Hội đèn lồ ng đã bắt đầu.
Hoa Dương Huyện chủ kéo ta chạy về phía Hạnh Liễu Hạng.
Nơi đó giáp bờ hộ thành hà, dù hôm nay náo nhiệt thế nào, vẫn luôn thưa người.
“Thái tử vẫn không chịu chính thức cưới ta làm Thái tử phi. Hôm qua ta đã cãi nhau một trận với hắn! Từ nay về sau, ta không thèm để ý đến hắn nữa!”
“Diệp tỷ tỷ, thật ngưỡng mộ tỷ và Thẩm đại ca. Cả kinh thành ai cũng biết Thẩm đại ca yêu tỷ đến nhường nào.”
Giọng nàng ta mang theo ý trào phúng, nhưng nàng ta chắc chắn rằng lúc này ta sẽ không nhận ra.
Ta chỉ qua loa đáp lại mấy câu, đồng thời luôn cảnh giác quan sát xung quanh.
Huyện chủ vừa than thở vừa cố ý dẫn ta về phía Hạnh Liễu Hạng.
Giống như kiếp trước, khi chúng ta vừa đến đầu hẻm, lập tức có hơn mười tên đại hán bịt mặt xông ra, trói cả ta và Huyện chủ kéo vào trong ngõ sâu.
Huyện chủ còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo bọn cướp thì đã bị một gậy đánh ngất.
Ngay cả nha hoàn thân cận của nàng ta, Tùng Tuyết, cũng chịu chung số phận.
Tùng Tuyết vốn là người tâm phúc của Thái tử.
Để kiểm soát Huyện chủ, vị Thái tử phi tương lai, hắn đã an bài nàng ta bên cạnh từ sớm.
Mà để thể hiện lòng trung thành với Thái tử, Hoa Dương đã lập tức nâng Tùng Tuyết lên làm tâm phúc của mình.
Kiếp trước, sau khi cùng bị bắt vào miếu hoang, Tùng Tuyết đã đích thân kể lại với Thái tử rằng Huyện chủ chung thủy với hắn đến mức nào.
Nàng ta chính là tai mắt của Thái tử.
Kiếp trước, Huyện chủ đã lợi dụng nàng ta để chiếm được thiện cảm của Thái tử.
Kiếp này, ta cũng muốn mượn tai mắt này, l*t tr*n bộ mặt bẩn thỉu của Huyện chủ!
Bọn cướp chỉ bắt hai người họ, không ai động đến ta.
Dưới ánh trăng, thủ lĩnh “sơn tặc” tháo khăn che mặt, lộ ra gương mặt cương nghị mà tuấn tú.
Ta kinh ngạc thốt lên:
“Đại ca? Sao huynh lại đích thân đến đây?”
Huynh trưởng ta, Diệp Minh Thần, vừa từ Tây Sơn khải hoàn trở về sau trận đánh dẹp thổ phỉ, hiện đang an dưỡng trong kinh.
Vừa gặp mặt, huynh ấy đã mắng ta xối xả:
“Muội còn mặt mũi mà hỏi? Muội sai Thúy Tâm đến báo tin, nói đêm nay ở Hạnh Liễu Hạng có sơn tặc mai phục để bắt cóc muội. Ta vừa nghe xong liền xách đao chạy tới, không ngờ thật sự bắt được một đám ô hợp!”
“Bọn chúng đâu rồi?”
“Đã tống vào địa lao của Diệp phủ. Muội dặn không được kinh động người ngoài, nơi đó chính là chỗ bí mật nhất.”
“Tốt, rất tốt!”
Huynh trưởng ta làm việc luôn quyết đoán.
Diệp phủ ở ngay bên Ngự Nhai, chỉ cần Thúy Tâm truyền tin kịp thời, huynh ấy chắc chắn sẽ thay ta quét sạch đám cướp giả mạo này.
Nhưng ta không ngờ huynh lại tự mình đến:
“Đại ca, chuyện nhỏ thế này huynh cứ giao cho phó tướng là được. Vai huynh còn đau không?”
Diệp Minh Thần nghiêm giọng:
“Muội muốn đóng kịch bắt cóc Huyện chủ, chuyện này mà gọi là nhỏ? Nếu ta không đích thân đến, sao có thể yên tâm?”
Mắt ta nóng bừng.
Kiếp trước, huynh ấy bị vu oan tội ‘dẹp loạn không thành’, chịu hai trăm quân côn, lưng gần như nát vụn.
Cuối cùng, vị đại tướng quân lẫy lừng ấy phải gắn bó cả đời với xe lăn, còn cả gia tộc Diệp thị thì bị hủy hoại hoàn toàn.
Ta cắn chặt môi, hận ý sôi trào:
“Huyện chủ muốn liên thủ với Thẩm Văn Hách hại muội, hại cả Diệp gia chúng ta! Muội nhất định phải trả lại gấp bội! Đại ca, huynh cứ nghe theo sắp xếp của muội là được!”
Ta quay đầu nhìn Huyện chủ đang bất tỉnh dưới đất.
Người của huynh trưởng ta ra tay rất có chừng mực, ngoài hôn mê ra thì Huyện chủ không có vết thương nào khác.
Ta tiến lên, túm lấy cổ áo nàng ta, giật mạnh kéo dậy, rồi vén tay áo, giáng thẳng một bạt tai!
Tiếng ‘chát’ vang dội, đến mức trong ngõ cũng vọng lại tiếng vang.
Ngay cả huynh trưởng ta cũng bị dọa sững sờ.
“Muội muội, muội đang làm gì vậy?”
Diệp Minh Thần định ngăn lại, nhưng thấy muội muội dịu dàng nho nhã ngày thường lúc này mắt đỏ hoe, phẫn uất nghiến răng:
“Tiện nhân! Ngươi tưởng Diệp gia ta dễ bắt nạt sao?!
“Còn dây dưa với Thẩm Văn Hách, còn mơ làm Thái tử phi?
“Rơi vào tay ta rồi, ta phải đào ba đời tổ tông nhà ngươi lên!
“Ta muốn ngươi sống thì thân bại danh liệt, ch/ế/t thì cùng Thẩm Văn Hách xuống hoàng tuyền làm một đôi uyên ương quỷ!!”
Từng cái tát giáng xuống, đến khi phát châm nàng ta bung ra, trâm vàng rơi lả tả.
Ta càng đánh, nàng ta càng không tỉnh.
Đánh đến khi lòng bàn tay tê dại, ta mới cảm thấy hả giận đôi chút.
Đêm khuya, thời gian đã đến.
Ta ném nàng ta xuống đất, tìm dây thừng, ra hiệu cho huynh trưởng trói mình lại.
Thẩm Văn Hách đã chuẩn bị sẵn sàng, ta cũng không ngại theo nước đẩy thuyền, diễn trọn vở kịch này.
Chỉ là lần này, ván cờ trong tay ta.