnh lại cây trâm ngọc trai bị lệch trên tóc ta, vẻ mặt dịu dàng giả dối:
“Tóc nàng rối cả rồi, như vậy mới đẹp.”
Lúc này, nha hoàn ngoài cửa vào báo rằng xe ngựa của Huyện chủ đã đợi sẵn trước phủ.
Thẩm Văn Hách đích thân đưa ta ra cổng.
Khi Huyện chủ từ trên xe ngựa bước xuống, ánh mắt hắn lập tức khóa chặt vào nàng ta.
“Diệp tỷ tỷ, chúng ta đi nhanh thôi, hội đèn lồng sắp bắt đầu rồi.”
Huyện chủ thấp giọng nhắc nhở, thời gian bọn họ sắp đặt để bắt cóc ta chính là giờ Mão, nàng ta sợ trễ thời khắc này sẽ làm hỏng toàn bộ kế hoạch.
“Phu nhân ta đang mang thai, mong Huyện chủ chiếu cố nhiều hơn.”
Trước khi rời đi, Thẩm Văn Hách không quên căn dặn một câu.
Huyện chủ cười ngọt ngào, thân mật khoác lấy tay ta:
“Đương nhiên rồi! Ta luôn coi Diệp tỷ tỷ như ruột thịt mà.”
Hai kẻ đó kẻ xướng người họa, miệng nói lời thân thiết, nhưng ánh mắt nhìn ta lại không khác gì con dê non sắp bị đưa lên thớt.
Nhưng đêm nay, ai là dê con, ai là đồ tể, vẫn còn chưa biết được!