Chuyến bay bị hoãn hai tiếng.
Sân bay Thủ đô chen chúc người, vừa xuống máy bay, Giản Ương đã kéo vali len qua đám đông, cúi đầu nhìn giờ lần nữa, ba giờ hai mươi, trận đấu của Chu Ôn Dục đã bắt đầu gần một tiếng rồi.
Cô nhanh chóng lướt qua tuyến đường trong đầu, cho dù bây giờ lập tức kéo hành lý đến sân tennis, khả năng cao trận đấu cũng kết thúc rồi.
Dù sao cũng không kịp, Giản Ương dứt khoát bước chậm lại, đứng tại chỗ thở một hơi.
Sáng nay vừa biết tin chuyến bay bị hoãn, cô đã gọi điện nói với Chu Ôn Dục, bày tỏ tiếc nuối vì lỡ mất trận đấu.
Trong điện thoại, giọng Chu Ôn Dục bình thản xen lẫn ý cười: "Có thể đổi sang chuyến chín giờ, quầy làm thủ tục vẫn chưa đóng."
Giản Ương mắc chứng lo lắng mỗi lần di chuyển, mỗi lần bay là phải đến sân bay thật sớm, mà sân bay Tinh Thành cũng không lớn, bây giờ đổi chuyến đúng là vẫn kịp.
Nhưng đây là vé máy bay cô săn được từ một tháng trước, giá cực rẻ, đổi chuyến khác phải tốn thêm tám trăm tệ, Giản Ương uyển chuyển từ chối.
Vài giây sau, Chu Ôn Dục chuyển khoản cho cô năm nghìn tệ.
Giản Ương nhìn con số đó mà trợn tròn mắt.
Trong lúc yêu nhau, Chu Ôn Dục luôn tìm đủ mọi lý do để chuyển cho cô khoản tiền vượt xa giá trị thật.
Rõ ràng tiền của Chu Ôn Dục cũng là do làm thêm mà có, vậy mà lại tiêu xài phóng tay như thể ngày mai không còn nữa.
Giản Ương đoán, có lẽ anh dùng đô la Mỹ quen rồi nên không còn cảm giác gì với nhân dân tệ nữa, thêm việc anh không có thói quen tiết kiệm. Chu Ôn Dục lớn lên ở Mỹ, ông nội là người Anh, bà nội là người Hoa, chỉ có mẹ là người Trung Quốc chính gốc.
Giản Ương từng khuyên mấy lần mà anh không thay đổi, thế là cô đành bỏ cuộc, chỉ có thể lặng lẽ gom lại từng khoản anh chuyển linh tinh, nghĩ sau này lúc anh cần gấp sẽ trả lại. Thế mà mãi vẫn chưa có cơ hội.
Giờ nhìn lại, có lẽ phải đợi đến lúc hai người chia tay sau khi tốt nghiệp mới có thể trả lại anh.
Chu Ôn Dục có chất giọng thiếu niên hơi khàn như bạc hà mát lạnh, cũng chính âm thanh quyến rũ ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Ương: "Bé cưng."
Tim cô khẽ rung lên: "Hả?"
Chu Ôn Dục cười nói: "Em không muốn sớm gặp anh sao?"
Cả kỳ nghỉ đông không gặp, Giản Ương quả thực rất nhớ anh, nhưng chưa đến mức bị sắc đẹp làm mờ lý trí.
Trận đấu hôm nay chỉ là vòng đầu tiên của giải CTU (giải quần vợt các trường đại học).
Chu Ôn Dục từng là vận động viên chuyên nghiệp của NCAA bên Mỹ, năm ngoái đã vô địch giải CTU trong nước, nên trận đấu hôm nay với anh mà nói chẳng khác gì trò chơi trẻ con.
Thế nên Giản Ương không cho rằng trận này có giá trị đáng xem đến mức hơn tám trăm tệ, vẫn như mọi khi, cô xem đó là yêu cầu vô lý vì người yêu quá dính người.
Cô dùng giọng điệu dỗ dành, cam đoan rằng khi máy bay hạ cánh thì sẽ tới ngay lập tức, dù trong lòng đã biết việc này là không có khả năng: "Em sẽ tranh thủ tới sớm mà, được không anh?"
Giản Ương chờ Chu Ôn Dục nói "được", tuy anh thỉnh thoảng có chút tính khí, nhưng về tổng thể vẫn là một người bạn trai dịu dàng thấu hiểu lòng người.
Qua một lúc lâu, Chu Ôn Dục mới lên tiếng: "Vậy Ương Ương nhất định phải đến nhanh nhé."
Giản Ương vừa định đáp lại, bên tai bỗng vang lên một tràng tiếng bấm phím hỗn loạn như có ai cố tình dùng đầu ngón tay nghiền qua từng phím, "tạch tạch" đánh mạnh vào dây thần kinh trong đầu cô, khiến mí mắt cô giật thót một cái.
Giọng nói của Chu Ôn Dục cũng bị loạt âm bấm số bất chợt kia cắt ngang, đứt quãng không liền mạch, Giản Ương chỉ nghe lơ mơ được một đoạn.
"Nếu bé cưng đến trễ bao lâu, thì tối nay anh sẽ... em bấy lâu."
"Anh vừa nói gì cơ?"
Tiếng bấm số đột ngột ấy cuối cùng cũng dừng lại, Chu Ôn Dục mang theo đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi, Ương Ương."
Anh giải thích nguyên do, Giản Ương cũng không quá để tâm: "...Vừa nãy anh nói gì? Em không nghe rõ."
"Anh nói anh sẽ đợi em dù là bao lâu đi nữa."
Chu Ôn Dục chân thành, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Dòng suy nghĩ quay về thực tại, câu nói cuối cùng của Chu Ôn Dục vẫn còn vang vọng trong đầu, Giản Ương thầm thở dài một hơi, cuối cùng vẫn tăng tốc chạy về phía trước, đôi khi có một người bạn trai quá mức dính người cũng là một kiểu "phiền não ngọt ngào".
Từ sân bay về trường phải chuyển ba tuyến tàu điện ngầm, Giản Ương nghĩ ngợi một chút, nghiến răng gọi luôn taxi.
Đáng tiếc là lần hiếm hoi chịu chi này lại không
may gặp kẹt xe, Giản Ương ngồi ghế sau cười khổ một cái.
Cô nhắn tin giải thích với Chu Ôn Dục, tay tiện thể vuốt lên trên, nhìn những đoạn trò chuyện suốt một tháng qua, trong lòng dâng lên một tia áy náy rõ ràng.
Chu Ôn Dục là kiểu người có nhu cầu chia sẻ rất cao, mỗi ngày đều gửi cho cô vô số tin nhắn, từ sáng sớm đến tận lúc đi ngủ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng kể.
Nhưng mỗi lần về nhà, thời gian của Giản Ương không còn là của riêng mình, cô chỉ có thể tranh thủ hồi âm được vài câu, gọi video cũng phải len ra ngoài nhà mới có không gian, thường thì chỉ được nói vài câu đã phải kết thúc.
Vuốt tiếp lên trên, đến tin nhắn Chu Ôn Dục gửi vào ngày Tết, khiến Giản Ương bỗng nhớ ra một chuyện nhỏ xảy ra trước kỳ nghỉ đông.
Một tháng trước kỳ thi cuối kỳ, Giản Ương đang lướt tìm vé máy bay, Chu Ôn Dục ngồi ăn cơm bên cạnh bỗng nghiêng người ghé sát mặt lại, nói: "Ương Ương, dẫn anh về nhà cùng đi."
Để hợp với chiều cao của cô, anh cố tình nghiêng đầu thấp xuống.
Đôi mắt của Chu Ôn Dục không phải đen tuyền mà có ánh chàm nhạt, xinh đẹp như đá quý, vì thế mỗi lần anh lộ ra vẻ mong chờ như vậy đều mang theo một vẻ đẹp khiến người ta choáng ngợp, Giản Ương suýt chút nữa không cầm lòng nổi.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, không trả lời thẳng: "Về nhà em sẽ rất bận."
"...Hơn nữa em sẽ quay lại ngay mà."
"Bé cưng." Anh đổi cách xưng hô.
Giản Ương: "Hả?"
"Anh nghe nói ở Trung Quốc có một phong tục, chỉ khi gặp bố mẹ mới coi như xác định mối quan hệ."
Giản Ương phổ cập kiến thức: "Đó là trước khi kết hôn mới gặp."
Vừa nghe vậy, hàng mi Chu Ôn Dục khẽ rung, anh chầm chậm lại gần hơn, vẻ mặt rất hiếu kỳ: "Vậy bé cưng này, khi nào thì chúng ta kết hôn vậy?"
"..." Giản Ương nghẹn lời, ho sặc sụa không ngừng, Chu Ôn Dục dịu dàng vỗ lưng giúp cô: "Chậm một chút."
Nhưng chủ đề này không vì thế mà bị lảng đi, anh hỏi từ trưa đến tối, thỉnh thoảng lúc cô sơ hở lại lặp lại, hăng say không biết mệt.
Chu Ôn Dục luôn là kiểu người nghĩ gì làm nấy như trẻ con, Giản Ương dở khóc dở cười: "Bọn mình vẫn còn là sinh viên, ở Trung Quốc, sinh viên mà nói đến chuyện kết hôn thì quá sớm rồi."
Phản ứng của Chu Ôn Dục có hơi mãnh liệt, từ phía sau, một tay anh siết lấy cô kéo vào lòng: "Ý em là sau khi tốt nghiệp thì có thể lấy anh..."
Nhưng đúng lúc đó mẹ Giản Ương gọi điện đến, cô vội bịt miệng Chu Ôn Dục lại.
Anh nhân cơ hội l**m lòng bàn tay cô, Giản Ương đỏ mặt nghe điện thoại của mẹ.
Sau khi về nhà, bà nội cô nhập viện, mẹ bận cửa hàng hoa cần người giúp đỡ, em trai phải kèm học, lại thêm việc sắm sửa trước Tết, Giản Ương bận túi bụi nên lạnh nhạt với Chu Ôn Dục suốt một tháng.
Người Mỹ không ăn Tết, nhưng đến giao thừa, khoảnh khắc vạn nhà lên đèn, Giản Ương bất ngờ nhận được tin nhắn của Chu Ôn Dục.
Mở ra là một màn hình bị phủ kín bởi câu:【Rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em rất nhớ em...】
Kéo mãi xuống cuối mới thấy một câu khác:【Bé ơi, trong nhà tối quá, không được bỏ rơi anh nữa.】
Chữ nghĩa cũng có hiệu ứng thung lũng kỳ quái, Giản Ương gần như không nhận ra ba chữ "rất nhớ em" nữa, ngày hôm sau Chu Ôn Dục nói là uống nhiều rượu, cô mới yên tâm, lần thứ n nói sẽ về lại Kinh Thị sớm.
Nhưng lời hứa đó cuối cùng không thành hiện thực, mọi việc lặt vặt chất chồng, cô thậm chí kéo dài đến tận sau khi khai giảng, còn xin nghỉ thêm vài hôm.
Tài xế bấm còi, xe cũng dừng lại trước cổng A.
Giản Ương kéo hành lý chạy băng băng đến sân thi đấu, dừng lại trước khu vực hạn chế, nhìn đồng hồ mới thấy cộng cả thời gian kẹt xe thì trận đấu đã bắt đầu hơn ba tiếng rồi.
Theo lý thì nên kết thúc từ lâu mới phải.
Nhưng Giản Ương vẫn ôm một chút hy vọng, gửi hành lý rồi nhanh chân bước vào. Vé cô cầm là vé nội trường do Chu Ôn Dục để lại, vị trí gần sân nhất.
Vừa bước vào, ngoài dự đoán là chỗ ngồi trong sân đã đầy quá nửa.
Giản Ương vừa khom người tiến vào vừa lia mắt nhìn về sân đấu.
"Xem ra tôi hiểu rồi, Chu Ôn Dục đang coi đối thủ như chó dắt đi dạo ấy chứ, đã phát bao nhiêu cú rồi."
"Xuỳ, ông kia sắp quỳ luôn rồi kìa."
"Có thù oán gì vậy, ba tiếng rồi mà không cho người ta chết một cách dứt khoát."
Nhờ Chu Ôn Dục mà Giản Ương cũng hiểu chút ít về tennis, cô liếc bảng điểm, đoán mấy set đầu đã đánh đến 6-6, hiện tại vào giai đoạn quyết định "tie-break".
Hai bên bám sát nhau, 5:6, Chu Ôn Dục tạm dẫn trước một điểm, chỉ cần thắng thêm một bóng nữa đạt 7 điểm là có thể giành chiến thắng.
Quả thực không cần đến mức này.
Một trận vòng loại như thế, Chu Ôn Dục không cần phải tốn sức thế này.
Vận động viên bên S Đại gọi tạm dừng, đứng một bên uống nước liên tục, mồ hôi như tắm.
Đối diện anh ta, Chu Ôn Dục mặc áo polo trắng, tóc nâu đen, băng thấm mồ hôi buộc trên trán, ba tiếng vận động cường độ cao không ảnh hưởng chút nào đến anh, vẫn sạch sẽ tinh tươm, môi hồng da trắng.
Khác với gương mặt xinh đẹp ấy, anh có chiều cao lên đến một mét chín hai, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài cơ thể mang những đường cơ mượt mà như được chạm khắc bằng dây thép, do vận động mà các đường gân xanh nổi rõ, lan dài.
Chu Ôn Dục nhàn nhạt nghịch cây vợt tennis trong tay, tiếng gọi vang vọng phía sau vì ái mộ mà đến chưa từng ngừng lại.
Nhưng ít ra cũng không đến quá trễ, Giản Ương khẽ thở phào một hơi.
Cô men theo lối đi vào, nhưng chỗ ngồi thuộc về cô đã có người chiếm, bao gồm cả những ghế xung quanh.
Giản Ương cúi đầu nhìn lại cuống vé, xác nhận mình không nhìn nhầm.
Cô nhận ra, nhớ ra hàng ghế ấy đều là bạn bè trong câu lạc bộ tennis của Chu Ôn Dục.
Nhìn thấy trận đấu cũng sắp kết thúc, Giản Ương không tiến lại nữa, tiện tay chọn một chỗ trống chéo phía sau họ ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi, cô giơ điện thoại lên chụp vài tấm ảnh của Chu Ôn Dục.
Tiếng trò chuyện hàng ghế trước có vài câu lọt vào tai Giản Ương.
Cô gái ngồi ở chỗ cô nói: "Bình thường Giản Ướng đã không đến luyện tập, giờ cả thi đấu cũng chẳng thèm đến xem."
"Cô ấy căn bản không hề quan tâm đến đàn anh Chu, mà thực ra cũng chẳng hợp với đàn anh tí nào, không hiểu sao hai người đó lại đến với nhau."
Chàng trai bên cạnh giọng có phần chua chát: "Không hợp? Ờ thì Chu Ôn Dục đẹp trai thật, nhưng chẳng lẽ Giản Ương không đủ xinh chắc?"
"Đám con trai các cậu chỉ biết nhìn mặt, tôi nói là khí chất, khí chất không hợp."
"Vậy cậu nói xem Giản Ương có khí chất gì?"
Cô gái hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Tôi thấy cô ấy giống như một bông hoa không có hương thơm."
Giản Ương nghe đến câu "một bông hoa không có hương thơm" thì trầm ngâm suy nghĩ.
Ý là cô nhàm chán nhạt nhẽo à? Giản Ương cũng không thấy bị xúc phạm gì, ngược lại còn có một sự đồng tình âm thầm với hình dung đầy chất thơ ấy, cô quả thật là một người khá tẻ nhạt.
Cô nhìn kỹ cô gái vừa nói chuyện, nhận ra là đàn em khoa Văn, tên Thẩm Tích Nguyệt. Có thể ví von sự vô vị như thế bằng một cách tao nhã đến vậy, đúng là có tài văn chương thật, cô thầm nghĩ.
Còn chuyện Thẩm Tích Nguyệt nói cô và Chu Ôn Dục khí chất không hợp nhau, Giản Ương cũng hoàn toàn tôn trọng và thấu hiểu.
Chu Ôn Dục rất chói sáng, hầu hết người trong sân đấu hôm nay đều đến vì anh, trong đó không thiếu những cô gái cực kỳ ưu tú. Giản Ương tự đánh giá khách quan rằng bản thân trong đám đông đó thật sự không tính là nổi bật.
Không ít lần bị hỏi làm sao lại cặp được với Chu Ôn Dục, Giản Ương đã từng suy nghĩ rất kỹ, câu trả lời ra bên ngoài là: "Có lẽ vì tôi là người khác giới đầu tiên anh ấy quen khi đến Trung Quốc."
"Rồi sao nữa?"
"Gặp trai đẹp thì phải ra tay thật nhanh."
"..."
Fan của Chu Ôn Dục rất nhiều, thêm một Thẩm Tích Nguyệt cũng chẳng sao, Giản Ương chẳng mấy bận tâm.
Trận đấu tiếp tục.
Trên sân, ánh mắt vốn dĩ chưa từng ngẩng lên lấy một lần của Chu Ôn Dục cuối cùng cũng chịu nhìn lên, liếc nhìn về phía khán đài, rồi từ từ dừng lại ở...
Bị anh nhìn chằm chằm, Thẩm Tích Nguyệt bỗng thấy ánh mắt ấy có chút rợn người, câu cổ vũ đến miệng cũng nghẹn lại.
Giản Ương ngồi phía sau vẫy tay chào.
Hầu như ngay khi cô vừa giơ tay lên, Chu Ôn Dục đã nhìn thấy.
Anh mở to mắt thêm chút nữa.
Rồi anh đột nhiên nhảy lên, vung vợt, cơ bắp cánh tay căng lên, quả bóng với tốc độ hung hãn bay vút qua lưới, vận động viên bên S Đại ngã nhào xuống đất, nhưng đã muộn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bảng điểm nhảy lên.
Trận đấu kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ cứ thế kết thúc bằng một cú đánh khiến người ta không kịp phản ứng.
Chu Ôn Dục ném vợt xuống, không chờ lấy một giây, ánh mắt khóa chặt, sải bước đi thẳng về phía khán đài.
Tim Thẩm Tích Nguyệt đập thình thịch nhìn anh tiến đến gần, rồi...
Anh chống một tay, sải chân dài vượt qua hàng rào, bước lên bậc thang, vòng ra sau cô ta.
Một mét chín hai mà chen chúc ngay hành lang, vậy mà vẫn có thể nửa ngồi xuống cho ngang bằng với hàng ghế.
Anh mở miệng là một câu ngọt đến dính răng, khẽ cắn trong kẽ răng: "Ương Ương."
Chu Ôn Dục vừa đến, Giản Ương liền cảm thấy ánh nhìn từ khắp nơi trong khán đài đổ ập về phía mình. Trong tầm mắt lệch nghiêng, sắc mặt hết đỏ lại trắng của Thẩm Tích Nguyệt cũng đặc biệt rõ ràng.
Giản Ương rút khăn giấy lau mồ hôi cho Chu Ôn Dục, không quên chủ động đánh phủ đầu chuyện mình đến muộn, chớp chớp mắt nói: "May mà em đến kịp, không bỏ lỡ khoảnh khắc kịch tính nhất."
Về chuyện dỗ dành Chu Ôn Dục thế nào, Giản Ương đã sớm có một bộ hệ thống hoàn chỉnh.
Chu Ôn Dục ngoan ngoãn nghiêng mặt lại để cô lau mồ hôi cho anh.
Nhìn gần mới thấy mồ hôi trên má anh thấm vào da khiến làn da càng thêm trong suốt. Mùi mồ hôi nhè nhẹ chẳng hề khó ngửi, ngược lại giống như một chất xúc tác hormone, khiến máu trong người Giản Ương chảy nhanh hơn hẳn.
Trong lúc thất thần, hơi thở của anh phả lên đầu ngón tay cô, lồng ngực rõ ràng phập phồng, Giản Ương đến lúc ấy mới chợt nhận ra: Ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh lại chẳng hề kiêng dè, lén lút mà ngang nhiên, từng chút một hít lấy mùi hương trên người cô.
Cánh tay tựa lên thành ghế còn to hơn cả bắp chân cô, đường gân xanh vì k*ch th*ch mà căng cứng, nổi lên từng nhánh từng nhánh, khiến tim Giản Ương theo phản xạ đập mạnh liên hồi.
Ngửi được mùi hương của cô, cơn nghiện tưởng như đã lên đến đỉnh rốt cuộc cũng được xoa dịu một chút.
Chu Ôn Dục hơi trách móc cắn nhẹ đầu ngón tay cô, như để tăng phần trừng phạt cho bản thân, khẽ nói:
"Nhưng mà bé cưng này."
"Em đến muộn ba tiếng bảy phút đấy."
-
【Hôm nay Ương Ương đến muộn, anh rất không vui. Nhưng vừa nghĩ đến việc có thể lấy lý do em trễ để làm em ba tiếng, anh lại lựa chọn tha thứ cho em.《Nhật ký Chu Ôn Dục 1》】