Một ngôi nhà là thứ cần được lấp đầy từng chút một, nhưng để dọn trống nó lại chỉ cần một hai ngày.
Phần lớn đồ đạc Giản Ương đã gửi hết về Ninh Thành.
Bà nội còn đang nằm viện, nhà ở huyện thì không có ai trông, là Triệu Lâm chủ động nhắn tin tới, nói rằng cứ gửi hành lý về cho bà, để tạm trong kho nhà bà giữ giúp.
Bình thường Giản Ương luôn thấu hiểu sự khổ cực và những giới hạn trong đời sống của Triệu Lâm, cố hết sức bao dung người mẹ này, mà có lẽ Triệu Lâm cũng đã quen với sự bao dung ấy.
Cho đến lần trước, khi Giản Ương nổi giận trong bệnh viện, Triệu Lâm lại tỏ ra không kịp thích ứng, những ngày sau đó bà liên tục hỏi han, quan tâm cô gấp mấy lần bình thường.
Triệu Lâm vốn dĩ là người yếu đuối, lại hay lấy lòng người khác.
Cô lùi, bà mới dám tiến, cô tiến, bà lại rụt về sau.
Cũng vì thế mà Giản Ương mới mãi chẳng thể thật sự cắt đứt hoàn toàn.
Triệu Lâm còn gửi đến rất nhiều tin nhắn, nói rằng đã dọn sẵn phòng cho cô, còn quay cả video căn phòng gửi tới.
"Con về là vừa phải đi phỏng vấn, vừa phải chăm bà, vất vả lắm. Chú Đoạn và mẹ liền dọn dẹp căn phòng này cho con trước, những thứ linh tinh mà Tiểu Việt chất đầy mẹ cũng đem bán hết rồi, giờ rộng rãi lắm..."
Căn nhà hiện tại Triệu Lâm đang ở có ba phòng ngủ và một phòng khách.
Bà và Đoạn Nham ở một phòng, Đoạn Việt một phòng, còn lại là căn phòng chứa đồ linh tinh.
Đó cũng chính là nơi Giản Ương từng tạm tá túc trong những năm học cấp ba và đại học.
Phòng chỉ có một chiếc giường cũ rộng một mét hai, một cái bàn học cũ, phần còn lại toàn là đống đồ hỗn tạp, đến đi lại cũng khó khăn.
Bao nhiêu năm qua chưa từng dọn dẹp, đến khi Giản Ương sắp đi làm, chuẩn bị tự lập, không còn quá cần đến nữa, thì bỗng nhiên lại nhớ ra mà dọn.
Toàn làm những chuyện vô nghĩa.
Giản Ương chỉ nhắn lại một câu "Không cần đâu", nói rằng cô đã thuê môi giới trên app, căn hộ ở ngay gần chỗ làm, về đến nơi là có thể xem nhà liền.
Tiền thuê ở Ninh Thành rẻ hơn ở Kinh Thị không biết bao nhiêu lần, chuỗi ngày u sầu mấy hôm nay cuối cùng cũng giãn ra được đôi chút.
Quả nhiên ở thành phố nhỏ, áp lực sống cũng nhỏ hơn nhiều.
Vé máy bay đặt vào buổi chiều.
Buổi sáng, sau khi thu dọn ga trải giường, gửi đi kiện chăn cuối cùng, Giản Ương ngồi trên ghế sofa, chờ Chu Ôn Dục đến đón cô đi ăn trưa.
Trên bàn vẫn còn hai chiếc thẻ. Một chiếc là của Giản Ương, cô đã dành dụm lâu ngày, bên trong chưa đến mười vạn tệ, thẻ này là cô đưa cho Chu Ôn Dục, và anh đã cầm đi.
Còn chiếc kia là một thẻ đen không rõ nguồn gốc, anh như thể không nhìn thấy hoặc đã quên, vẫn để nguyên ở đó.
Giản Ương bất đắc dĩ lại cất vào ví, định lát nữa sẽ trả lại cho anh.
Thực ra cô cũng chẳng có khẩu vị gì, cảm lạnh chưa khỏi, lại còn sốt nhẹ, đầu ong ong.
Nhưng cứ nghĩ đến việc đây sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau, cũng là bữa cơm cuối cùng, cô lại không nỡ.
Chuông cửa vang lên.
Hôm nay Chu Ôn Dục lại tỏ ra rất có lễ độ, không trực tiếp vào mà đứng ngoài đợi.
Giản Ương ra mở cửa, anh liền giúp cô cầm lấy chiếc vali nhỏ trong tay.
Trước khi đóng cửa, Giản Ương quay đầu lại nhìn thêm lần nữa căn nhà mà mình đã sống gần hai năm.
"Không nỡ à?"
Giản Ương khẽ gật đầu, giọng mũi nghèn nghẹn: "Ừm."
Chu Ôn Dục bật cười khẽ.
Con nhóc dối trá.
Chẳng phải chia tay anh cô vui lắm sao?
Xe dừng lại dưới tòa khách sạn năm sao. Giản Ương đi theo Chu Ôn Dục vào, ngồi xuống mới biết anh đưa cô đến chính quán trà mà lần trước họ chưa kịp ăn.
Buffet tự chọn, giá 988 tệ một người. Mà dạo này cô toàn ăn ở căn-tin, một bữa chỉ tám tệ.
Nguyên liệu cao cấp, món ăn tinh tế, quả thật khiến người ta muốn ăn nhiều hơn.
Vì bệnh nên Giản Ương không thấy đói, nhưng ăn vẫn nhiều hơn bình thường một chút.
Chu Ôn Dục vẫn như mọi khi, chống cằm mỉm cười nhìn cô ăn.
"Vẫn chưa khỏi bệnh à, Ương Ương?" Anh đưa tay chạm lên trán cô, giọng đầy thương tiếc.
Giản Ương lắc đầu: "Dạo này hơi mệt, về nghỉ chút là ổn thôi."
Nhưng thực ra về rồi cũng chẳng thể nghỉ ngơi.
Tìm nhà, chuyển đồ, chăm bà, rồi đi phỏng vấn, việc nào cũng quan trọng.
"Không uống thuốc à?"
Giản Ương khẽ nhíu mày: "Có uống, mà mãi không khỏi."
Mấy tiệm thuốc bây giờ toàn thích giới thiệu mấy loại thuốc đông y đắt đỏ, hiệu quả thì mập mờ, bệnh dây dưa mãi không dứt.
Chu Ôn Dục đưa cho cô bình giữ nhiệt và hai vỉ thuốc.
Giọng anh nhẹ nhàng, vẫn dịu dàng như mọi khi, tỉ mỉ chăm sóc cô: "Uống cùng lúc ăn đi. Có thể sẽ hơi buồn ngủ. Lát nữa anh đưa em ra sân bay, ngủ một giấc trên xe, tỉnh dậy là thấy khỏe ngay."
Giản Ương nhận lấy thuốc cảm từ tay anh.
Nghĩ đến việc dù đã chia tay rồi mà anh vẫn chu đáo với mình như thế, trong lòng cô dâng lên một cơn chua xót lẫn áy náy.
Cô nuốt thuốc xuống.
"A Dục, hai năm qua ở bên anh, em thật sự rất vui, cảm ơn..."
"Suỵt." Chu Ôn Dục đưa ngón tay khẽ chạm vào môi cô, nụ cười chậm rãi hiện lên: "Chúng ta còn chưa đến lúc nói mấy lời đó."
Phải rồi. Đợi đến sân bay hẵng nói cũng được.
Giản Ương không biết đây là loại thuốc cảm nào mà khiến người ta buồn ngủ đến thế, vừa lên xe là mí mắt cô đã nặng trĩu như có ai đổ chì vào.
"Em..." Giản Ương ngáp một cái, kéo tay áo Chu Ôn Dục: "Em buồn ngủ quá... lát đến sân bay nhớ gọi em dậy nhé."
Trước khi khép mắt, Chu Ôn Dục còn giúp cô điều lại ghế tựa, cúi xuống mỉm cười nhìn khuôn mặt cô đang dần mê man.
"Ngủ ngon nhé, Ương Ương."
Giản Ương mơ hồ đáp lại một tiếng "Ừm".
Ngay giây sau khi cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Chu Ôn Dục nghiêng người, vùi mặt vào bên má, cổ cô, tham lam hít sâu một hơi như thể để kìm nén cơn run rẩy khoái trá đang dâng trào từ tứ chi lên tận xương tủy.
"Đi thôi, về nhà nào, bé cưng."
Anh bật nhạc, xe lao nhanh trên con đường.
Tại nhà, Sophie đang chờ sẵn. Theo yêu cầu của chủ nhân, họ phải dọn dẹp phòng ngủ chính thật sạch sẽ, bàn trang điểm, phòng tắm, quần áo, đồ dùng đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Chu Ôn Dục bế Giản Ương trở về. Cô gái nhỏ gầy gò, nằm trong vòng tay anh, ngủ ngoan ngoãn yên tĩnh.
"Chuẩn bị nước nóng, thêm chút ngải cứu." Giọng anh vui vẻ dặn dò, "Bé cưng của tôi bị cảm, phải tắm cho cô ấy, xua đi khí lạnh."
Sophie vốn dĩ vẫn luôn nghi ngờ trạng thái tinh thần của vị ông chủ này.
Luật pháp Đại Lục rất nghiêm, mấy hôm nay cô ấy thật sự lo rằng anh sẽ làm điều gì trái pháp, mà như thế thì cô ấy cũng khó thoát liên lụy.
Tạm thời xem ra, Sophie hơi yên tâm hơn chút.
Dùng ngải cứu để giảm sốt chính là do Ương Ương từng dạy cho Chu Ôn Dục.
Anh không quen khí hậu bốn mùa rõ rệt của Kinh Thị, mùa đông năm đầu tiên đã phát sốt.
Nhưng Chu Ôn Dục không biết. Từ khi có ký ức, anh chưa từng ốm bao giờ.
Thế nhưng mỗi khi đông đến, Ương Ương của anh chỉ cần ra ngoài rồi trở về là môi liền tím tái, tay chân lạnh buốt.
Chu Ôn Dục từng phiền não rất lâu.
Ương Ương của anh yếu quá, phải làm sao mới bồi bổ lại được đây? Có phải ăn ít thịt quá không? Ăn nhiều hơn thì có tốt hơn không?
Khi nhận ra người mình nóng hừng hực, anh nói với Ương Ương, muốn làm "túi sưởi người thật" cho cô.
"Ương Ương, anh thấy người mình nóng quá." Anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô áp lên mặt mình, giọng khàn khàn, hơi thở nóng rực: "Giúp anh ủ ấm một chút được không?"
Khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào má anh, sắc mặt Giản Ương liền thay đổi.
Cô đưa tay sờ trán anh, lại sờ trán mình, lo lắng kêu lên: "A Dục, anh phát sốt rồi!"
Chu Ôn Dục ngẩn người: "Phát sốt là gì?"
Giản Ương cuống quýt lục tung ngăn tủ tìm thuốc, nhưng cô vốn thường xuyên bị cảm, thuốc trong nhà đều đã dùng gần hết.
"Em ra ngoài mua thuốc cho anh." Nói xong cô liền định lao ra ngoài, mà lúc ấy Kinh Thị đang âm ba độ.
Chu Ôn Dục nghiêng đầu lặng lẽ nhìn.
Vừa nãy, Ương Ương mới dạy anh một từ mới - phát sốt.
Hóa ra nóng lên như thế gọi là phát sốt, là bị bệnh.
Thì ra hồi nhỏ anh cũng từng "nóng lên" vài lần nhưng chẳng ai để ý, cứ thế rồi tự khỏi.
Ha ha, buồn cười thật.
Chu Ôn Dục nhìn dáng người nhỏ bé của Giản Ương. Rõ ràng chính cô chỉ cần gió thổi qua cũng có thể ngã, vậy mà còn chạy đi mua thuốc cho anh.
Đáng yêu thật đấy.
Lồng ngực anh dâng trào một cảm xúc chua xót ngọt ngào, thứ cảm xúc lạ lẫm ấy khiến anh chỉ muốn đem cô ôm chặt trong lòng hôn lấy hôn để.
Chắc là vì chưa từng có ai chạy đi mua thuốc cho anh cả.
Sao có thể để chủ nhân nhỏ bé của anh vất vả như thế được chứ?
Chu Ôn Dục ôm cô từ phía sau, lắc đầu làm nũng nói không muốn uống thuốc.
Giản Ương nhíu mày suy nghĩ một hồi, bỗng mắt sáng lên, bước ra ngoài nhổ vài cọng cỏ khô.
Chu Ôn Dục nghi hoặc: "Cái đó... là để ăn à?"
"Không." Giản Ương đi đun nước: "Để ngâm chân cho anh."
Ngày hôm sau, nhiệt độ cơ thể Chu Ôn Dục đã trở lại bình thường.
Ương Ương nói ngải cứu có thể trừ hàn, hồi nhỏ bà cô vẫn dùng cách này hạ sốt cho cô.
Thật là một loại cỏ kỳ diệu và ấm áp.
Anh không có bà, nhưng anh có Ương Ương.
...
Trong đầu Giản Ương lúc này như đang có một cuộc giằng co dữ dội.
Một giọng nói không ngừng thôi thúc: Dậy mau! Dậy mau! Sắp trễ máy bay rồi! Vé máy bay đắt lắm đấy!
Nhưng mí mắt cô nặng trĩu, cơ thể như bị đổ chì chẳng thể nhấc nổi.
Ý thức cô tràn đầy lo âu, song đại não lại không thể điều khiển nổi thân thể.
Phòng trong ấm áp như xuân, trang bị hệ thống điều hòa thông minh bậc nhất.
Chu Ôn Dục đang cúi đầu tỉ mỉ lau khô cơ thể cho Giản Ương.
Vì đang ốm nên gương mặt cô gái ửng hồng khác thường, phối cùng mái tóc đen, làn da trắng ngần và khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, trông hệt như con búp bê phương Đông cỡ lớn mà mẹ từng làm để dỗ anh lúc nhỏ.
Chu Ôn Dục rất thích con búp bê đó.
Nhưng sau này, một kẻ tiện nhân đã ném nó xuống hồ. Thế là anh ném kẻ tiện nhân đó xuống biển.
Ai ngờ lớn lên rồi, ông trời thật sự lại tặng anh một phiên bản sống động của con búp bê phương Đông ấy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giản Ương, Chu Ôn Dục đã cảm thấy mới mẻ đến mức máu trong người như sôi trào.
"Đứa bé xinh đẹp như thế này, tất nhiên phải được nuôi dưỡng cẩn thận rồi."
Chu Ôn Dục giúp Giản Ương mặc vào chiếc váy ngủ công chúa có ren, nhẹ và mềm nhất. Sau đó anh lại nửa quỳ bên giường, chống cằm ngắm gương mặt đang ngủ say của cô.
Rồi anh chú ý đến đôi hàng mi đang khẽ động.
Chu Ôn Dục nửa cười nửa không, giọng pha chút tiếc nuối: "Ồ, dậy sớm vậy sao?"
Ý thức Giản Ương vẫn đang vật lộn dữ dội với thân thể. Cuối cùng nỗi lo lỡ chuyến bay đã thắng được sự mệt mỏi.
Cô bừng tỉnh, lập tức chống tay ngồi dậy. Người vẫn còn mềm nhũn nhưng cảm giác chóng mặt, buồn nôn khi sáng đã biến mất, Giản Ương hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc sảng khoái, mũi cũng không còn nghẹt, trong không khí thoang thoảng mùi ngải cứu.
Ý thức dần trở lại, cô nhìn quanh căn phòng xa lạ sang trọng, rồi quay đầu nhìn Chu Ôn Dục đang mỉm cười nhìn mình ở cạnh giường.
"Đây là đâu?" Giản Ương nhìn ra ngoài, nhưng rèm cửa che kín, cô chỉ có thể sốt ruột hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Chu Ôn Dục làm như không nghe thấy, cúi người sát lại, đầu cọ nhẹ vào vai cô, giọng thân mật đến đáng sợ: "Bé cưng, em dậy rồi à? Có muốn ăn gì không?"
Giản Ương không có tâm trạng nói chuyện, cũng cảm thấy như vậy thật không thích hợp, liền gạt tay anh ra: "Mấy giờ rồi? Em... em có phải đã..."
Chu Ôn Dục nhìn bàn tay bị hất ra, khẽ nghiêng đầu: "Bé cưng vừa nói... máy bay à?"
"Tiểu Mãn." Anh nở nụ cười nhàn nhạt, thong thả nói: "Mở rèm cửa ra, xem máy bay của bé cưng đang ở đâu rồi."
Trong phòng vang lên một giọng điện tử quen thuộc:
[Vâng, thưa chủ nhân. Còn về chiếc máy bay mà ngài nói, tôi không rõ là chuyến nào. Nhưng dựa theo thông tin trước đây, tôi có thể liệt kê cho cô Ương Ương những chuyến bay hôm nay từ Kinh Thị đến Tinh Thành.]
[Chuyến gần nhất là 16 giờ 35 phút...]
Ngay khoảnh khắc giọng Tiểu Mãn vang lên, Giản Ương như bị sét đánh, cứng đờ người, đột ngột nhìn chằm chằm vào Chu Ôn Dục.
Khi giọng nói máy móc đều đều thông báo rằng cô đã lỡ chuyến bay, nụ cười trên môi Chu Ôn Dục càng nới rộng, nỗi kinh hoàng trong lòng Giản Ương từ từ dâng lên, lan từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.
Sắc mặt cô tái nhợt, lùi về sau một bước.
"White..."
"Anh đây." Chu Ôn Dục khẽ đáp, giọng nói trầm thấp, âm sắc bỗng thay đổi.
Lúc này giọng nói của anh đã giống White đến sáu phần, tuy chưa hoàn toàn trùng khớp nhưng đủ khiến người ta run lạnh sống lưng.
"Bình thường nói chuyện với em, anh phải dùng AI xử lý qua một chút." Chu Ôn Dục chậm rãi nói: "Nếu em muốn nghe, lát nữa anh có thể diễn cho em xem."
Trong đầu Giản Ương như nổ tung.
Càng lúc anh càng tiến gần, cô càng lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào đầu giường. Cô muốn mở miệng chất vấn nhưng ngực phập phồng, não thiếu oxy, hoàn toàn không phát ra được tiếng.
"Bé cưng." Chu Ôn Dục dường như không nhận ra phản ứng của cô, vẫn vui vẻ nói: "Em từng nói với anh, em rất thích nơi này, anh thật sự rất vui."
"Trùng hợp ghê, đây chính là ngôi nhà của chúng ta ở Trung Quốc."
Anh đứng thẳng dậy định ôm cô vào lòng.
Bàn tay sắp chạm đến eo Giản Ương, thì cô đột ngột hét lên: "Đừng chạm vào tôi!"
Tay Chu Ôn Dục bị hất mạnh ra. Anh bật cười, khóe môi nhếch lên rồi lại hạ xuống, lại nhếch lên, biến dạng méo mó.
Giản Ương hoảng loạn chạy đến bên cửa sổ. Cô nhìn xuống sân sau lặp đi lặp lại như để xác nhận điều gì.
Không sai. Chính là nơi này.
Chính là khu vườn sau nhà mà gần hai năm qua cô từng lui tới không biết bao nhiêu lần. Cô từng lỡ miệng nói với White rằng khu vườn này mang phong cách châu Âu, rất hợp để đặt một chiếc ghế mây uống cà phê nghỉ ngơi.
Không lâu sau, bên cạnh nhà kính quả thật đã xuất hiện một chiếc ghế mây rộng lớn xinh đẹp.
Dòng thông tin khổng lồ ập tới, đập thẳng vào não Giản Ương. Cô chầm chậm quay đầu lại, nét mặt trống rỗng nhìn về phía anh: "Anh có bệnh à?"
Chu Ôn Dục khẽ nhếch môi. Nở ra một nụ cười chẳng giống cười: "Bé cưng thông minh quá, đoán được luôn cơ đấy."
"Có thể ôm anh một cái không? Đừng gạt tay anh ra nữa, tay anh đau rồi." Anh lại từ từ giơ tay lên, Giản Ương phớt lờ.
"Anh có bệnh thật rồi mà."
Giản Ương bị câu nói nửa đùa nửa thật, lại nhẹ hều ấy chọc giận hoàn toàn, giọng cô cao lên: "Có bệnh thì đi chữa! Anh đùa giỡn tôi làm gì? Rất vui à?"
Nói xong, cô đưa tay ôm mặt. Niềm tin trong cô đang sụp đổ từng mảnh.
Khi nhận được công việc kia, cô đã vui sướng và mãn nguyện đến thế nào, cho rằng vận mệnh của mình bắt đầu xoay chuyển, có thể nắm trong tay một tia hy vọng thay đổi cuộc đời.
Cô còn không biết bao lần cảm kích nói lời cảm ơn với Chu Ôn Dục vì đã trao cơ hội đó, lo lắng liệu căn biệt thự có nguy hiểm gì không...
Bây giờ nhìn lại, tất cả là gì? Niềm lo lắng, niềm vui, niềm thỏa mãn của cô đối với công việc mà cô xem là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, hóa chỉ là một trò đùa ác ý của một gã nhà giàu ngoại quốc sao?
Thậm chí Chu Ôn Dục không phải ai xa lạ, mà là người bạn trai đã cùng cô đầu gối tay ấp suốt hơn một năm, cũng người thân thiết nhất với cô ở thành phố này.
Đầu óc Giản Ương choáng váng, mọi thứ méo mó đến kỳ dị, như thể rơi thẳng vào một vực sâu không đáy. Cô không phân biệt nổi điều gì là thật, điều gì là giả.
Gần hai năm qua, tình yêu tưởng như đơn thuần hạnh phúc ấy rất có thể chỉ là một vở hài kịch nực cười.
"Dẫn tôi tới đây, nói ra những chuyện này..." Giản Ương cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hỏi: "Là anh đang trả thù vì tôi nói chia tay sao?"
"Trả thù?" Chu Ôn Dục phát ra một tràng cười quái dị, rồi thở dài: "Bé cưng chưa từng thấy anh trả thù người khác mà."
"Anh mà trả thù thì là trả lại gấp mười lần đấy."
Nói đến đây, trước mắt Giản Ương bỗng tối sầm.
Chu Ôn Dục một tay bế thốc cô lên, quay lại đặt lên giường, ngả đầu hỏi: "Hồi nãy chẳng phải còn không cho anh đụng vào sao?"
"Thế thì anh trả thù nhé."
Anh cười rồi cúi xuống hôn cô, l**m m*t thô lỗ lấy môi cô, nhẹ cắn từng mảng da hở ra bên ngoài, dây dưa không dứt.
"Anh l**m chỗ đó của bé cưng được không?"
"Hay anh l**m mặt bé cưng cũng được?"
Anh bám dính lấy cô, miệng toàn lời th* t*c dơ bẩn. Giản Ương không cách nào né tránh, lửa giận bị đè nén trong ngực bùng lên dữ dội, cô vung tay tát thẳng vào mặt anh: "Cút."
Lần này đúng như anh mong đợi, là một cú mạnh nhất.
Làn da trắng trẻo mịn màng của Chu Ôn Dục lập tức in rõ dấu bàn tay.
Anh khựng lại một thoáng rồi bật cười, nghiêng người tới thổi nhẹ lên tay cô:
"Bé cưng đánh đau tay rồi nhỉ?"
Chu Ôn Dục chớp mắt, giọng lười biếng: "Anh sẽ trả đũa nhé. Tối nay anh sẽ đánh vào mông em mười cái."
"Chúng ta đã chia tay rồi!" Giản Ương tức giận gào lên: "Anh làm vậy là trái với ý chí phụ nữ, là phạm pháp đấy!"
"Ha ha ha ha ha ha ha..."
Chu Ôn Dục phá lên cười, ánh mắt lóe sáng như lên cơn sốt, vẫn không ngừng l**m nhẹ lấy môi cô: "Ương Ương, anh thật sự, thật sự..."
"Thích em, thích em, thích em đến phát điên..."
Thích đến mức từ cơ thể đến linh hồn đều run rẩy, gào thét đòi chiếm hữu cô cho bằng được.
Giản Ương đã giận đến cực điểm, trong đầu chỉ còn văng vẳng hai chữ: "Chia tay."
"Chu Ôn Dục! Chúng ta đã chia tay rồi! Không còn quan hệ gì cả! Anh còn biết xấu hổ thì cút đi ngay..."
Ánh mắt Chu Ôn Dục híp lại, một tay siết lấy cằm cô: "Bé cưng, nếu em còn nói 'chia tay', anh sẽ thật sự không vui đâu."
"Lúc đó anh sẽ ăn tươi nuốt sống em đấy."
Dứt lời anh lại đổi tông giọng đột ngột, cúi đầu nũng nịu: "Chủ nhân ơi, há miệng ra để anh hôn một cái có được không?"
"Lâu lắm rồi chưa hôn, cún con nhớ quá đi." Chu Ôn Dục dụi mặt vào má cô.
Giản Ương cảm thấy hoàn toàn vô vọng, như đang đàn hát với một kẻ điếc. Cô nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Chu Ôn Dục, anh nhân lúc tôi vẫn còn chút ấn tượng tốt về anh, thì làm ơn chia tay êm đẹp có được không?"
"Ấn tượng tốt là cái gì vậy?" Anh ngẩn người suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Suốt hai năm qua, ấn tượng anh để lại cho chủ nhân vẫn chưa đủ tốt sao?"
"Chủ nhân chẳng phải..." Giọng Chu Ôn Dục bỗng trầm hẳn xuống, tối tăm u ám: "Nói bỏ là bỏ anh sao!"
"Em không phải là một người chủ tốt đâu."
Chu Ôn Dục bất ngờ kéo lấy chân cô. Tim Giản Ương khẽ siết lại, bởi vì hành động này trên giường với cô mà nói, là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng chỉ thấy Chu Ôn Dục bỗng nhiên quỳ rạp xuống sàn, tựa đầu lên đầu gối cô.
Một tư thế hoàn toàn yếu thế, hoàn toàn hèn mọn.
Anh ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đẹp đẽ quen thuộc mà cô từng yêu nhất.
"Nhưng anh cũng có lỗi."
"Anh lừa chủ nhân, anh là một con chó hèn mọn."
"Anh hận chủ nhân đã bỏ rơi anh... nhưng chó con thì không biết thù hận."
"Chủ nhân, chỉ cần em chịu nhặt anh về, anh sẽ tha thứ cho em. Chủ nhân có thể tùy ý sử dụng anh."
"Anh có rất nhiều tiền, có thể dễ dàng chữa bệnh cho bà, nuôi dưỡng chủ nhân."
"Chỉ cần chủ nhân chịu cưới anh, yêu anh một chút."
Giọng điệu anh nghe thì vô hại, nhưng Giản Ương chỉ thấy rùng mình vì sự thay đổi thất thường đó.
Nếu như lúc trước cô buột miệng nói một câu "đồ thần kinh" vẫn còn mang chút giận dỗi, thì bây giờ nỗi sợ đã lan đến tận xương tủy.
Nhưng vào khoảnh khắc này, Giản Ương thực sự cảm thấy tinh thần của Chu Ôn Dục có lẽ thật sự có vấn đề.
Làm gì có ai mà cảm xúc có thể biến đổi thất thường như thế, có thể chuyển đổi giữa mạnh mẽ và yếu đuối một cách liền mạch đến vậy.
Giản Ương bắt đầu hoài nghi, liệu có phải cú sốc chia tay đã làm tổn thương đến thần kinh của Chu Ôn Dục. Cô cảm thấy lòng mình rối bời.
"Chu Ôn Dục..." Giản Ương đưa tay đỡ lấy anh: "Tôi thấy có lẽ... bây giờ anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý..."
"Bác sĩ tâm lý của anh bảo là anh không bị bệnh mà." Chu Ôn Dục nghiêm túc đáp: "Anh chỉ là yêu chủ nhân thôi."
Nhiều năm nay, Simmons thật sự chưa bao giờ đưa ra được chẩn đoán bệnh chính thức nào cho anh.
Anh không mắc bệnh trầm cảm, không lo âu, cũng chẳng hưng cảm, ngoại trừ nghiện t*nh d*c.
"Không..." Giản Ương lắc đầu đầy bất an, câu nói cũng rối loạn: "Xin lỗi... không được, tôi..."
Cô cảm thấy trạng thái tinh thần và thân phận của Chu Ôn Dục hiện giờ quá nguy hiểm, đáng sợ.
Một loại trực giác mãnh liệt thúc đẩy cô rẳng mình phải lập tức rời khỏi nơi này.
Những gì Chu Ôn Dục thể hiện hôm nay có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Những thứ sâu hơn... Giản Ương không dám nghĩ tới.
"Xin lỗi... không được... tôi muốn chia tay." Giản Ương hất tay anh ra, đứng bật dậy chạy thẳng ra cửa: "Tôi phải về nhà! Bà nội tôi vẫn đang ở bệnh viện!"
Vừa chạy đến cửa, tay phải Giản Ương đã bị nắm chặt lấy.
Không hề nhẹ nhàng, thậm chí thô bạo đến mức bị ép chặt vào cánh cửa.
"Giản Ương! Có phải em chưa từng yêu anh đúng không?!"
Đây là lần đầu tiên Chu Ôn Dục gào lên với cô.
Ương Ương từng nói. Cô đối xử với ai cũng tốt, chỉ là với người yêu sẽ tốt hơn một chút.
Mà nếu đã không còn là người yêu thì chẳng còn là gì cả.
Chu Ôn Dục cúi gập người, mắt đỏ hoe. Nhưng nét mặt anh chẳng còn cái dáng vẻ mong manh khiến người ta xót xa như trước nữa.
Con ngươi lạnh lẽo, làn da đỏ ửng bất thường, vẻ mặt méo mó đầy lệch lạc và nguy hiểm.
"Không yêu anh thì tại sao lại nhặt anh về? Tại sao lại hôn anh, ôm anh, ngủ với anh?"
"Chẳng phải ngay từ đầu em đã đùa giỡn anh sao?!"
Đây là lần đầu tiên Giản Ương cảm nhận rõ rệt đến vậy những cảm xúc mãnh liệt của Chu Ôn Dục.
Trước kia dù có thân mật đến mức nào, giữa họ dường như vẫn luôn tồn tại một lớp màng ngăn cách. Dù anh có khóc, có cười, Giản Ương cũng chưa từng có cảm giác chân thật đến thế.
Đến mức trái tim cô cũng bị ánh mắt anh bóp nghẹt, cô nghiêng đầu né tránh, giọng run run như trốn chạy: "Xin lỗi... là tôi ích kỷ quá, vẫn luôn tham lam những điều tốt đẹp anh dành cho tôi."
"Xin lỗi..."
"Có lẽ... ngay từ đầu chúng ta... đã không nên bắt đầu..."
Vì quá sợ hãi, Giản Ương nói năng lộn xộn, chính cô cũng không biết mình đang nói gì.
Chu Ôn Dục bỗng bật cười, lồng ngực khẽ run lên, nhưng trong mắt đã ngưng kết lại một tầng sương giá lạnh.
Song phản ứng sinh lý của anh đã không thể khống chế nổi nữa. Khuôn mặt vẫn cười mà nước mắt trong mắt lại không ngừng trào ra từng dòng.
"Anh hiểu rồi." Chu Ôn Dục cười đủ, giọng đã bình thản trở lại: "Còn phải cảm ơn bé cưng đã giúp anh đưa ra lựa chọn."
-
"Anh thu lại lời nói muốn nhẹ nhàng một chút. Đối với một chủ nhân độc ác như Ương Ương, có lẽ dùng phương pháp huấn luyện nghiêm khắc hơn sẽ hiệu quả hơn."《Nhật ký Chu Ôn Dục 21》