Phần lớn thời gian ở bên nhau, Chu Ôn Dục luôn dịu dàng chu đáo, yêu chiều cô đến mức vô điều kiện, luôn khiến Giản Ương cảm nhận được một loại hạnh phúc không gì sánh được, đến nỗi cô rất nhanh đã bỏ qua cái "một phần nhỏ" trong anh, cái khiến cô thấy sợ hãi.
Đó là chuyện hơn một năm trước, khi hai người mới quen nhau được vài tháng.
Bạn học cấp ba tổ chức một buổi họp đồng hương, Giản Ương được mời tham dự.
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói chuyện này với Chu Ôn Dục.
Nếu nói, anh nhất định sẽ đòi đi cùng. Đến lúc đó chuyện cô đang yêu một du học sinh người Mỹ sẽ mọc cánh mà bay về tận quê nhà.
Giản Ương vẫn chưa sẵn sàng để mẹ biết chuyện này.
Bởi cô đã có thể đoán được kết quả.
Thứ nhất, thân phận "du học sinh hai năm rồi sẽ về nước" của Chu Ôn Dục chính là gốc rễ của mọi bất ổn.
Thứ hai, xuất thân chia rẽ, trôi dạt của anh càng là điều đại kỵ tuyệt đối trong mắt các bậc phụ huynh Đông Á.
Mặc dù Triệu Lâm không thể quyết định lựa chọn của cô, nhưng nhất định sẽ dùng chiêu bài quen thuộc là tỏ ra yếu đuối, rồi liên tục truyền cho cô năng lượng tiêu cực.
Triệu Lâm sẽ cứ thế khóc lóc bên tai cô, nói cô bị một người ngoại quốc lừa gạt, sau này sẽ ra sao đây.
Giản Ương chẳng muốn tự rước phiền vào thân.
Nhưng lần này là đàn anh Trần Tư Dịch, người từng giúp cô rất nhiều hồi cấp ba mời, cô không tiện từ chối.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giản Ương nói dối Chu Ôn Dục rằng mình phải đi làm thêm ở biệt thự của White. Bởi công việc ở đó vốn rất linh hoạt về thời gian, nên nói ra cũng chẳng khiến người ta nghi ngờ.
Khi ấy, Chu Ôn Dục đang chơi game trên máy. Là một trò bắn súng 3D khá đẫm máu, theo quy định trong nước thì bị cấm.
Chiếc máy tính là do Chu Ôn Dục tự lắp sau khi dọn vào ở cùng cô, anh còn đổi sang màn hình 27 inch.
Lời cô vừa dứt, thì trên màn hình khổng lồ, người tù nhân bị bắn nát đầu, khung cảnh trong nháy mắt tối sầm, máu đỏ tràn ngập toàn bộ tầm nhìn, âm thanh vòm bốn phía vang lên những tiếng thét thê thảm.
Giản Ương khẽ nhíu mày. Cô vừa cúi đầu thì Chu Ôn Dục đã chống cằm, mỉm cười nhìn cô.
"Em nói là ngày mai em phải đi làm thêm, anh nghe thấy chưa?"
Bàn tay Giản Ương bị kéo lại, cả người ngã vào lòng anh.
"Đột ngột quá." Chu Ôn Dục chơi đùa với mấy sợi tóc của cô.
"Vốn dĩ lịch làm là ngẫu nhiên mà."
Anh không đáp. Giản Ương thấy hơi bất an, lại tiếp lời: "Là nhiệm vụ ông White giao cho em. Ông ấy nói sắp tới mùa xuân rồi, muốn thấy nhiều hoa hồng hơn trong nhà kính."
"Ngày mai anh cũng bận mà, phải đến câu lạc bộ đánh bóng đúng không?"
"Anh sẽ về sớm."
"Về rồi mình cùng nấu sủi cảo nhé?"
Giản Ương không nhận ra rằng mỗi khi cô nói dối, tốc độ nói luôn nhanh gấp mấy lần bình thường.
Ngón tay Chu Ôn Dục đột nhiên gõ nhẹ hai cái lên vị trí tim cô.
"Trò chơi lúc nãy làm em sợ à?"
"...Cái gì cơ?"
"Chỗ này đập nhanh quá."
Giản Ương chỉ có thể thuận theo mà thừa nhận: "Có hơi sợ."
Chu Ôn Dục bóp nhẹ má cô: "Sao lại dễ bị dọa thế này."
Cho nên... Cô gái ngoan ngoãn nghe lời như Ương Ương, rốt cuộc lấy đâu ra can đảm mà dám nói dối anh?
"Lần sau đừng chơi mấy trò đó trước mặt em nữa là được. Vậy nên ngày mai..."
"Đừng để anh phải chờ lâu quá." Chu Ôn Dục khẽ ngắt lời.
Giản Ương thở phào: "Ừm."
"Nhớ kỹ đấy bé cưng."
Đốt ngón tay trên má cô dần siết chặt, Giản Ương cảm thấy có chút đau rát.
Cô ấn lên tay anh: "Em nhớ rồi."
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Giản Ương trang điểm nhẹ, chỉnh lại quần áo, rồi trong ánh nhìn mỉm cười của Chu Ôn Dục, rời khỏi nhà.
Người mời cô là đàn anh Trần Tư Dịch, cựu thủ khoa khối Văn toàn thành phố.
Trần Tư Dịch hơn cô một khóa, quen nhau là vì cả hai đều nhận học bổng, lại cùng thành tích xuất sắc, thường bị trường gọi đi chụp ảnh tuyên truyền, qua lại nhiều nên dần thân thiết.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Tư Dịch còn để lại toàn bộ vở ghi chép cho cô, Giản Ương luôn ghi nhớ ân tình này.
Anh ấy học luật ở đại học, thực tập trong hãng luật top đầu, đánh bại vô số đối thủ, giành được cơ hội chính thức ký hợp đồng.
Mới thực tập nửa năm, Trần Tư Dịch đã có khí chất chững chạc của người bước vào giới công sở, tại buổi họp đồng hương cũng nổi bật hẳn lên.
Giản Ương theo anh ấy quen biết được nhiều bạn học giỏi giang khác.
Cô nghe họ nói chuyện về định hướng tương lai, ngành nghề tiềm năng, du học các trường danh tiếng, còn nói cả cổ phiếu, quỹ đầu tư, học hỏi được rất nhiều.
Kết thúc buổi tiệc, Trần Tư Dịch nói sẽ đưa cô về.
Trong lúc trò chuyện, Giản Ương biết được anh ấy đã mua được xe riêng bằng tiền kiếm được nhờ chơi chứng khoán trong bốn năm đại học cộng với học bổng.
Thang máy xuống tầng. Nhìn con số đang giảm dần, Trần Tư Dịch hỏi cô dự định sau này: "Em định học cao học hay đi làm?"
Giản Ương cười gượng: "Chưa chắc nữa, anh biết đó, chuyên ngành của em không dễ."
"Không sao, còn thời gian để suy nghĩ." Nói xong, điện thoại anh ấy reo lên, anh ấy ra hiệu xin lỗi rồi bước qua một bên nghe máy.
Trong lúc rảnh, Giản Ương cúi đầu mở điện thoại.
Tối qua cô quên sạc, lúc ra khỏi nhà pin chỉ còn ba mươi phần trăm, nên suốt buổi tiệc cô đều không đụng đến điện thoại.
Vừa sáng màn hình, tim cô lập tức thắt lại, khung trò chuyện ghim trên đầu là hàng chục tin nhắn của Chu Ôn Dục.
12:56, anh gửi một tấm ảnh.
Là nhà kính hoa hồng trong biệt thự White, dưới chùm hoa rực rỡ nhất, anh đang giơ tay tạo dáng "yeah" trước ống kính.
【Người hầu trong biệt thự mở cửa cho anh rồi】
【Hoa hồng nở đẹp lắm】
【Bé cưng, em đang ở đâu vậy?】
13:13
【Bé cưng, anh không giận chuyện em lừa anh đâu】
【Chỉ cần dỗ anh một chút là được.】
Giữa đó còn có hai cuộc gọi, nhưng vì cô bật chế độ im lặng nên đều bỏ lỡ.
Sau đó, tin nhắn của Chu Ôn Dục càng lúc càng dày đặc.
Trước đây Giản Ương từng nghiêm cấm anh nhắn lặp lại cùng một câu, lần này anh không làm vậy, nhưng toàn bộ câu chữ lại lộn xộn rối loạn, logic đứt gãy như mã lập trình bị lỗi, khiến lưng cô dần lạnh buốt.
13:45, anh đột nhiên gửi định vị khách sạn nơi tổ chức buổi họp.
【Là chỗ này đúng không, bé cưng?】
【Anh tới tìm em nhé, được không?】
【Bé cưng bé cưng bé cưng bé cưng】
【Anh nhớ em quá】
13:50
【Anh không cố ý định vị em đâu】
【Nếu bé cưng giận thì có thể tát anh】
【Nhớ dùng chút sức】
14:33
【Đến rồi, khách sạn đẹp quá】
【Anh có thể vào tìm em không?】
【Anh sẽ ngoan mà.】
14:36
【Anh ngoan như vậy】
【Tại sao vẫn không để ý đến anh.】
14:37
【Là thằng khốn nào dạy Ương Ương của anh biết nói dối hả?】
14:38
【Xin lỗi】
【Anh không cố ý】
【Không phải giận bé cưng đâu.】
14:42
【Anh cố ý đấy. Anh rất không vui.】
14:50
【Bé cưng, thằng cạnh em là ai ai ai ai!!!】
【Là thằng đó sao?】
【Là cái thằng khốn đã dạy hư em sao?】
Đó là tin nhắn cuối cùng Giản Ương nhìn thấy.
Da đầu cô tê rần.
"Giản Ương."
"Ơ?" Cô ngẩng đầu.
Không biết cuộc gọi của Trần Tư Dịch đã kết thúc từ khi nào, anh ấy đang cúi mắt nhìn cô.
"Những lời này trước kia anh không có tư cách nói, nhưng giờ anh đã có chút năng lực đứng vững rồi."
"Nếu em bằng lòng ở lại Kinh thị, chúng ta có thể cùng nhau..."
"Đinh đông" một tiếng.
Thang máy đột nhiên tới bãi xe, cửa tách ra hai bên, lời sau của Trần Tư Dịch nghẹn lại giữa cổ họng.
Đối diện ngay trước mặt hai người, chàng trai dựa lưng vào tường, nửa mặt khuất trong ánh sáng, khóe môi cong lên nụ cười ngọt đến phát lạnh, hướng về phía Giản Ương nói: "B écưng, anh đợi em lâu rồi."
"Lại đây hôn anh một cái."
Giản Ương cứng người tại chỗ: "A Dục..."
"Không sao đâu." Chu Ôn Dục bước vào thang máy, một tay nâng cằm cô, cúi người hôn nhẹ lên môi: "Anh đến rồi, cũng như nhau thôi."
Trần Tư Dịch nhíu mày: "Hai người..."
"Bọn tôi sống cùng nhau." Chu Ôn Dục tự nhiên tiếp lời: "Nơi này không tiện nói chuyện, có muốn đến nhà bọn tôi ngồi không?"
Trần Tư Dịch: "Không cần, tôi còn chút việc."
"Tiếc ghê ấy." Chu Ôn Dục thở dài: "Vốn định cho anh tham quan chiếc giường mới mua của bọn tôi."
Giản Ương mạnh tay kéo vạt áo anh: "Xin lỗi đàn anh, anh ấy là người nước ngoài, còn trẻ không hiểu chuyện, anh cứ coi như anh ấy nói bậy..."
Chu Ôn Dục vẫn cười hề hề: "A, xin lỗi nhé."
Biểu cảm của Trần Tư Dịch lúc rời đi phức tạp đến mức khó diễn tả.
Đêm đó trôi qua mơ hồ mịt mờ, Giản Ương không nhớ rõ chi tiết.
Chỉ nhớ sau khi về nhà, Chu Ôn Dục không nói gì, từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Anh lại khóc.
Khàn giọng hỏi cô vì sao không dẫn anh theo, có phải chê anh, không cần anh nữa không.
Cô không cách nào giải thích được nguyên nhân thật sự.
Giản Ương thấy có lỗi, rõ ràng bản thân cũng giận, vậy mà chuyện anh theo dõi định vị cô, cư xử thô lỗ với người khác, cô lại chẳng nỡ truy hỏi, chỉ ôm lấy mặt anh, hết lần này đến lần khác nói "không có".
Chu Ôn Dục dùng đôi mắt xanh đen ánh nước nhìn cô, đột nhiên nói: "Vậy... có thể làm không?"
Giản Ương sững sờ: "...Làm gì cơ?"
"l*m t*nh."
"Anh muốn hoàn toàn thuộc về em."
Má Giản Ương trong chớp mắt phủ kín sắc hồng.
Dù đã bên nhau vài tháng, nhưng bình thường họ vẫn ở hai phòng.
Chu Ôn Dục thường xuyên chủ động hôn cô, nhiều lần suýt vượt giới hạn. Có một lần Giản Ương dùng tay giúp anh, sau khi biết được kích thước thật của anh, cả đêm mi mắt cô đều giật liên hồi.
Giản Ương không nói gì, Chu Ôn Dục khẽ run mi mắt, nắm tay cô, giọng dồn dập: "Anh rất sạch, chưa từng làm với ai."
"Em có thể kiểm tra."
Tai Giản Ương đỏ đến nóng ran: "Không phải, em không có ý đó."
Cô lắp bắp nói ra nguyên do, đến cuối cùng, giọng nhỏ như muỗi: "Chỗ đó của anh... em hơi sợ."
Đáp lại cô là nụ hôn gần như muốn nuốt trọn cả người.
Nồng nhiệt, dày đặc, tràn ngập d*c v*ng.
Giản Ương bị cuốn trôi, ngã ngửa xuống giường.
Cơ thể họ không hề vừa khớp.
Khi Chu Ôn Dục đỡ eo cô, cúi người lại gần, từng tế bào trong người Giản Ương đều nổ tung, là một cơn sợ hãi ngập đầu.
Cô không ngừng lùi về phía sau.
Nhưng trong bóng tối, Chu Ôn Dục lại từng bước bò đến gần.
Ánh xanh sẫm trong mắt anh chớp lên, không còn nụ cười thường ngày, nghiêng đầu hỏi cô: "Chủ nhân, sao lại trốn?"
Tai Giản Dương như ù đi: "Chủ nhân gì chứ..."
Đôi chân bị anh kéo tách ra.
Anh khẽ cười: "Em nhặt anh về nhà, em chính là chủ nhân của anh, bé cưng à."
"Vì sao bỏ anh lại một mình ở nhà?"
"Vì sao để con chó hèn khác đến gần em?"
Anh thì thầm, hỏi rất nhiều câu "vì sao".
Giọng nói nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng khiến linh hồn Giản Ương run rẩy.
Sự run rẩy ấy khi bị anh từng chút từng chút đẩy vào, cánh tay chống bên người vì phấn khích mà run lên, đạt đến đỉnh điểm.
Giản Ương không biết mình đã làm cách nào mà có thể chứa được thứ to lớn như thế.
Cơn đau ban đầu qua đi, cô dần cảm thấy tê dại, vừa khẽ phát ra một tiếng rên mỏng manh nơi chóp mũi, thì tiếng thở của Chu Ôn Dục đã gấp gáp, đột nhiên rút ra, cốc nước thủy tinh trên đầu giường bị anh bóp vỡ tan bằng tay trần.
Trong căn phòng mờ tối, ánh mắt Chu Ôn Dục trầm xuống, nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy trong lòng bàn tay.
Rồi lại quay sang cô, chậm rãi mỉm cười: "Xin lỗi nhé, bé cưng, em đẹp quá nên anh hơi mất kiểm soát."
Ánh mắt anh ướt át dịu dàng, nhưng Giản Ương vẫn khẽ rùng mình.
Cô bảo anh đi băng vết thương, anh làm như không nghe thấy, máu anh đã thấm khắp ga giường.
"Ương Ương, anh là của em, của em, của em..."
Hưng phấn, khàn đục, run rẩy.
Đêm đó, Chu Ôn Dục xa lạ đến mức khiến cô sợ hãi.
Nhưng sáng hôm sau, anh lại trở về dáng vẻ thường ngày, thậm chí còn dính cô hơn trước.
Anh vùi mặt bên gối cô, khẽ gọi đi gọi lại: "Ương Ương. Ương Ương. Ương Ương."
"Anh là của em rồi."
Từ trong mắt Chu Ôn Dục, Giản Ương nhìn thấy một thứ tình yêu tràn ngập, đến cả cha mẹ, người thân cũng chưa từng dành cho cô.
Cô không cách nào chống lại ánh nhìn đó, nhận ra rằng hóa ra bản thân vẫn luôn khao khát một tình yêu không giữ lại chút gì như thế này.
Đến mức lựa chọn quên đi nỗi sợ hãi đêm hôm đó.
Bấy lâu nay, mọi thứ vẫn yên ổn như chưa từng xảy ra.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy hàng loạt tin nhắn dày đặc trên màn hình, Giản Ương lại bị kéo về ký ức đêm ấy.
Cô nắm chặt điện thoại, lưng lạnh buốt, chỉ cần nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với Chu Ôn Dục đang ghen, áp lực liền chồng chất.
Lục Tắc mua xong đồ, thấy sắc mặt cô không ổn liền hỏi: "Cô sao vậy?"
Giản Ương lắc đầu: "Không có gì."
Lục Tắc hơi nhướng mày: "Sắc mặt cô không nói vậy đâu. Lúc nãy ngoài xe là bạn trai cô à? Trông có vẻ rất dính người."
"Ừ, hơi vậy."
Thấy cô không muốn nói, Lục Tắc cũng không hỏi thêm.
Giản Ương bảo cậu ra khỏi siêu thị, phổ biến xong vài điều cơ bản về sinh hoạt, liền nói sẽ đi trước.
Lục Tắc nhún vai: "Okay, hẹn gặp lần sau."
Giản Ương gật đầu, vừa định rời đi, Lục Tắc lại đột nhiên nói: "Bạn trai cô thật sự rất giống một người tôi biết."
Đây là lần thứ hai cậu nhắc đến chuyện này. Giản Ương cười nhạt: "Giống đến mức nào? Cậu có ảnh không?"
Người đó từng làm nhiều chuyện tệ lắm, còn ngang nhiên hack hết những bài tố cáo mình.
"Ừm." Lục Tắc gãi đầu: "Để tôi về tìm thử, nếu tìm được sẽ gửi cho cô, được không?"
Giản Ương đáp "được", vừa ngẩng lên liền thấy một chiếc xe màu đen lao thẳng về phía Lục Tắc.
Chính là chiếc xe của Chu Ôn Dục.
Tim cô giật mạnh, vừa định hét lên, Lục Tắc cũng lập tức nhận ra, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng chạy né sang một bên.
Chiếc xe phanh gấp khi gần như đã sát người cậu, bánh xe và mặt đường ma sát tạo nên tiếng rít chói tai, lướt qua sát vạt áo cậu.
Xui thay, túi đồ sinh hoạt Lục Tắc vừa mua rơi xuống đất, bị bánh xe cán qua tan nát.
Chỉ là một chiếc SUV bình thường, nhưng khi tăng tốc rồi thắng gấp, trong không khí vẫn phảng phất mùi khét.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt Chu Ôn Dục. Anh mỉm cười, tay đặt lên ngực: "A, xin lỗi nhé, phanh hỏng rồi."
"Giờ anh hơi sợ, Ương Ương qua đây hôn anh một cái được không?"
-
【Quên nói với Ương Ương rồi. Khi anh giận, tốt nhất nên dỗ anh trước. Lần trước anh giận, anh đã ăn mất Ương Ương. Lần này nên chọn ăn gì đây nhỉ? 】- "Nhật ký Chu Ôn Dục 10"