Trên đường đi, trong lòng Giản Ương vẫn còn có chút thấp thỏm.
Dù sao thì Đường Tranh cũng từng nói mấy lần, Slies "chính chủ" là một tiểu ma vương khiến cả Bối Lị cũng phải đau đầu.
Giản Ương từng tưởng tượng cậu ta là kiểu con trai ngỗ ngược bất kham, nhưng khi thực sự gặp Lục Tắc, cô không khỏi phá vỡ định kiến ấy.
Chẳng lẽ lời đồn "thiếu niên nước ngoài đến tuổi thì tự động hóa thân thành quý ông" là có thật?
"Hi, tôi là Lục Tắc." Cậu thiếu niên nói tiếng Trung còn nặng giọng nước ngoài, vừa nói vừa ra hiệu, đồng thời cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
Cậu ta quả thực rất cao, ngang ngửa với Chu Ôn Dục, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn khác biệt.
Khác với sự tinh xảo như được mô phỏng từ game của Chu Ôn Dục, Lục Tắc có mái tóc xoăn, đeo khuyên tai, trên mặt còn có vài vết tàn nhang đặc trưng của người da trắng, gần như ngay lập tức khiến Giản Ương liên tưởng đến ánh nắng và gió biển bờ Tây.
Giản Ương chìa tay ra, sau khi tự giới thiệu thì nói: "Tôi dẫn cậu đi làm quen với trường nhé?"
Lục Tắc đồng ý gật đầu. Cậu ta rất hoạt bát, còn nói là đang học tiếng Trung, sẽ cố gắng giao tiếp với cô bằng tiếng Trung.
Giản Ương giơ ngón cái với cậu.
Nói đến vụ hiểu lầm hai năm trước, Lục Tắc nói: "Hồi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, toàn cãi lời mẹ."
"Nghe mẹ nói, lúc đó cô bị nhầm thành một nam sinh cùng họ cùng tên với tôi, đi chung chuyến bay?"
Giản Ương ngượng ngùng gật đầu.
Lục Tắc như có điều suy nghĩ: "Thật ra họ này ở bang California cũng không phổ biến..."
Giản Ương bị tiếng rung điện thoại làm phân tâm, liếc nhìn, lại là tin nhắn của Chu Ôn Dục gửi tới.
Anh nói bên đó đã xong việc, bây giờ sẽ đến thư viện đón cô.
Tim Giản Ương khẽ nhảy lên, vội nhắn lại: 【Nhanh vậy sao?】
Chu Ôn Dục: 【Tan làm sớm nè ^v^】
Giản Ương hơi khó xử: 【Giáo sư giao cho em một nhiệm vụ, anh đợi một tiếng được không?】
Rõ ràng Chu Ôn Dục tưởng đó là nhiệm vụ viết lách gì đó, liền nói muốn đến ngồi cùng cô.
Bên cạnh, Lục Tắc vẫn đang nói chuyện, mà cứ dán mắt vào điện thoại mãi thì bất lịch sự, nên Giản Ương nhanh chóng trả lời một câu: 【Em không ở thư viện, để lát nói sau.】
Rồi dứt khoát cúp máy.
Vừa hay đi ngang qua hành lang, đến trước thang máy, Giản Ương ấn nút xuống tầng, tiếp tục trò chuyện với Lục Tắc.
-
Tầng 10, phòng thí nghiệm khép kín của Học viện
Sau khi Trí Liên Tương Lai quyết định tự nghiên cứu chip, đã ký hợp đồng hợp tác với phòng thí nghiệm vi mạch tích hợp của Đại học A.
Nơi này được trang bị thiết bị kiểm nghiệm hàng đầu thế giới, hôm nay là lần đầu tiên kiểm tra sau khi dòng chip này sản xuất thành công, toàn bộ phòng thí nghiệm bao trùm trong bầu không khí căng thẳng đến đông cứng.
Tất cả ánh mắt đều nín thở dồn lên màn hình dao động ở giữa, khi chân xung chính xuất hiện dạng sóng rõ ràng và ổn định, có người không nhịn được bật ra tiếng hô khe khẽ.
Nhưng thử nghiệm vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, sự căng thẳng vẫn kéo dài. Cuối cùng, khi kỹ sư viết xong dòng chương trình đầu tiên vào JTAG và chạy thành công, phòng thí nghiệm lập tức bùng nổ trong tiếng hoan hô.
Điều đó có nghĩa là con chip đã được "thắp sáng". Tuy sau này vẫn còn vô số lần kiểm tra toàn diện, dài đằng đẵng và đau đớn, nhưng bước đầu tiên trong vạn dặm Trường Chinh, cũng là bước khó nhất đã hoàn thành.
Trong không khí hân hoan ấy, ngay cả người đàn ông trẻ tuổi đứng hàng đầu, gương mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ sự điềm tĩnh, giờ đây cũng hơi giãn mày, nghiêng người bắt tay với giáo sư, bày tỏ lời cảm ơn.
Mọi người đều chìm đắm trong niềm vui chiến thắng, chỉ có một người dựa vào tường, mặc hoodie rộng thùng thình, đeo tai nghe, thu điện thoại lại, uể oải ngáp một cái: "Ê, tôi đi đây."
Người mà anh đang nói chuyện chính là Yến Thính Lễ đang đứng ở trung tâm đội ngũ.
Có người lén liếc nhìn sang một cái.
Toàn bộ người trong nhóm, cũng chỉ có mình Chu Ôn Dục dám nói chuyện với Yến Thính Lễ kiểu đó.
Lý lịch của anh rất bí ẩn, hành xử lại ngông cuồng lười biếng, thường xuyên chơi game trong viện nghiên cứu, mà lại là loại game nuôi nhân vật hoạt hình trẻ con, nhân vật anh dùng trong game là con gái, suốt ngày ném tiền mua quần áo cho nó.
Không ai hiểu nổi tại sao anh lại chơi cái game ngớ ngẩn đó.
Chu Ôn Dục nói: "Tôi đang học."
"Học cái gì?"
Chu Ôn Dục đắc ý đáp: "Phối đồ cho Ương Ương nhà tôi."
Đúng vậy.
Cả thế giới đều biết anh có một cô bạn gái bảo bối tên "Ương Ương", suốt ngày khoe ra miệng nhưng chưa bao giờ dắt ra gặp ai.
Nói về bạn gái thì là một người, nhưng đối với người khác lại đổi mặt chỉ trong nháy mắt.
Chỉ cần logic trong mã bị sai khiến anh phải tăng ca, Chu Ôn Dục lập tức mặt lạnh như tiền.
Quy trình sản xuất chip cực kỳ phức tạp, nhưng đối với anh mà nói lại đơn giản như chơi game, mã dù rối đến đâu, chỉ cần liếc qua là chỉ ra được chỗ sai trong logic.
Với một thiên tài đẳng cấp này, cho dù có ngông cuồng thì cũng không ai dám chỉ trích.
"Quên nói với cậu, Lyson gửi email cho tôi lúc rạng sáng."
Giọng nam lạnh lùng vừa cất lên, bóng dáng đang sải bước ra khỏi phòng thí nghiệm bỗng khựng lại, khóe môi đang cong lên cũng ngừng lại.
Không ai lên tiếng.
Bởi vì dây dẫn trong không khí dường như vừa bị thứ gì đó châm lửa.
Trong chớp mắt, bầu không khí căng như dây đàn.
Yến Thính Lễ liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Không còn sớm nữa, mọi người vất vả rồi, giải tán thôi."
Đám đông tản đi.
Hai bóng người, một trước một sau rời khỏi phòng thí nghiệm.
Yến Thính Lễ đi trước vào thang máy.
Trong không gian khép kín, Chu Ôn Dục tựa người vào tường, lười nhác gõ gõ màn hình: "Tốt nhất là anh mang về tin tốt cho tôi đấy."
Điện thoại rung lên một cái.
Tin nhắn cuối cùng Giản Ương gửi đến khiến lông mày anh chậm rãi nhướng lên, đôi mắt có phần lạnh lùng.
"Có lẽ sẽ khiến cậu thất vọng rồi." Thang máy phản chiếu đường cong nơi khóe môi Yến Thính Lễ.
"Lyson chúc mừng tôi thử nghiệm thành công trước thời hạn, đồng thời..." Anh ta cố ý dừng lại: "Chuyển lời hỏi thăm đến đứa con trai lớn đã lâu không gặp của ông ấy, cảm ơn tôi vì đã rèn luyện và bồi dưỡng cậu suốt hai năm nay."
"Còn nhờ tôi nhắn lại cho cậu, nếu chơi đủ rồi thì về nhà sớm một chút. Nếu không ông ấy sẽ đích thân đến bắt cậu. Mà đến lúc đó, e là tình cha con cũng chẳng giữ nổi đâu."
Chu Ôn Dục nhấc mí mắt, ánh mắt như nhìn xác chết: "Là anh báo tin?"
Yến Thính Lễ như không cảm nhận được sát khí bùng nổ đột ngột của anh, bình thản nhướng mày: "Cậu cũng nên về nhà rồi."
Giá trị đã dùng xong, lại còn là nhân tố không ổn định có thể bùng phát bất cứ lúc nào, anh ta trước giờ đều sẽ sớm loại trừ.
Cuộc hợp tác này bắt đầu từ hai năm trước.
Từ khi Lyson muốn thực quyền đầu tư chen chân vào Trí Liên Tương Lai, bị từ chối rồi bắt đầu tăng giá, Yến Thính Lễ đã bắt tay vào tự nghiên cứu chip, săn người tài khắp thế giới.
Nổ súng vào chính cha mình, trốn về nước, Chu Ôn Dục trở thành lựa chọn hàng đầu.
Cha nợ con trả là chuyện thường tình biết bao. Yến Thính Lễ không quan tâm mối giằng co giữa Chu Ôn Dục và Lyson, càng không dư lòng thương cảm cho tuổi thơ bất hạnh của anh.
Lựa chọn của anh ta chính là lúc Chu Ôn Dục vừa nhập cảnh, khắp nơi bị ràng buộc, lại còn có một cô bạn gái chẳng biết gì cả, bèn uy h**p anh vào nhóm làm việc, tận dụng triệt để, một mũi tên trúng hai đích.
Tên này đúng thật có cái đầu tốt, dùng đến bây giờ, Yến Thính Lễ rất hài lòng.
Còn về hậu quả vì chọc phải một kẻ điên như Chu Ôn Dục thì sẽ thế nào thì Yến Thính Lễ hoàn toàn không để vào phạm vi cân nhắc.
Không đứng được ở trên cao thì không có bất cứ quyền lên tiếng nào, đạo lý này, anh ta đã lĩnh ngộ từ rất nhiều năm trước.
"Anh rước phiền toái không nhỏ cho tôi đấy." Chu Ôn Dục bình thản nói: "Tôi sẽ trả đũa anh."
"Chờ đấy."
Vừa dứt lời, thang máy vang "đinh" một tiếng, hiện tới tầng ba.
Tầng này trở xuống có khá nhiều phòng thí nghiệm cho sinh viên đại học, người sẽ nhiều hơn, cả hai đều không nói thêm gì nữa.
Thang máy vừa mở ra, Giản Ương đang giải thích với Lục Tắc về chữ "Ương" trong tên cô là viết thế nào.
Nhưng tiếng Trung của Lục Tắc còn kém hơn cả Chu Ôn Dục, chữ "泱" này hiển nhiên vẫn chưa vào kho chữ Hán của cậu ta.
Giản Ương đành đổi bàn phím điện thoại thành viết tay, trực tiếp viết một lượt cho cậu xem.
Vì thế khi cửa thang máy mở ra, hai người họ đều cúi đầu không chú ý.
Cho đến khi bên trong có người tùy ý gõ nhẹ lên vách thang máy, Giản Ương mới hoàn hồn, "Đến rồi."
Vừa nói xin lỗi vừa ngẩng đầu.
Giây tiếp theo, Giản Ương sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt luống cuống không biết nên nhìn đâu.
Hai người đàn ông trong thang máy mỗi người một phong thái, đúng là bữa tiệc đỉnh cấp cho hội mê trai đẹp.
"Ha." Chính là một tiếng cười khẽ cắt ngang sự sững người của cô.
"...A Dục?" Giản Ương rời mắt khỏi người đàn ông đứng phía trước, chuyển sang Chu Ôn Dục đang tựa vào một bên, mỉm cười nhìn cô, đầu óc như "ong" một tiếng nổ tung.
Cửa thang máy sắp khép lại, Chu Ôn Dục hơi nghiêng đầu, giọng điệu vẫn như thường ngày: "Không vào sao, bé cưng? Dẫn anh làm quen bạn mới của em đi."
Giản Ương liếc nhìn người đàn ông đang quan sát phía trước.
Người vừa nãy gõ vách thang máy chắc là anh ta, có lẽ mất kiên nhẫn vì tốn thời gian, về thân phận của anh ta thì trong lòng cô đã có phỏng đoán.
Cô lại liếc Chu Ôn Dục một cái.
Anh vẫn cong mắt cười, nhưng khóe môi kéo xuống khiến biểu cảm trở nên không hề hài hòa.
Tình huống hỗn loạn đến mức đầu óc Giản Ương không thể kiểm soát mà ra quyết định.
Cô kéo dây cặp của Lục Tắc, nhanh chóng lùi một bước: "Hai người cứ nói chuyện, tụi em chờ chuyến sau rồi đi vậy."
Trước khi cửa thang máy khép lại, Giản Ương nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Ôn Dục hoàn toàn biến mất.
Có người phát ra một tiếng cười khẽ khinh thường, là người đàn ông đứng phía trước, khi Giản Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta nhìn cô mang theo chút thương hại nhàn nhạt.
Mi mắt Giản Ương khẽ giật.
Cửa thang máy đóng hẳn trước mắt.
Lục Tắc phá vỡ sự yên lặng: "Người mặc đồ thể thao đó là Siles à? Cô Đường nói cô đang hẹn hò với anh ta."
"...Ừm." Giản Ương bước về phía thang máy bên kia: "Thang bên này tới rồi, đi thôi?"
Lục Tắc vẫn đứng đó với vẻ mặt kỳ lạ.
"Sao vậy?"
"Hình như tôi... từng gặp anh ta ở đâu rồi."
Giản Ương khựng chân lại, không cho rằng Chu Ôn Dục có thể dính dáng gì đến tầng lớp tài phiệt Mỹ như Lục Tắc: "Có khi cậu nhận nhầm rồi?"
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, Lục Tắc l**m răng nanh: "Có lẽ vậy?"
Nếu đúng là tên đó từng trốn khỏi trang viên của Lyson...
Thì thật sự phiền toái rồi.
Cô gái nhỏ trước mắt có thể sẽ bị ăn đến mức ngay cả xương cũng chẳng còn.
"Lần sau có thể giới thiệu bạn trai của cô cho tôi làm quen không?"
Giản Ương: "Đương nhiên rồi."
Bị bất ngờ đụng mặt Chu Ôn Dục, Giản Ương cả quãng sau đều hơi hồn vía lên mây.
Không đưa Lục Tắc đi dạo quanh trường như kế hoạch ban đầu, mà trực tiếp dẫn cậu đi làm thẻ sinh viên và thẻ giao thông tại quầy tự phục vụ.
Cuối cùng ghé siêu thị trong trường, sắm một số vật dụng cơ bản.
Điện thoại cứ cách vài phút lại rung lên một lần.
Giản Ương liếc nhìn trong lúc rảnh tay.
Toàn là tin nhắn của Chu Ôn Dục.
[Em với nó đi đâu thế bé cưng?]
[Trùng hợp ghê, thấy hai người vào siêu thị rồi đó nha.]
Giản Ương liếc ra ngoài cửa kính siêu thị, đúng lúc nhìn thấy chiếc Audi màu đen đang đỗ ngoài kia.
Anh lại lái xe vào tận trong trường.
Tin nhắn vẫn tiếp tục nhảy từng dòng một.
[Bao cao su ở nhà hết rồi, bé cưng tiện thể mua luôn đi có được không?]
[Sao còn chưa mua?]
[Không thể để nó biết tối nay tụi mình l*m t*nh sao?]
Giản Ương lập tức tắt màn hình, nhưng tiếng rung không ngừng chút nào.
Tin nhắn dày đặc.
[Bé cưng.]
[Nhìn anh một chút đi.]
[Anh ngoan thế rồi, còn chưa vào trong hôn em trước mặt nó đâu.]
[Sao không nhìn anh?]
Lục Tắc vẫn đang chọn vài đồ dùng sinh hoạt, nhưng không biết nên chọn thương hiệu nào, bèn hỏi cô.
Giản Ương tiện tay chỉ một chai quen mắt.
Màn hình đột nhiên rung mạnh, cuộn lên một hàng dài tin nhắn.
[Chủ nhân.]
[Chủ nhân.]
[Chủ nhân.]
[Sao lại chọn dầu gội giống anh cho thằng chó đó.]
Một luồng hoảng hốt xộc thẳng vào tim.
Giản Ương bị anh quấy nhiễu đến mức không biết đã chọn gì cho Lục Tắc, nhưng vẫn lập tức đổi chai dầu gội khác.
"Chủ nhân."
Chỉ cần nghĩ đến cách xưng hô ấy, Giản Ương lập tức biến sắc mặt.
Lần gần nhất Chu Ôn Dục gọi "chủ nhân" chính là sau khi bắt gặp cô đi cùng một nam sinh khác.
Tối hôm đó anh vừa kéo chân cô ra sau vừa dộng mạnh, vừa bóp cằm cô nói: "Chó con chỉ có một chủ nhân."
"Chủ nhân cũng chỉ có một con chó con."
"Nghe rõ chưa, chủ nhân?"
Giản Ương gật đầu nhưng anh vẫn không hài lòng, bắt cô thè lưỡi ra cho anh l**m.
[Chủ nhân, bây giờ anh rất không vui.]
Đó là tin nhắn cuối cùng Chu Ôn Dục gửi.
Khi Giản Ương ngẩng đầu lần nữa, thì chiếc xe đỗ ngoài siêu thị đã lái đi mất.
...
【Nhật ký Chu Ôn Dục 9】 Hôm nay rất không vui. Không muốn viết nhật ký.