Đoạt Xá Thành Thê

Chương 79

Edit: Voicoi08

“Chị dâu ơi, em đến rồi đây.” Sáng hôm sau, Mã Ngọc Trân đẩy cửa đi vào, vừa thấy Trương Xảo Trân đứng ở phòng ngoài cười nói: “Ôi, đây chính là em gái Xảo Trân đúng không? Ha ha, hai chị em mình đều có chữ Trân nhưng dáng vẻ của em lại đẹp hơn chị không biết bao nhiêu lần.”

“Ha ha, em chào chị Ngọc Trân.” Trương Xảo Trân được khen đến mức trong lòng nở hoa, hiếm khi nở nụ cười ngượng ngùng.

“Ngọc Trân đến đó hả? Mau vào nhà đi, mấy giờ em làm việc?” Trương Xảo Phương đang ngồi trong phòng cho đứa nhỏ ăn sữa, nghe tiếng Mã Ngọc Trân đến cô cũng không đứng lên mà trực tiếp ngồi trên kháng gọi ra.

“Em chuẩn bị tám giờ đi, này cũng nhanh hơn một chút.” Cho nên cô tới để hỏi em gái của chị dâu muốn đi thật hay là không? Cô không có suy nghĩ gì với việc có nhiều người làm, nhưng quan trọng đây là em vợ Tống Trường Lâm, mẹ Trương cũng từng nói qua, ở nhà chỉ có mình Tứ Nha này là yếu ớt nhất.

Trương Xảo Phương thấy hai người vào phòng, cô chỉ vào Mã Ngọc Trân nói với em gái: “Em thấy không? Đây mới chính là quần áo mặc đi làm, rộng rãi một chút, em đi trèo cửa sổ, lau kính cũng dễ dàng, nhanh đi thay quần áo đi, nếu em không có thì đi mở tủ của chị ra lấy tạm cái mà mặc.” Lau cửa kính mà còn muốn mặc váy? Quả thực là em gái cô có bệnh mà.

“A.” Trương Xảo Trân nghe thấy lời chị gái nói, khóe miệng mới nhếch lên lại nhanh chóng hạ xuống, buồn bã cúi đầu quay người ra khỏi phòng thay quần áo.

Trương Xảo Phương thấy cô đã ra ngoài,lqd, vội vàng vẫy tay bảo Mã Ngọc Trân đến gần, sau đó thấp giọng nói: “Em gái này của chị bị mẹ chị chiều đến mức không làm được gì, chị muốn cho nó ra ngoài rèn luyện một chút, cho nên nhờ em cho nó ra ngoài cùng, phải làm gì em cứ bắt nó làm, chỗ nào làm không sạch thì em bắt nó làm lại, trăm ngàn lần đừng chiều nó, để cho nó biết được là kiếm được đồng tiền cũng không phải dễ, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì chị cũng nghi ngờ sao nó có thể tìm được đối tượng cơ chứ?” Cao thì không được, thấp không phải, nhìn tuổi của nó cũng chỉ được vài năm nữa thôi.

Mã Ngọc Trân vừa nghe Trương Xảo Phương nói vậy cô đã hiểu, hóa ra là đang muốn dạy dỗ đứa nhỏ? Trong nhà cô cũng có mấy em trai em gái, hoàn toàn có thể hiểu được dụng tâm của chị dâu, lúc này cô mới cam đoan nói: “Chị dâu, chị yên tâm, em hiểu rồi.”

Hai người vừa nói xong thì bên kia Trương Xảo Trân vội vàng thay xong một bộ quần áo chạy đến: “Chị ba, chị xem bộ quần áo này của em được chưa?” Quần dài, tay áo lửng, bộ này cũng tạm chấp nhận.

“Ừ, cũng có chút dáng vẻ của nhân dân lao động rồi, lúc em đi làm việc, nhớ phải nghe lời chị Ngọc Trân nói, làm việc cho tốt, làm xong thì nhanh chóng về nhà, giữa trưa còn phải đưa cơm cho anh rể em đó.” Tuy rằng xem mắt coi như thất bại, nhưng việc đưa cơm trưa vẫn phải tiến hành đến cùng, cho nên sáng nay Tống Trường Lâm tự mình đi mua đồ ăn, chỉ sợ em vợ không có thời gian về lại vội không kịp.

“Vâng, chị yên tâm, em làm xong sẽ nhanh chóng về nhà.” Trương Xảo Trân cầm một chiếc khăn lau chị gái đưa, vô cùng vui vẻ đi cùng Mã Ngọc Trân.

Trương Xảo Phương nhìn em gái đi, cô cúi đầu tố khổ với con trai: “Các con nhìn dì nhỏ mà xem, đây không phải đến để giúp mẹ chăm các con? Đây đúng là đến để cho mẹ thêm điều phải quan tâm mà, sau này hai con phải ngoan ngoãn, tuyệt đối không thể giống dì nhỏ của các con không biết nghe lời như vậy nhá.”

Cô vẫn đang lẩm bẩm lầu bầu nói nhảm, con trai cô cũng chỉ hừ hừ một tiếng, Trương Xảo Phương thấy con trai đồng ý, cô vui vẻ ôm con đứng lên hôn một cái, Tiểu Hữu vốn đang dùng miệng nhỏ ngậm chặt một bên, tay nhỏ cũng ôm chặt bên kia, bé đang ăn vui vẻ, vừa thoải mái rầm rì một tiếng bình sữa đã mất? Thằng nhóc nhanh chóng mở to mồm gào khóc, để mẹ nhanh chóng trả bình sữa lại cho nhóc.

“Thật là, mẹ hôn mà con còn không vui. Nếu cái hôn này mà đặt lên người cha con thì không biết cha con sẽ vui vẻ đến thế nào đâu.” Người mẹ không làm việc chính kia nhíu mày đưa bình sữa tùy thân tiếp tục nhét vào miệng con trai, sau đó giống như vừa đụng vào nút tắt trên ti vi, cả căn phòng nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Ai, bao giờ các con mới có thể lớn đây? Mẹ cũng muốn được ra ngoài đi dạo rồi.” Lúc con được hơn tháng, cô có đưa mẹ ra ngoài đi dạo một lần, sau đó thì không còn, trong lòng cô thấy rất khổ mà.

Chờ khi cô tính xong thời gian hầm gà, khoai tây cũng gọt xong thì Trương Xảo Trân ra ngoài đi làm cũng đã về đến nhà.

“Chị ơi, em về rồi.” Trương Xảo Trân hô to, quả nhiên cô đang chạy về, cô rất vui vẻ, cô kiếm được tiền, cuối cùng cô cũng kiếm được tiền rồi.

“Sao rồi, em được bao nhiêu?” Trương Xảo Phương nhìn em gái cô đang vui vẻ, trên mặt cô cũng hiện sự thoải mái.

“Năm đồng ạ.” Trương Xảo Trân nhanh chóng đưa tiền đến trước mặt chị gái, trong lòng cô đang rất tự hào, tuy rằng năm đồng này so với số tiền chị ba kiếm được thì còn kém xa, nhưng đây là lần đầu tiên cô kiếm được tiền đó.

“Ha ha, thật không kém, nhanh như vậy đã kiếm được năm đồng? Có mệt không? Việc này có dễ làm không?” Trương Xảo Phương thấy gương mặt hồng hồng của em gái, hiếm khi cô tự tay dót cho em cốc nước.

Trương Xảo Trân nhận lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch, sau đó thở gấp nói: “Cũng được chị ạ, giống như chị nói vậy, công việc cũng giống như đang tổng vệ sinh ở nhà, ở nhà còn làm được, bây giờ người ta còn trả tiền, sao em lại không làm được chứ? Em và chị dâu Ngọc Trân cùng làm, công việc buổi chiều em cũng đi.” Một lần như vậy đã kiếm được năm đồng, mười lần chính là năm mươi đồng, một tháng qua thì cô cũng chính là tiểu phú bà rồi.

Trương Xảo Phương vừa nghe thấy em gái hang say làm việc, người làm chị gái như cô cũng cũng cười khen ngợi: “Ha ha, Tứ Nha nhà chúng ta có thể kiếm được tiền, lần sau mẹ gọi điện thoại đến nhất định phải để anh rể em nói cho mẹ biết tin tức tốt này.”

Trương Xảo Phương nghĩ đến chuyện buổi chiều tứ nha còn phải đi dọn vệ sinh, cô cười nói: “Hai thằng nhóc đều tỉnh rồi, tí nữa chị sẽ dỗ chúng ngủ, sau đó em ở nhà trông chúng đi, để chị đi đưa cơm.” Tuy rằng buổi sáng em gái cô làm việc không lâu, nhưng mà nghĩ lại thì cũng không thể nhanh nhẹn được, cho nên vẫn nên để nó ở nhà nghỉ một chút.

“A? Không cần đâu chị, chị để em đi thì hơn, dù sao cũng không phải rất xa, em cũng không thấy phiền.” Trương Xảo Trân vừa nghe xong cuống quít lắc đầu, để cô trông đứa nhỏ? Nếu một lát chúng tỉnh thì sao bây giờ? Thôi, cô tình nguyện mệt thêm chút, ít nhất trong lòng không phải lo lắng.

Trương Xảo Phương thấy hai nhóc con cô khiến dì nhỏ của chúng sợ thành như vậy, cô không nhịn được cười nói: “Vậy được rồi, em đi rửa mặt mũi chân tay rồi nghỉ một lát, sau khi làm xong đồ ăn chị sẽ gọi em.”

“Vâng, em vảo nghỉ một chút, chị ba, chị là tốt nhất.” Trương Xảo Trân cười hì hì, rửa mặt rồi quay người vào nhà.

Trưa hôm đó Trương Xảo Trân đến công ty đưa cơm, cô không hề ngồi lại, mà chỉ đưa cơm xong là đi về, cô còn muốn về nhìn cái cặp tóc kia, kết quả là cô chọn đến chọn đi lại nhìn trúng cái trống lắc cho đứa nhỏ, nghĩ lại dù sao cô cũng là dì nhỏ, còn chưa từng mua quà cho hai nhóc, bây giờ cũng coi như cô đã kiếm được tiền, cô cắn chặt răng, cuối cùng không mua chiếc cặp tóc cô thích mà lại mua hai cái trống lắc giống nhau như đúc về nhà.

Trương Xảo Phương nhìn hai cái trống lắc giống nhau như đúc, cô vừa vui  mừng lại có chút dở khóc dở cười, em cô chỉ cần mua một cái là được, thứ này cũng không phải quần áo, mua hai cái giống nhau thì có thể dùng cả hai sao? Ai, đầu óc của em gái cô. . .

Từ đó về sau, Trương Xảo Trân xem như tìm được thú vui kiếm tiền, mỗi ngày anh rể vừa về nhà, chuyện thứ nhất cô hỏi chính là ngày hôm sau có việc làm không? Tuy rằng có chút mệt, nhưng cô không chịu nổi chuyện có tiền, này không được, mới mười ngày, không nói đến chuyện cô đã mua được cái váy yêu thích kia, đôi giầy cô xem lúc trước cũng đã đủ tiền mua, chẳng qua bây giờ cô lại thích hình thức mới, cho nên mới muốn tiếp tục góp tiền.

Trương Xảo Phương cũng rất vừa lòng với tình huống trước mắt, tuy rằng kiếm tiền ít, nhưng dù sao cũng là con nhóc này kiếm được, hơn nữa vì kiếm tiền mà cũng biết chịu khổ hơn, nói tóm lại là cũng không kém. Mà cái khiến cô vừa lòng hơn là con trai của cô đã được hai tháng, cánh tay và cẳng chân nhỏ cũng khỏe mạnh hơn nhiều, cô có thể mang đứa nhỏ ra ngoài.

Trương Xảo Phương vừa nghĩ lập tức làm, sáng ngày hôm sau, cô để Mã Ngọc Trân cùng Tứ nha ở nhà trông đứa nhỏ, một mình cô chạy đến chợ mua chiếc xe đẩy nhỏ về, đây là chiếc xe mới, lúc đó người bán còn lo một người phụ nữ như cô không biết dùng, lại còn bày ra dáng vẻ đẩy mạnh tiêu thụ cho xe, thẳng đến khi cô biểu diễn ngay tại chỗ mới để cô mua xe về nhà.

Có xe, cũng có nghĩa là ba mẹ con cô không cần chỉ vòng vòng trong nhà, cho nên em gái cô ra ngoài làm việc, cô cũng đẩy xe đẩy nhỏ xuất phát.


Bình Luận (0)
Comment