Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 2

Ba tiếng bảy phút, chính xác đến từng phút.

Chu Ôn Dục cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi quá mức so đo, những tiểu tiết trong tình yêu đều muốn tính toán với cô thật rành mạch.

Chỉ cần hơi cảm giác được Giản Ương có chút qua loa, anh sẽ mở to đôi mắt mang sắc lam nhạt ấy, nhìn thẳng cô, phát ra những câu chất vấn như l*t tr*n linh hồn.

Hơn một năm trước, khi hai người hôn nhau lần đầu, anh hôn quá sâu khiên môi Giản Ương đau rát mấy ngày liền, hôm sau cô cố tình lạnh nhạt không trả lời tin nhắn.

Chu Ôn Dục bỗng gửi một câu:【Bé cưng, em muốn vứt bỏ anh đúng không.】

Rõ ràng Chu Ôn Dục học tiếng Trung từ tiểu học, phát âm cực chuẩn, vậy mà thỉnh thoảng vẫn dùng sai từ kiểu rõ ràng như thế, khiến mức độ câu nói càng trở nên trầm trọng.

Giản Ương không trả lời tin nhắn đó, mấy cuộc điện thoại giữa chừng cũng không nghe.

Đột nhiên anh lại gửi tới một chuỗi dày đặc:

【Có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không...】

Một câu lặp đi lặp lại vô số lần, nhìn vào thật sự khiến người ta rợn người.

Ngày hôm đó, Giản Ương liền nghiêm túc chỉnh lại cho Chu Ôn Dục nghĩa của từ "vứt bỏ", nghiêm khắc yêu cầu anh sau này không được tùy tiện dùng từ như thế, cũng không được gửi tin nhắn lặp đi lặp lại khi không đúng lúc.

Trong lúc cô "giáo dục", Chu Ôn Dục chỉ yên lặng dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn cô.

Vừa nói "anh biết rồi", lại lập tức hỏi tiếp: "Vậy Ương Ương thật sự muốn vứt bỏ anh sao?"

Giản Ương hoàn toàn đầu hàng.

Dưới sự "cầu xin" của Chu Ôn Dục, cô phải lặp lại vô số lần câu "Không phải".

Sau đó mới giật mình nhận ra Chu Ôn Dục gửi bao nhiêu lần, thì anh bắt cô phải nói lại "không phải" bấy nhiêu lần.

May là Chu Ôn Dục sửa rất nhanh, về sau trừ một vài trường hợp đặc biệt, anh chưa từng gửi tin nhắn trùng lặp như thế nữa.

Biết sai biết sửa thì vẫn là một người bạn trai tốt, Giản Ương cũng bao dung mà xem những hành động quá khích đôi khi của anh như là phản ứng bất an, bồn chồn của một con thú sau khi di cư.

Dù sao Chu Ôn Dục chỉ là một chàng trai mười chín tuổi vừa đến Trung Quốc, nơi đất khách chẳng có người thân nào.

Vì thế vào giờ phút này, với "ba tiếng bảy phút" đến muộn ấy, Giản Ương thấy thật khó xử.

Cô phải dỗ Chu Ôn Dục, mà lại không thể để anh phát hiện ra mình đang dỗ theo kiểu qua loa.

May mắn thay, có người giúp cô giải quyết khó khăn này.

Đúng khi cô còn đang nghĩ xem nên nói gì, Thẩm Tích Nguyệt từ phía sau đưa ra một chai nước điện giải: "Anh Chu uống nước không ạ?"

Mấy người trong câu lạc bộ tennis đều nhìn qua xem kịch, ai cũng biết Thẩm Tích Nguyệt rất yêu thích tennis, là fan only của Chu Ôn Dục, cũng giống như "fan sự nghiệp" trong giới giải trí.

Tay Thẩm Tích Nguyệt lơ lửng giữa không trung, đợi rất lâu, gần như sắp rơi vào tình thế ngượng ngùng, Chu Ôn Dục mới đứng dậy nhưng không nhận lấy.

Anh tiện tay lấy luôn chiếc bình nước hình gấu bơ trong balo Giản Ương, bên trong vẫn còn nước ấm cô rót ở sân bay buổi sáng.

Giản Ương chưa kịp ngăn lại, Chu Ôn Dục đã ngậm lấy ống hút, cô thậm chí còn thấy đầu lưỡi anh chậm rãi trượt dọc theo thành ống.

Anh hờ hững liếc sang Thẩm Tích Nguyệt: "Tại sao cô lại ngồi chỗ của bạn gái tôi?"

Thẩm Tích Nguyệt khựng lại: "Ghế của em bị đổ nước, em thấy chỗ này vẫn trống, lại gần sân hơn..."

Chu Ôn Dục nghiêng đầu, giọng nói nghe có vẻ rất lịch sự: "Đây là chỗ tôi để dành cho bạn gái, cô có thể đừng ngồi chỗ của cô ấy được không?"

Thẩm Tích Nguyệt bối rối đứng dậy: "Em thật sự không biết là..."

Nhưng dường như thế nào cũng không thể giải thích rõ, cô ấy cảm nhận được những ánh nhìn vi tế xung quanh, lại nghĩ đến việc Giản Ương cũng đang ở đây, gương mặt lập tức nóng bừng bỏng rát.

Giữa lúc không biết nên làm gì, trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng mảnh khảnh, Giản Ương đón lấy chai nước trong tay cô ấy, đưa cho Chu Ôn Dục, vừa nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em đã chu đáo như vậy."

Thẩm Tích Nguyệt ngẩng đầu nhìn.

Giản Ương có mái tóc dài đen mượt, làn da trắng như sứ, giọng nói nhẹ tựa gió xuân: "A Dục, là em nhớ nhầm chỗ, không liên quan đến em ấy đâu, anh hiểu lầm em ấy rồi."

Vài lời ngắn ngủi đã giúp cô ấy giải vây.

Giản Ương còn mỉm cười dịu dàng trấn an, Thẩm Tích Nguyệt khẽ run hàng mi, lập tức quay đi.

Giản Ương vốn không muốn thấy một cô gái bị lúng túng như vậy, nên thuận tay giúp cô ấy một chút.

Nhưng Chu Ôn Dục lại không vui.

Chai nước điện giải đưa đến, anh không uống một ngụm nào.

Ngược lại, bình nước gấu nhỏ của Giản Ương bị anh uống cạn sạch.

Khi trả lại, trên ống hút nhựa còn hằn một vết răng sâu rõ rệt.

Cái bình sắp bị anh cắn hỏng mất rồi.

Khán đài đã vơi quá nửa người.

Chu Ôn Dục chẳng nói một lời, quay lại sân lấy túi.

Giản Ương nhìn thấy tuyển thủ S Đại gọi anh lại, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói khẽ khàng:

"Đàn chị."

Giản Ương: "Hửm?"

Thẩm Tích Nguyệt nghiêm túc nói: "Cảm ơn chị."

"Em... em không có ý gì khác với Chu Ôn Dục đâu, chỉ là rất ngưỡng mộ anh ấy chơi tennis giỏi, em cũng không có ác ý với chị..."

Giản Ương nghiêng người lại gần cô ấy một chút: "Em thử ngửi xem."

Thẩm Tích Nguyệt: "...Hả?"

"Thật sự không thơm sao?" Giản Ương nghiêm túc nói: "Hôm nay chị còn cố xịt nước hoa mà."

Mặt Thẩm Tích Nguyệt lúng túng đến mức không thể tả, hận không thể đập cho cái miệng lắm lời của mình hai bạt tai.

Cô ấy ấp úng: "X-xin lỗi... rất thơm ạ."

Ban đầu chỉ định để đàn em thấy chút hài hước của mình, nhưng xem ra lại phản tác dụng, Giản Ương nghiêm mặt an ủi: "Không sao đâu."

Thấy Chu Ôn Dục sắp quay lại, Thẩm Tích Nguyệt liền đề nghị rời đi. Trước khi đi, cô ấy còn xin WeChat của Giản Ương.

Má cô ấy đỏ rực: "C-có lẽ sau này mình có thể làm bạn với nhau."

Giản Ương thân thiện mở mã QR ra, nhìn cô ấy vì tránh Chu Ôn Dục mà chạy lúp xúp rời đi.

Fan ruột từng cuồng nhiệt giờ lại bị tổn thương đến mức tránh như tránh tà.

Giản Ương từng cho rằng vì Chu Ôn Dục lớn lên ở nước ngoài, thiếu sự khéo léo trong giao tiếp như người Trung Quốc nên mới hay ăn nói quá thẳng thắn như vậy.

Cô đã khuyên rất nhiều lần, bảo anh nên mềm mỏng, khiêm nhường hơn khi đối nhân xử thế, nhưng vẫn không mấy hiệu quả.

Thế nhưng khi ở cạnh cô, Chu Ôn Dục lại hoàn toàn khác biệt, tính cách cũng ngọt ngào như ngoại hình, luôn chiều theo cô mọi chuyện, đúng chuẩn bạn trai nhị thập tứ hiếu.

Giản Ương thường xuyên bị cảm giác chênh vênh bao trùm vì sự đối lập quá lớn ấy.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật của Chu Ôn Dục?

Cô từng đem mối nghi ngờ này kể với bạn bè, kết quả là bị họ vừa ghen tị vừa mắng yêu: "Cậu lại khoe tình yêu hả?"

Dần dà Giản Ương nghĩ, có lẽ là do cô quá may mắn nên mới gặp được một người bạn trai chỉ dịu dàng với mình...

Lúc còn đang ngẩn ngơ, một bóng người cao lớn phủ xuống trước mắt, gương mặt cô đột nhiên bị một bàn tay to kẹp lấy, ép quay về phía trước.

Chu Ôn Dục không hề ngồi xuống ngang tầm cô, chính chiều cao ấy lại khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm góc cạnh, mang theo cảm giác lạnh lẽo đầy áp lực từ trên cao nhìn xuống.

"Không được nhìn cô ta, nhìn anh."

Góc độ này khiến Giản Ương hơi khó chịu, nhưng nghĩ anh chỉ đang giở trò trẻ con như mọi khi nên cũng không kháng cự, ngoan ngoãn nhìn anh.

"Ngoan thế này..."

"Dễ thương thế này..."

Giản Ương nghe mà khó hiểu, giọng anh rất dịu dàng như đang khen ngợi, nhưng nét mặt lại hoàn toàn trái ngược.

Cô định gạt tay anh ra thì Chu Ôn Dục bất ngờ siết chặt các đốt ngón tay, hàng mày nhíu lại, từng chữ rơi xuống nặng nề: "Em khiến Thẩm Tích Nguyệt cũng thích em rồi!"

Khoan đã.

Giản Ương cuối cùng cũng phản ứng kịp, vừa buồn cười vừa bất lực: "Anh đang ghen với Thẩm Tích Nguyệt đấy à? Cô ấy là con gái mà."

"Cô ta chiếm chỗ của em, vậy mà em còn bênh cô ta?"

Câu trả lời của cô là cọ má vào lòng bàn tay anh: "Vì là anh mà."

Hơn một tháng không chạm vào nhau, khi nhiệt độ cơ thể cô vừa chạm tới đầu ngón tay, cơn khát cháy bùng nơi xương tủy lập tức lan khắp toàn thân.

Chu Ôn Dục chăm chú nhìn đôi môi mềm như cánh hoa của cô, anh biết rất rõ nơi này mềm mại đến mức nếu hôn mạnh sẽ từ hồng nhạt chuyển sang đỏ thẫm.

"Em không muốn ai hiểu lầm bạn trai em là người tính khí không tốt."

"Rõ ràng A Dục là người tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất luôn."

Không ai là không yêu Giản Ương.

Tất cả mọi người đều sẽ phát cuồng vì cô.

Nếu không phải đang ở đây...

Không phải ở đây...

Thì giờ phút này anh đã chui vào váy cô, bắt đầu hôn từ bắp chân trở xuống rồi.

...

"A Dục, Chu Ôn Dục! Dừng lại, anh dừng lại đi,"

Giản Ương căng cứng bàn chân, chuyển từ tiếng Trung sang tiếng Anh: "Siles, stop!!!"

Siles là tên tiếng Anh của Chu Ôn Dục.

Nhưng vào lúc như thế này, Chu Ôn Dục chẳng hiểu nổi ngôn ngữ nào trên thế giới, là kiểu chó săn giống sói mà đến rọ mõm cũng không cản nổi.

Bữa tối, Chu Ôn Dục dẫn cô đến một nhà hàng hải sản sang chảnh, giá trung bình mỗi người bốn con số.

Anh bóc cua cho cô ăn, kiên nhẫn dùng cả bộ dụng cụ tám món để gỡ từng lớp vỏ, chỉ để chắc chắn rằng cô sẽ ăn được phần thịt cua mềm ngọt và trọn vẹn nhất.

Mà hiện tại, Giản Ương chính là con cua ấy.

Bị Chu Ôn Dục chậm rãi, từ tốn mở ra phần ẩn sâu cuối cùng để tận tình thưởng thức.

Cô chịu không nổi nữa, siết chặt lấy tóc anh, kéo mạnh lên.

Anh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu.

Thân hình quá đỗi cao lớn của anh gần như che khuất phần lớn ánh sáng trong phòng ngủ, sống mũi hiện lên đường bóng tối tự nhiên hình chữ C kép, mà giờ lại có thứ lấp lánh khác thay thế cho phần highlight.

Bị Giản Ương dùng ánh mắt sắp khóc nhìn chằm chằm, vậy mà anh còn dùng đầu lưỡi l**m đi dòng nước vừa trượt xuống từ sống mũi.

"Được rồi." Giọng Giản Ương run rẩy: "Anh có thể bắt đầu rồi."

Cô biết tối nay không thể thoát được nữa, nhưng món khai vị này cũng lâu quá rồi.

"Không được đâu." Chu Ôn Dục dịu dàng giúp cô x** n*n đôi chân sắp không khép lại nổi: "Nếu làm ba tiếng liền, bé cưng sẽ hỏng mất."

"Ba tiếng gì cơ?" Giản Ương trừng to mắt kinh ngạc.

Chu Ôn Dục bị vẻ mặt đáng yêu của cô chọc cười, định hôn cô một cái.

Nhưng nghĩ đến việc Giản Ương không cho anh dùng cái miệng "vừa ăn đồ ngọt" đi hôn cô, anh đành tiếc nuối bỏ qua, tinh thần phục vụ đặt lên hàng đầu, chuyện này anh luôn rất nghe lời.

"Ương Ương." Anh lại l**m khóe môi một cái, dùng giọng điệu ngây thơ, lễ phép nhất hỏi,

"Cho anh nếm em thêm lần nữa được không?"

Tiếng Trung của Chu Ôn Dục chưa đến mức thần sầu, không biết dùng những phép ẩn dụ cao siêu hay biểu tượng tinh tế.

Từ "nếm" của anh chính là nghĩa đen, nghĩa vật lý.

23 giờ 14 phút.

Giản Ương toàn thân rã rời được Chu Ôn Dục ôm vào lòng đút nước uống, nhìn thấy thời gian từ đồng hồ điện tử bên giường, chợt nhớ lúc mình bị bế vào phòng tắm là 20 giờ 07 phút.

Nhưng Giản Ương cũng không còn sức để nghĩ sâu xa, vì Chu Ôn Dục lại lập tức dán sát đến, thì thầm bên tai những lời nhớ nhung khiến cô phải cố sức gượng tỉnh mà đáp lại.

Đêm đã khuya, đến giờ đi ngủ, căn hộ cách âm không tốt này cũng bước vào thời khắc yên tĩnh nhất trong ngày.

Khi mí mắt Giản Ương không còn mở nổi, mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, ngón áp út bên tay trái lại bị nhẹ nhàng đẩy vào một vật kim loại hình tròn, khiến cô mẫn cảm mở bừng mắt.

Đập vào mắt là đỉnh tóc bù xù của Chu Ôn Dục.

Anh đang quỳ ngồi trước mặt cô, thấy cô tỉnh cũng không dừng lại, tiếp tục đẩy chiếc nhẫn vào cho đến tận gốc.

Giản Ương rụt ngón tay lại.

Phản ứng vô thức ấy khiến Chu Ôn Dục hơi nghiêng đầu: "Bé cưng?"

"Sao anh lại tặng em trang sức nữa?" Giản Ương cố gắng phớt lờ hàm ý đặc biệt của chiếc nhẫn, giữ giọng bình tĩnh: "Em có nhiều lắm rồi."

Chu Ôn Dục dễ dàng đeo xong chiếc nhẫn, khẽ cười với cô một cái: "Nhưng ngón tay này vẫn còn thiếu một món trang sức thuộc về nó."

Trong bóng tối, chiếc nhẫn không phản chiếu ánh sáng chói lóa như kim cương nhân tạo, mà giống như một viên đá quý đắt tiền, đẹp đến lạ lùng.

Giản Ương thì thào: "Trông có vẻ rất đắt..."

Cô chỉ biết từ năm ngoái Chu Ôn Dục đã bắt đầu làm việc cho một công ty trí tuệ nhân tạo tên là "Trí Liên Tương Lai", mức tiêu xài tăng lên rất nhiều.

Nhưng mua nhẫn kim cương thế này vẫn là quá xa xỉ.

Đây có lẽ sẽ là một cái cớ rất tốt.

Chu Ôn Dục cúi người cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, chân mày khẽ nhíu lại, trong mắt lộ ra sự thất vọng: "Ương Ương không thích à?"

"Nếu em không thích có thể đổi cái khác. Anh tôn trọng ý kiến của em, em biết mà, anh luôn nghe lời em nhất."

Đúng vậy, Chu Ôn Dục thực sự rất nghe lời cô.

Giản Ương thấy yên tâm, dịu giọng nói: "Kiếm tiền không dễ dàng gì, anh đừng tiêu hết như vậy... chiếc nhẫn này... có thể hoàn trả không?"

Giản Ương hoàn toàn không rành về kim cương, vừa định tháo nhẫn ra xem tên thương hiệu khắc bên trong để tra thử chính sách hoàn hàng trên mạng.

Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp rời khỏi tay, cô bị ấn vai đẩy ngược về đầu giường.

Chu Ôn Dục quỳ gối bò tới, một tay chống lên thành giường, tay còn lại chậm rãi, lịch sự, đẩy chiếc nhẫn đeo lại vào ngón tay cô.

Anh mỉm cười áp mặt gần sát má cô, vẻ mặt hiền hòa như thiên thần, nhưng thân hình thì gần như gấp đôi cô.

Giản Ương hoàn toàn không thể lùi thêm được nữa.

"Xin lỗi nhé, bé cưng." Chu Ôn Dục nói: "Bây giờ anh hơi giận, rất muốn tiếp tục làm em."

"Còn chuyện chiếc nhẫn, em suy nghĩ lại đi."

-

【Hôm nay hơi tức giận. Mỗi lần tức giận là lại muốn phát điên. -《Nhật ký Chu Ôn Dục 2》】

Bình Luận (0)
Comment