Đoạt Phượng - Chi Ức

Chương 5

Chẳng mấy chốc, Hoa Dương nằm dưới đất đã bị quất roi đến mức y phục rách nát, bộ trường bào gấm quý giá cũng nhuốm đầy máu tươi.

Nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, cắn răng quát:

“Các ngươi điên rồi sao?! Bổn huyện chủ mà các ngươi cũng dám động thủ?!”

Nàng cố ý nhắc nhở bọn "sơn tặc" kia một cách hàm ý, ánh mắt liếc qua Tùng Tuyết:

“Ở đó còn có một thai phụ, thân phận nàng ta cao quý hơn ta nhiều!”

Nàng nghiến răng, hạ giọng nói:

“Đánh nàng ta đi! Chẳng lẽ Thẩm Văn Hạc chưa dặn dò các ngươi rõ ràng sao?!”

Kẻ vung roi lập tức cười lạnh, đáp lại:

“Huyện chủ vừa nói gì? Lệnh cho chúng ta đi đánh một nữ nhân mang thai sao?”

“Quả nhiên lòng dạ đàn bà hiểm độc! Huyện chủ không sợ chúng ta nặng tay, khiến Thẩm phu nhân một xác hai mạng sao?”

“Huống hồ, Thẩm phu nhân vốn chẳng hay biết gì về bí mật của Thái tử, đánh nàng ta có ích gì?”

Vừa dứt lời, roi da lại rơi xuống như mưa, khiến Hoa Dương đau đớn thét lên thảm thiết.

Nàng vốn sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ nhục thế này, cơn đau xé da rách thịt khiến nàng mất bình tĩnh, bật thốt:

“Các ngươi là đồ điên hay ngu xuẩn?! Thẩm Văn Hạch đã dặn thế nào?!”

Tùng Tuyết thất kinh: “Huyện chủ nói gì vậy?!”

Ta cũng vờ như kinh hãi, lùi lại một bước:

“Chẳng lẽ… mọi chuyện đêm nay đều do phu quân ta sắp đặt? Huyện chủ cùng phu quân ta câu kết, muốn lừa gạt Thái tử sao?”

Hoa Dương thấy chính mình tự miệng tiết lộ bí mật, sắc mặt tái xanh, tức giận đến run người.

Đám sơn tặc cũng giả vờ "nghe lời", lập tức dừng tay.

Huyện chủ nghiến răng, khổ tâm sắp đặt màn kịch này chẳng qua là để diễn cho Tùng Tuyết, tai mắt của Đông Cung, nhìn thấy.

Hiện giờ màn kịch không thể tiếp tục, nàng dứt khoát quyết định phá hủy tất cả!

“Cởi trói cho ta! Bổn huyện chủ không diễn nữa! Thái tử điện hạ đâu có ở đây, ta hà tất phải chịu khổ vì chuyện này?!”

Hoa Dương hống hách ra lệnh, đám sơn tặc lập tức thay đổi thái độ, vứt roi xuống đất, bước tới đỡ nàng dậy, miệng còn tỏ vẻ nịnh nọt:

“Đắc tội với huyện chủ, chẳng phải người bảo chúng ta diễn càng chân thực càng tốt sao?”

Vừa được cởi trói, Hoa Dương lập tức giáng một bạt tai lên mặt tên sơn tặc:

“Bổn huyện chủ bảo các ngươi đánh là đánh Diệp Minh Thù! Các ngươi dám thật sự ra tay với ta, chán sống rồi sao?!”

Tên sơn tặc vẫn bịt mặt, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ im lặng chịu đựng.

Hoa Dương vịn cột, nhẫn nhịn cơn đau do roi quất, gian nan bước từng bước về phía ta và Tùng Tuyết.

Giọng Tùng Tuyết run rẩy: “Mọi chuyện đêm nay… đều là do huyện chủ sắp đặt? Vì sao chứ?”

Ta bật cười, lạnh lùng vạch trần:

“Còn vì sao nữa? Chẳng phải để lừa gạt ngươi, khiến ngươi thay nàng ta nói tốt trước mặt Thái tử, để nàng ta sớm ngày trở thành Thái tử phi sao?”

“Diệp Minh Thù! Nếu ngươi đã biết, vậy thì cũng đến lúc ngươi phải chết rồi!”

Lớp mặt nạ chính trực được Hoa Dương dày công tô vẽ lập tức sụp đổ, ánh mắt nàng ta lóe lên sát ý.

“Tùng Tuyết, ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tỳ, dựa vào ánh sáng của Đông Cung mới được giữ bên cạnh bổn huyện chủ. Vì đạo thánh chỉ sắc phong Thái tử phi, bổn huyện chủ quả thực đã phải nhọc công diễn kịch trước mặt ngươi!”

“Hiện giờ việc đã bại lộ, đương nhiên không thể để các ngươi sống sót!”

“Người đâu! G/i/ế/t bọn chúng đi!”

“Chỉ có người ch//ế/t mới không thể tiết lộ bí mật của bổn huyện chủ đêm nay!”

Bình Luận (0)
Comment