Đoạt Xá Thành Thê

Chương 78.2

Edit: Voicoi08

Bên này mọi người đang ăn vui vẻ, Trương Xảo Trân vừa đi nghiên cứu nhà vệ sinh của công ty, cô cảm thấy thật ý tứ, sao lại có thể đi vệ sinh trong nhà được? Quả thực cái này rất mới với cô, cô đang quan sát thì thấy điện thoại trong phòng vang lên, anh rể cô nhận điện thoại: “Alo, chào bạn, chúng tôi là công ty vì dân chuyển nhà, xin hỏi bạn cần chúng tôi giúp gì sao?”

Đúng đúng, chính là giọng điệu khách sáo tiêu chuẩn như vậy, tại sao mấy người bọn họ khi nghe điện thoại đều là giọng điệu này chứ? Hôm trước cô gọi điện đến tìm anh rể, kết quả là nghe được giọng của một người đàn ông xa lạ, vừa nghe đã huyên thuyên một đống như vậy, khiến cô sợ đến mức không biết phải nói gì. . .

“Được, được, xin hỏi địa chỉ của bạn ở đâu, bạn muốn người bên chúng tôi đến quét dọn vào thời gian nào?”

Quét dọn? Quét dọn cái gì cơ? Mấy người anh rể cũng đi quét dọn cho người ta sao? Cô vừa nghĩ đến dáng vẻ mấy người đàn ông quét dọn phòng ở, trong lòng cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô đi qua đi lại quan sát thêm một lúc, thấy cũng không kém, mà cũng không còn gì muốn nhìn, Trương Xảo Trân đến bên cạnh anh rể nói: “Anh rể, em về nhà trước nha, nếu về muộn quá chị em lại lo lắng.”

“Được, em về đi, đi chậm một chút, bản thân em cũng phải cẩn thận một chút.” Tống Trường Lâm vừa ăn cơm xong còn đang ngồi uống nước, thấy em vợ muốn về anh cũng đứng lên đưa cô ra cửa.

“Vâng, em cũng không phải đứa nhỏ mà, anh cứ yên tâm.” Nói xong cô vẫy tay chào đám người Lưu Hải Sơn: “Anh Hải Sơn, em phải về rồi, chào các anh, hẹn gặp lại sau.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

Đám người Dương Kì thấy cô phải đi, vội vàng buông bát đũa muốn đứng dậy tiễn người, kết quả là mọi người chưa kịp đứng dậy thì cô đã đi rồi, lqd, mấy người vừa đứng lên muốn tiễn người ta chỉ có thể buồn bã ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Tống Trường Lâm vẫn luôn chú ý hành động của mấy người, anh thấy em vợ anh chỉ giữ mặt mũi cho mấy người kia một chút nên mới chào đáp lại Mã Minh, còn lại mấy người kia cô cũng không để trong mắt, trong lòng anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không ngờ trong lòng tứ nha lại muốn với cao đến vậy, xem ra thật sự không phải diễn.

Không nói đến chuyện trong lòng mấy người kia đang thất vọng như nào, nói về Trương Xảo Trân, lúc này trong tay cô không còn đồ đạc, những cửa hàng trên đường cô đều muốn vào đi dạo. Trời ạ, cái váy này đẹp quá đi. Ôi, đôi giày này cô từng nhìn thấy trên ti vi, a a a. Cái kẹp tóc kia, cái kẹp tóc kia thật là đẹp, trên mặt còn có hoa. . .

Cô vui vẻ đi dạo cả con đường, có vừa ý cũng chỉ muốn nhỏ máu, tại sao cô lại không có tiền chứ? Nếu có tiền cô muốn mua toàn bộ về nhà. Thực ra trong túi cô vẫn có mấy đồng tiền, đó là tiền Trương Xảo Phương cho cô thuê xe, cô nhóc này mặc dù có chút vô tâm nhưng điểm này vẫn còn tốt, người khác mua cho cô thì dù nhiều cô cũng chê ít, nhưng nếu tiền đó không phải tiền cho cô mua đồ thì cô không thể vụng trộm tiêu, dù sao thì số tiền này không đủ mua quần áo nhưng vẫn có thể ,mua được cái kẹp tóc.

Cô về đến nhà thấy chị ba đang chờ cô về ăn cơm, Trương Xảo Phương thấy em gái bình an về đến nhà mới yên tâm, cô thực sự sợ con nhóc này nổi hứng đi dạo mà quên đường về nhà.

“Sao rồi, công ty anh rể em có dễ tìm không? Từ lúc công ty khai trương đến giờ chị cũng chưa đến đâu.” Trương Xảo Phương vừa dọn bát đũa vừa cười cười nhìn em gái.

“Dễ tìm lắm ạ, địa điểm cũng tốt, xung quanh đều là đường lớn. . .” Trương Xảo Trân cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết sự hưng phấn  của bản thân, đến cơm cô cũng không ăn, cứ cầm đôi đũa múa máy để mô tả lại cho chị gái nghe.

Trương Xảo Phương nghe em gái nói quần áo đẹp mắt đến thế nào, giày xinh đẹp ra sao, cô chỉ cười ăn cơm, toàn bộ làm như không để ý, không phải cô keo kiệt không mua cho tứ nha, nhưng nếu cô mua thì đối phương sẽ không có mục tiêu phấn đấu, đây chính là động lực.

“Đúng rồi, chị ơi, mấy người anh rể còn làm nhân viên quét dọn nữa sao?” Là như cô đang hiểu sao? Bây giờ trong đầu cô vẫn còn hình ảnh mấy người đàn ông ngồi lau dọn kìa.

“Đúng vậy, việc này chủ yếu là vợ của  Hải Sơn làm, nếu cần nhiều người thì cô ấy sẽ tìm thêm hai người hàng xóm đến giúp đỡ làm, bởi vì công việc cũng không nhiều, cho nên cũng không thuê người.” Một phần là vì công việc ít, về mặt khác cũng là muốn giúp đỡ Mã Ngọc Trân, ai bảo bọn họ đến chỗ ở cùng không có chứ? Tống Trường Lâm còn muốn nhờ người ta giúp anh chăm sóc hai thằng nhóc nhà anh kìa.

“A? Chị dâu Ngọc Trân cũng làm cái này ạ? Này chính là thành người hầu sao ạ?” trong lòng Trương Xảo Trân, đây là công việc hầu hạ người khác, so với công nhân trong công ty của anh rể cô còn kém hơn một tầng nữa kìa, ít nhất những người trong công ty đều là đi làm.

Trương Xảo Phương liếc mắt nhìn em gái, sau đó oán trách nói: “Cái gì là công việc của người hầu hạ? Em còn nhỏ tuổi như vậy mà đã dám phân ra thành ba năm chín đẳng cấp rồi hay sao? Chị nói cho em biết, em đừng có xem thường công việc quét dọn này, một tháng vợ  Hải Sơn người ta cũng kiếm được không ít hơn đám người Chí Học đâu, một phần công việc cũng chỉ làm khoảng  một tiếng đồng hồ, cũng chỉ là lau cái nhà, dọn vệ sinh mà thôi, thế mà trong tay đã có năm sáu đồng tiền mặt rồi đấy, em còn muốn làm gì?”

“Một giờ kiếm được năm sáu đồng?” Trương Xảo Trân ngạc nhiên trợn mắt nhìn chị gái, kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

“Đúng vậy, nếu chỉ có hai ba đồng thì ai đồng ý làm cho em?” Động tâm rồi sao? Tiền nhiều đúng không?

Một giờ năm sáu đồng? Vậy tầm năm giờ chính là ba mươi đồng đó? Sáu giờ thì đủ cho cô mua cái váy rồi? Trong lòng Trương Xảo Trân bắt đầu nóng lên, cơm cô cũng không ăn, nhìn chằm chằm chị gái nói: “Chị, công việc quét dọn này có khó làm không?” Cô một lòng chỉ nghĩ đến cái váy, cũng bất chấp đây là công việc phải hầu hạ người khác, vì cái váy và đôi giày, cô cũng làm bất chấp mọi giá.

“Quét dọn thì có gì mà khó làm? Lau cửa kính, lau nhà ở, khả năng phòng bếp sẽ hơi khó đánh rửa một chút, những cũng không tệ, lúc chuẩn bị năm mới em cũng đã làm rồi đó, cũng chỉ như vậy thôi.” Ừ, hôm nay đồ ăn thật là thơm, cô phải ăn nhiều thêm một chút, có thể thêm sữa.

Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Trương Xảo Trân cười hắc hắc, cô chuyển đến ngồi bên cạnh chị gái, cười hì hì nói: “Chị ba, chị nói với anh rể em một chút, em cũng muốn đến giúp người khác dọn dẹp nhà ở, kiếm chút tiền tiêu vặt.” Cái váy này 32, giày 18, thêm cái kẹp tóc 2 đến 3 đồng nữa, ừ,  làm khoảng mười lần là đủ, việc này dễ dàng hơn việc xin tiền cha mẹ nhiều.

“Em muốn kiếm tiền?” Trương Xảo Phương ngạc nhiên nhìn em gái, sau đó lại bật cười: “Đừng đùa, ở nhà đều là cha mẹ hầu hạ em, em còn có thể ra ngoài giúp đỡ người khác sao?”

“Tại sao lại không được chứ ạ? Lại nói em cũng không phải đang giúp đỡ người khác, chỉ là đi dọn vệ sinh quét dọn một chút thôi. Chị ơi, chị đồng ý cho em đi làm đi mà, chị cũng nói là phụ nữ phải biết tự kiếm tiền mà, đây chính là hôm qua chị mới nói đó. . .” Chủ yếu là công việc này có thể lấy được tiền mặt mà, làm xong việc là có tiền.

Trương Xảo Phương thấy em gái lôi lời nói của cô ra, cô chỉ có thể bất đắc dĩ đầu hàng: “Được rồi, được rồi, được rồi, em đừng nhì nhằng nữa, chờ khi anh rể em về thì em tự nói với anh ấy đi, chỉ cần anh rể em đồng ý thì chị cũng không có ý kiến gì cả.”

“Vâng, tối nay em sẽ nói với anh rể, anh rể nhất định sẽ đồng ý.” Anh rể dễ nói chuyện hơn chị ba nhiều, cô nhất định có thể kiếm được tiền mua váy cho bản thân.

Tối đó, trên bàn cơm, Trương Xảo Trân mang chuyện này ra xin xỏ Tống Trường Lâm.

“Đi giúp người ra dọn vệ sinh?” đầu tiền Tống Trường Lâm cảm thấy ngạc nhiên nhìn về phía em vợ, sau đó âm thầm cân nhắc một chút,lqd, anh cảm thấy nếu không có việc gì thì em vợ anh sẽ không nói như vậy, chắc là nhìn trúng cái gì đó nhưng trong tay lại không có tiền, vừa nghĩ như vậy, anh cũng thoải mái nói: “Tứ Nha, có phải em muốn mua cái gì không? Em muốn mua gì. . .” em cứ nói với anh, anh rể mua cho em.

Lời phía sau còn chưa kịp nói hết, anh đã cảm thấy chân anh bị ai đá một cái rất mạnh,  cái đá này trực tiếp đạp luôn câu nói còn lại của anh về.

Anh nhíu mày nhìn về phía vợ, anh muốn hỏi một chút có chuyện gì, chẳng nhẽ thật sự để em vợ đi dọn vệ sinh hay sao?

Trương Xảo Phương giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cười nhìn chồng nói: “Em cũng cảm thấy là con nhóc này đang muốn mua gì đó, cho nên mới chịu khó như vậy, nếu nó đã muốn thế thì cứ để nó đi thôi, làm cũng không mệt, thời gian cũng không dài, coi như ra ngoài giải sầu thôi.” Cô để lời nói của chồng sang một bên, hoàn toàn không đề cập đến chuyện giúp em mua đồ gì đó.

Tống Trường Lâm thấy vợ cũng nói vậy, anh cũng không thể nói gì được nữa, quay đầu cười với em vợ: “Vậy được rồi, sáng mai anh đến nhà  Hải Sơn nói một tiếng, đến lúc có việc thì để Ngọc Trân đến tìm em, hai người cùng đi làm, có thể có thêm bạn.”

“Vâng, cám ơn anh rể.” Trương Xảo Trân vừa nghe nói có người đi cùng, tâm trạng cô cũng tốt hơn, nếu để chính cô đi, trong lòng cô có chút không chắc chắn.

Tống Trường Lâm đang vẽ hình tròn trong lòng, đợi buổi tối khi em vợ đã đi ngủ, anh mới lên tiếng hỏi vợ: “Em thật sự muốn để tứ nha đi làm sao?” Nếu mẹ vợ anh mà biết thì bà có đồng ý không?

“Việc này cũng đã quyết định rồi còn có thể giả bộ được sao anh? Anh cứ để nó đi làm cũng tốt, tránh việc con nhóc này cả ngày chỉ ngồi ở nhà không biết gì cả. Việc hôm nay thế nào rồi anh? Anh cảm thấy nó có hợp với ai không?” Vừa chuyển đến đề tài này, Trương Xảo Phương cũng muốn hỏi đến chuyện lúc trưa.

Có hợp ai không? Tống Trường Lâm sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nói: “Hình như không hợp ai cả.” Tứ nha nhà anh còn không thèm để mắt đến người ta, không chừng có nhìn thấy trên đường cái cũng không thể nhận được ai vào ai thôi, tuy rằng trước đó chưa nói đến chuyện chọn đối tượng, nhưng lần đầu tiên gặp mặt lại không có ấn tượng gì thì không chừng là thật. Nếu nhà gái đã có thái độ này, cho dù nhà trai có nhiệt tình đến thế nào thì cũng vô dụng mà thôi.

“Nhìn mà xem, em gái này của chúng ta không thể hiểu nổi sự vất vả của những người lao động, vốn tưởng rằng muốn để nó có thể tìm hiểu một chút, ngày mai anh cứ để nó đi làm đi, sáng mai anh nói với nhà  Hải Sơn một tiếng, để Ngọc Trân lại đây, em sẽ nói với cô ấy.” Trương Xảo Phương nói sự tính toán của cô. Cô cũng rất khó xử.
Bình Luận (0)
Comment