Canh Tuất một khắc, có người nhặt được trâm cài tóc của Huyện chủ tại hẻm Dương Liễu, lập tức bẩm báo lên quan phủ.
Huyện chủ cùng Thẩm phu nhân đều mất tích, nghi bị sơn tặc bắt cóc.
Canh Tuất hai khắc, tin tức Huyện chủ Hoa Dương mất tích được truyền đến Đông Cung, khiến Thái tử kinh hoảng.
Người lập tức đích thân dẫn quân lục soát toàn bộ hoàng thành.
Canh Tuất ba khắc, trong ngôi miếu hoang nơi ngoại thành, Huyện chủ Hoa Dương, tỉnh lại.
Nàng vừa mở mắt, liền đau đớn hít vào một hơi lạnh.
"AI! Ai dám đánh vào mặt bản Huyện chủ?"
Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy hơn mười tên sơn tặc đang bao vây xung quanh.
Hoa Dương thoáng chấn động, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, đôi mắt xoay chuyển tinh quái, hẳn đây là đám giả sơn tặc do Thẩm Văn Hách sắp đặt.
Ta giả bộ vừa tỉnh dậy, nhìn thấy hai má Huyện chủ sưng vù, kinh hô:
"Huyện chủ, người bị bọn cướp đánh sao?"
Huyện chủ giận dữ trừng mắt nhìn đám giả sơn tặc, định nổi cơn thịnh nộ, nhưng lúc này, Tùng Tuyết bên cạnh cũng dần tỉnh lại.
Hoa Dương đành nuốt xuống cơn giận, nhẫn nhịn kìm nén.
Tên sơn tặc bịt mặt cầm thanh đao sáng loáng kề lên cổ nàng:
"Nghe nói ngươi là vị hôn thê của Thái tử, vậy hẳn phải biết rõ những chuyện xấu xa của hắn chứ? Nói ra, bổn đại gia có thể tha mạng cho ngươi!"
Nghe vậy, thần sắc Hoa Dương càng thêm trấn định, đây là kịch bản mà Thẩm Văn Hách đã chuẩn bị sẵn cho nàng, nhằm thể hiện sự trung trinh son sắt của nàng với Thái tử trước mặt Tùng Tuyết.
Hoa Dương thẳng lưng, thần sắc chính khí lẫm liệt:
"Thái tử điện hạ là người trong lòng ta, dù có giết ta, ta cũng không bao giờ bôi nhọ ngài nửa lời!"
Quả nhiên, ánh mắt Tùng Tuyếtt nhìn nàng liền trở nên tán thưởng.
Kịch đã dựng sẵn, tất nhiên Hoa Dương phải diễn cho trọn vai:
"Ta đối với Thái tử một mảnh si tình, dù ngài chưa muốn lập tức cưới ta, ta vẫn sẵn lòng chờ đợi!
"Dẫu thiên hạ không chấp nhận, ta đã xem ngài là phu quân!
"Thân là nữ nhi, vì phu quân mà nguyện hi sinh tất cả, loại thổ phỉ các ngươi sao có thể hiểu?"
Nàng ngẩng cao đầu, cổ vươn thẳng, từng lời đầy bi tráng kiên định.
Tên sơn tặc thu đao về, cầm lấy một cây roi có móc ngược:
"Coi bộ phải cho Huyện chủ nếm chút khổ sở, xem thử lòng trung thành với Thái tử có thể chịu nổi hình phạt này không!"
Để vở kịch càng thêm chân thực, Thẩm Văn Hách đã sắp xếp thêm màn đánh đập, chỉ có điều… người chịu roi đương nhiên không phải Huyện chủ, mà là ta.
Hoa Dương ung dung, kiên cường bất khuất:
"Dù các ngươi đánh chết ta, ta cũng không hùa theo vu oan Thái tử!"
Tùng Tuyết cảm động rơi lệ:
"Huyện chủ, tấm chân tình của người dành cho Thái tử thật khiến người khác kính phục! Nếu có thể sống sót trở về, nô tỳ nhất định sẽ thưa lại với Thái tử!"
Huyện chủ kiên định nói:
"Cho dù da thịt nát tan, ta cũng không làm tổn hại Thái tử.."
Lời còn chưa dứt, một roi vung xuống, máu tươi lập tức rướm ra trên cánh tay phải của Huyện chủ!
Nàng sững sờ trong khoảnh khắc, sau đó đau đến thét lên!
Tên sơn tặc lạnh lùng nâng roi, lần nữa quật xuống cánh tay trái của nàng!
Cả người Hoa Dương run rẩy co giật, đau đớn kêu lên: "Chúng bay dám làm vậy sao?!"
Sơn tặc cười ha hả:
"Ông đây chỉ muốn biết xem, lòng trung thành của Huyện chủ với Thái tử có thể chịu nổi bao nhiêu trận roi?
"Nói ai mà chẳng được? Chỉ khi thực sự chịu đau đớn mà vẫn không phản bội, đó mới là chân tình! Cô nương thấy có đúng không?"
Hắn quay sang hỏi Tùng Tuyết.
Tùng Tuyết mở to mắt, vừa sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy lời hắn nói có chút đạo lý.
Tên sơn tặc cầm roi quật lên người Huyện chủ như đánh quay tơ, trói chặt nàng rồi quật mạnh khiến nàng lăn lộn trên đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp miếu hoang!
Ta lạnh lùng quan sát cảnh tượng này, đời trước, mỗi vết roi này đều giáng xuống thân ta.
Khi ấy, đám giả sơn tặc kia ngang nhiên tuyên bố:
"Thẩm phu nhân đang mang thai, một roi xuống có thể một xác hai mạng. Nghe nói Huyện chủ nhân hậu chính trực, lẽ nào có thể làm ngơ sinh tử của nàng ta?"
Huyện chủ vừa giả bộ cầu xin:
"Có chuyện gì cứ nhắm vào ta! Đừng làm hại Diệp tỷ tỷ!"
Vừa rưng rưng nước mắt thề thốt:
"Dù có ra sao, ta cũng không phản bội Thái tử! Ta yêu Thái tử, quyết không cho ai tổn thương chàng!"
Mỗi một lời trung thành của Huyện chủ, trên người ta lại xuất hiện thêm hai vết roi.
Sau cùng khi được cứu, Tùng Tuyết vội vàng bẩm báo Thái tử rằng đêm đó Huyện chủ anh dũng thế nào.
Còn ta, vì quá sợ hãi, chỉ có thể ôm lấy thân mình đầy thương tích, run rẩy thu mình vào góc.
Huyện chủ lại tựa vào lòng Thái tử, làm nũng kể công:
"Điện hạ xem kìa! Đến Diệp tỷ tỷ xuất thân tướng môn còn bị sơn tặc dọa đến thế này, người không khen ta dũng cảm sao?"
Vậy nên đời này, ta để cho roi vọt giáng xuống thân thể dũng cảm của Huyện chủ!